“Tạm biệt anh hai.”
Mục Thiên Xứng được Đới Bạch Dương bế trong lòng, cười tít mắt vẫy tay với anh mình.
“Tạm biệt, Thiên Xứng đi học nhớ ngoan nhé.” Mục Song Ngư dịu dàng xoa đầu em trai, sau đó ngại ngùng nói với Đới Bạch Dương: “Làm phiền cậu rồi Bạch Dương.”
“Có gì đâu, bọn tôi đi trước đây.”
Đới Bạch Dương cười hì hì bế Mục Thiên Xứng rời đi, Mục Song Ngư đứng trước cửa nhìn theo đến khi hai người khuất khỏi tầm mắt, anh mới xoay người đi vào nhà.
Kết quả vừa quay lại, anh suýt bị người nào đó đã tỉnh dậy từ bao giờ đứng lù lù trước cửa phòng ngủ, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm lên người anh.
Mục Song Ngư nhắm mắt lại, giơ tay lên vuốt ngực để bình tĩnh.
“Anh tỉnh rồi, cảm thấy trong người thế nào?”
Hoàng Song Tử nhẹ nhàng chớp mắt, nhìn Mục Song Ngư từ trên xuống dưới một lượt rồi lại đưa mắt đánh giá qua chỗ trọ nhỏ này. Đôi mày sắc bén hơi nheo lại, ánh mắt lại quay về phía Mục Song Ngư, anh ấy khàn giọng hỏi:
“Cậu… tôi… chúng ta quen biết?”
Mục Song Ngư khó hiểu nhướng mày, ngay sau đó lắc đầu: “Không, tối qua anh ngất ở đường, chúng tôi đã đưa anh về.”
Mục Song Ngư nói xong thì cất bước đi vào phòng, Hoàng Song Tử đưa mắt nhìn theo anh, lại ngập ngừng nói: “Vậy cậu không biết tôi là ai sao?”
Mục Song Ngư nhíu mày, càng lúc càng cảm thấy có gì đó không bình thường, anh nhìn Hoàng Song Tử như nhìn người ngoài hành tinh: “Anh có ý gì?”
“Tôi không nhớ gì cả.”
“…”
Không khí trong phòng bỗng trở nên im ắng, hai người cũng lặng lẽ nhìn nhau. Mục Song Ngư chậm rãi há miệng, đôi mắt trợn to nhìn Hoàng Song Tử từ đầu đến cuối vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt, vô cùng bình thản.
“Anh tên gì?”
“Không nhớ.”
“Người ở đâu?”
“Không nhớ.”
“Nhớ vì sao bị thương không?”
“Không nhớ.”
“Anh đang đùa đúng không?”
Hoàng Song Tử nhìn Mục Song Ngư như sắp sụp đổ ở đằng kia, thành thật mà chậm rãi lắc đầu. Anh ấy không nói đùa, bây giờ trong đầu anh ấy chỉ có một mảnh trắng xóa, chuyện trước kia đều không đọng lại chút gì. Trí nhớ của anh ấy đang được lập mới từ khoảnh khắc tỉnh lại, phòng trọ này và cả người con trai thanh tú trước mặt.
Mục Song Ngư dùng tay trái đỡ trán, tay phải xua xua, giọng điệu vô cùng bất đắc dĩ: “Đợi đến trưa bạn của anh tới, lúc đó để anh ấy đưa anh đến bệnh viện kiểm tra.”
“Bạn tôi?”
Mục Song Ngư “ừ” một tiếng: “Hôm qua dùng điện thoại của anh liên lạc, tôi chỉ biết anh tên là Song Tử thôi.”
Quan sát ánh mắt mờ mịt của Hoàng Song Tử, thầm nghĩ người này thật sự mất trí nhớ rồi. Mục Song Ngư lắc đầu, lại nói: “Anh vệ sinh cá nhân đi, tôi chuẩn bị đồ riêng cho anh đặt ở trên bồn rửa mặt, xong rồi thì ra ăn cơm.”
Hoàng Song Tử nhìn theo hướng Mục Song Ngư chỉ, máy móc gật đầu.
Không bao lâu sau đi ra, trên bàn ăn thấp giữa phòng ngoài nho nhỏ đặt một bát cơm trắng và một đĩa thức ăn vẫn còn nóng hổi.
Hoàng Song Tử đi đến ngồi xuống, nhìn Mục Song Ngư ngồi ở cạnh cửa sổ đọc sách: “Cậu không ăn sao?”
“Tôi ăn rồi, anh cứ tự nhiên đi.” Mục Song Ngư không dời mắt khỏi trang sách, tiếng lật sách nhẹ nhàng vang lên, anh chậm rãi trả lời.
Thời tiết hôm nay khá đẹp, gió buổi sáng mát lành thổi qua cửa sổ khiến con người ta khoan khoái. Hoàng Song Tử giơ tay phải cầm đũa lên, kết quả lại đánh rơi xuống bàn, tiếng động ảnh hưởng đến Mục Song Ngư bên kia, anh quay sang hỏi: “Sao thế?”
“Không có gì.”
Hoàng Song Tử đành dùng tay trái cầm đũa, cổ tay phải của anh ấy rất đau, vừa nãy làm gì cũng đều dùng đến tay trái, nhưng có vẻ vì không thuận nên cũng hơi vụng về.
Mục Song Ngư ngồi bên kia âm thầm quan sát, nhìn cử động gượng gạo của Hoàng Song Tử lại nhìn cánh tay phải buông thõng bên cạnh. Anh gấp sách lại, đi đến bên bàn: “Tay phải của anh làm sao?”
“Đau.”
Mục Song Ngư nhíu mày, quay người đi lấy một chiếc thìa tới, ngồi đối diện Hoàng Song Tử, cầm bát cơm của anh ấy qua, lại lấy thức ăn bỏ vào bát, múc một thìa lên đưa đến bên môi của Hoàng Song Tử.
Hoàng Song Tử nhìn thìa cơm.
Mục Song Ngư thấy anh ấy không động đậy, hất cằm: “Ăn.”
Nghe thấy mệnh lệnh, anh ấy vội há miệng.
“Tay phải của anh có đau lắm không?”
Hoàng Song Tử lắc đầu.
“Đau ở đâu?”
“Cổ tay.”
“Ăn xong tôi đưa anh đến trạm y tế xem xem.”
“Ừm.”
“Đầu thì sao?”
“Không đau.”
Nhanh chóng ăn xong bữa cơm, Mục Song Ngư cứ để bát đũa ở đó mà đưa Hoàng Song Tử đến trạm y tế.
Mục Song Ngư ngồi bên cạnh Hoàng Song Tử nghiêm túc nghe bác sĩ dặn dò. Anh có hơi bất đắc dĩ nhìn cổ tay được băng bó cẩn thận của Hoàng Song Tử, rồi lại ngước mắt nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh ấy.
Mục Song Ngư khâm phục rồi, trật khớp cổ tay như vậy mà anh ấy vẫn mang vẻ mặt lạnh tanh như đó chỉ là một vết xước bình thường.
Nghĩ đến đây, Mục Song Ngư lại sững người nghĩ đến hôm qua xử lý mấy vết thương nhẹ trên người Hoàng Song Tử, trên người anh ấy toàn là vết sẹo ngắn dài có mới có cũ.
Đi về được gần ba mươi phút thì có người gõ cửa, Mục Song Ngư nhanh chóng đi ra.
“Xin chào, cậu là Mục Song Ngư đúng không?”
Người ngoài cửa mặc trên người một chiếc áo sơ mi trắng và quần dài bình thường, sơ vin gọn gàng, cả người toát lên một sự nhã nhặn. Mục Song Ngư nhận ra giọng nói này, vì nó rất giống của người nói chuyện điện thoại hôm qua.
Mục Song Ngư gật đầu, nhường đường cho Dương Bảo Bình đi vào, vừa đi theo anh vừa chỉ vào đầu mình mà nói: “Ờm thì, bạn anh mất trí nhớ rồi, không nhớ cái gì hết, anh đưa anh ta đến bệnh viện khám xem.”
“Mất trí nhớ?”
Dương Bảo Bình kinh ngạc, dễ dàng nghe ra giọng điệu nghi ngờ của anh. Đợi nhìn thấy Hoàng Song Tử đứng ở đối diện dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình, anh vội đi tới chống hai tay lên vai anh ấy, sốt sắng hỏi: “Mày… mày còn nhận ra tao không?”
Hoàng Song Tử quan sát Dương Bảo Bình, im lặng suy nghĩ, chẳng bao lâu thì lắc đầu: “Không có ấn tượng.”
Dương Bảo Bình nhíu chặt mày, nhìn qua da thịt bên ngoài của Hoàng Song Tử có mấy chỗ xước sát, trán và bàn tay phải được băng bó kỹ, nỗi lo trong lòng càng nặng nề hơn.
Anh vội vàng nói mấy câu với Mục Song Ngư, sau đó muốn nhanh chóng kéo Hoàng Song Tử đến bệnh viện trung ương kiểm tra.
Bước chân của Hoàng Song Tử hơi chậm chạp, anh ấy quay đầu nhìn Mục Song Ngư, nhưng anh đã quay người vào nhà, thế là cuối cùng anh chàng vẫn là bị Dương Bảo Bình lôi đi rồi.
Trên đường đi Dương Bảo Bình hỏi rất nhiều chuyện, đáp lại đều là hai chữ “không nhớ”, Hoàng Song Tử ngồi ghế sau nghe rõ tiếng thờ dài não nề của người lái xe đằng trước.
Trong bệnh viện, sau khi làm một loạt kiểm tra, Dương Bảo Bình lo lắng hỏi: “Bác sĩ, cậu ấy mất bao lâu mới có thể nhớ lại?”
Bác sĩ trẻ đẩy gọng kính, nghiêm túc trả lời: “Rất khó nói, bệnh nhân do chịu va đập mạnh ở phần đầu gây ra tình trạng mất trí nhớ tạm thời, thường có thể từ từ nhớ lại hoặc cần chịu tác động từ bên ngoài.”
Dương Bảo Bình nhìn Hoàng Song Tử chẳng thèm để ý đến tình trạng của mình mà im lặng ngồi ngoài kia, trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ, nếu đập Hoàng Song Tử một trận thì anh ấy có nhớ lại không?
Nhưng cũng may chỉ mới lóe lên thì Dương Bảo Bình lập tức bác bỏ, anh nào có tàn ác như thế?
Hoàng Song Tử kiên quyết từ chối ở lại bệnh viện theo dõi, Dương Bảo Bình nhìn thái độ như có thể chạy trốn bất cứ lúc nào của anh ấy cũng chỉ đành đầu hàng đồng ý, nghe bác sĩ dặn dò rồi đưa thằng bạn rời đi.
“Đưa điện thoại cho tao.”
Trên đường ra khỏi bệnh viện, Dương Bảo Bình đưa tay ra, Hoàng Song Tử chậm rãi đưa điện thoại cho anh, còn tiện tay mở mật khẩu.
Dương Bảo Bình mở danh bạ ra xem trước, kết quả chỉ thấy mỗi số của mình. Anh khó tin nhìn Hoàng Song Tử mang vẻ mặt xa lạ, giữ khoảng cách nhất định với mình. Khóe môi của Dương Bảo Bình co rút, cảm giác này giống như mình từng là người quan trọng nhất ấy.
Dương Bảo Bình lập tức lắc đầu, không được nghĩ nữa, suy nghĩ này có độc!
Thử lướt tìm ứng dụng liên lạc khác, cuối cùng cũng tìm thấy hai chữ “chủ nhà” trên danh sách liên lạc ở Zalo, Dương Bảo Bình phải gọi mấy lần bên kia mới bắt máy, hỏi thăm được địa chỉ nhà mà hiện tại Hoàng Song Tử đang ở. Nhớ kỹ rồi, Dương Bảo Bình lại nhận ra, tình trạng này của Hoàng Song Tử đâu thể ở một mình!
Hoàng Song Tử ngồi phía sau nhìn gương chiếu hậu thấy Dương Bảo Bình đang vò đầu bứt tai, thản nhiên bảo: “Đưa tôi về đi.”
…
Vào buổi trưa, nhà ăn của trường mầm non luôn đông người, các lớp xếp hàng nhận thức ăn, Mục Thiên Xứng ngoan ngoãn giơ hai tay nhận khay thức ăn từ tay giáo viên, sau đó đi cùng Biện Nhân Mã đến chỗ ăn cơm.
Vẫn như mọi hôm, Biện Nhân Mã giả vờ trưng vẻ mặt ghét bỏ mà múc đồ ăn vào khay của Mục Thiên Xứng, múc xong còn thử nhéo nhẹ cái má của Mục Thiên Xứng khiến cậu nhóc ấm ức nhìn mình.
Biện Nhân Mã cười tươi, lanh lảnh nói: “Mai chúng ta đi chơi nhé?”
Mục Thiên Xứng xoa bên má bị nhéo của mình: “Đi đâu?”
Biện Nhân Mã hí hửng trả lời: “Công viên giải trí, nhiều trò vui lắm.”
Đôi mắt của Mục Thiên Xứng lấp lánh, tỏ ra vô cùng thích thú, sau đó lại nhanh chóng xụ mặt: “Tớ phải xin phép anh hai.”
“Lúc anh cậu tới đón thì tớ cũng sẽ xin phép dùm cậu, có mẹ tớ đi theo nên anh cậu sẽ yên tâm thôi mà.”
Mục Thiên Xứng đã lâu chưa được đi công viên giải trí lập tức vui vẻ gật đầu, Biện Nhân Mã nhìn vẻ mặt đáng yêu của cậu nhóc mà âm thầm gào thét trong lòng.
Buổi trưa Mục Thiên Xứng tỉnh dậy trong trạng thái bị “bạch tuộc” cuốn người, cậu nhóc phồng má nhìn Biện Nhân Mã ngủ say không biết gì ở bên cạnh, dùng hết sức lực nhỏ bé của mình mà thoát khỏi Biện Nhân Mã, ngồi dậy nhìn xung quanh.
Cả phòng lúc này chỉ có mình cậu nhóc tỉnh dậy, Mục Thiên Xứng rón rén bước ra ngoài đến phòng vệ sinh ở tận cuối hành lang. Trên đường quay lại phòng, cậu nhóc đột nhiên bị ai đó đẩy mạnh phía sau, cả người cứ thế đáp thẳng xuống mặt đất.
Mục Thiên Xứng nghe thấy rõ có người cười khúc khích phía sau thì nhận ra vấn đề, tại sao ai cũng thích ức hiếp cậu nhóc thế? Không làm gì cũng bị người ta ghét!
Mục Thiên Xứng mím môi, chống người đứng dậy, phủi bụi trên người.
Cậu nhóc nhớ hôm qua tới chỗ Đới Bạch Dương ngủ nhờ, hai anh em nói chuyện vui vẻ thì cậu nhóc có hỏi làm sao để chống lại người ức hiếp mình, Đới Bạch Dương nhìn bộ dạng nhỏ con khó đánh lại người ta của cậu nhóc, ngẫm nghĩ rồi nói: “Trước tiên em không được tỏ ra sợ hãi, mà phải quay sang bình tĩnh đối diện với người đó. Thả lỏng cơ mặt, không cần nói gì mà cứ nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt của đối phương.”
Mục Thiên Xứng nhận ra cậu ta, người này trước đó cũng chơi thân với năm người trước đây ức hiếp mình, nhất định là muốn trả thù cậu nhóc.
Cậu ta đang đắc ý bị Mục Thiên Xứng nhìn như vậy lại có hơi sợ, đôi mắt của Mục Thiên Xứng hơi rũ xuống trở nên sắc bén, cả người toát ra vẻ lạnh lùng đáng sợ không phù hợp với độ tuổi, đe dọa cậu ta. Cậu bé run rẩy lùi lại hai bước, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Thật sự có tác dụng?
Mục Thiên Xứng nhìn bóng lưng của cậu ta, ngơ ngác đi về phòng.
Vẫn chưa có ai tỉnh dậy, Mục Thiên Xứng lại rón rén nằm xuống bên cạnh Biện Nhân Mã. Dường như cảm nhận được “gối ôm” đã quay về, Biện Nhân Mã lại tiếp tục quấn chặt lấy Mục Thiên Xứng làm cậu nhóc vô cùng bất đắc dĩ.
Bốn giờ chiều Mục Song Ngư đi mua đồ xong thì tiện đường tới đón Mục Thiên Xứng, Biện Nhân Mã nhanh nhẹn chạy đến xin phép anh.
Mục Song Ngư nhìn vẻ mặt mong chờ của Mục Thiên Xứng, cuối cùng gật đầu. Bình thường ngày nghỉ em trai cũng chỉ đến cửa hàng mà anh làm việc, anh cũng không có nhiều thời gian đưa cậu nhóc đi chơi, giờ có cơ hội để cậu nhóc ra ngoài chơi cho khuây khỏa cũng không tệ.
“Em hứa sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy!” Biện Nhân Mã cười rạng rỡ, lanh lợi nói.
Mục Song Ngư cười nhẹ, ấn tượng về cậu bé càng tốt hơn: “Vậy ngày mai hẹn em ở cửa hàng nhé.”
“Dạ.” Biện Nhân Mã gật đầu: “Tạm biệt hai người.”
“Tạm biệt em.”
Biện Nhân Mã đợi hai người khuất khỏi tầm mắt mới gọi điện cho mẹ tới đón, cậu bé quay người lại thì vô tình va phải một người đang chạy tới, Biện Nhân Mã lảo đảo hai bước mới đứng vững, đưa mắt nhìn xuống người bị ngã.
Người bị ngã xoa mông, ngẩng đầu lên muốn mắng chửi, nhưng thấy người đó là Biện Nhân Mã thì lập tức nín miệng.
Biện Nhân Mã nhìn chằm chằm cậu ta, khóe môi cong lên. Cậu bé tắt máy, giơ tay ra tỏ ý muốn kéo cậu ta dậy, thân thiện nói: “Cậu không sao chứ?”
Cậu ta nuốt nước bọt, nào dám cầm tay Biện Nhân Mã mà tự mình chống tay đứng dậy, muốn chạy đi thật xa.
“Là ở đằng trước đã vô ý vậy rồi.”
Nghe thấy vậy, cậu ta dừng chân, hoảng sợ nhìn Biện Nhân Mã không thèm quay lưng đối diện với mình, lại nghe cậu bé nói tiếp: “Lần sau là sau lưng thì phải tránh thế nào đây?”
Cậu ta tái mặt, Biện Nhân Mã nhìn thấy rồi.
Còn trắng trợn đe dọa trước như thế?
Biện Nhân Mã chính là nhóc ác quỷ!
…
“Được rồi, đừng vừa đi vừa nhắn tin nữa.”
Vương Xử Nữ vội kéo Giang Thiên Yết suýt ngã sấp mặt xuống đất đứng thẳng, ngán ngẩm nhắc nhở: “Mày nhắn chậm năm phút anh ấy cũng không dám nói gì mày.”
Giang Thiên Yết nhe răng cười: “Không nhắn nữa, mày tính đi đâu? Về nhà luôn?”
“Đến thư viện trả sách trước.” Vương Xử Nữ trả lại xong lại nghĩ đến gì đó: “Muốn đến ăn ké?”
Giang Thiên Yết cười càng tươi, huých tay anh: “Bố mẹ tao đi công tác hết rồi, hết tuần sau mới về.”
“Chắc mày chuẩn bị cả đồ đến nhà tao ở một tuần rồi chứ gì?”
Vương Xử Nữ quá hiểu Giang Thiên Yết, trước đây cũng như vậy, mỗi lần bố mẹ đi công tác là cậu lại chuẩn bị hết đồ dọn sang nhà anh ở tạm. Lý do đơn giản lắm, Giang Thiên Yết không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ma nửa đêm gõ cửa!
Bố mẹ anh lại rất quý Giang Thiên Yết, miễn là cậu đến nhà là y như rằng anh từ chủ biến thành khách. Tất nhiên khi anh đến nhà Giang Thiên Yết, tình huống này cũng sẽ xảy ra với thằng bạn.
Giang Thiên Yết “chậc” một tiếng: “Tao mua quà cho hai bác rồi này.”
“Lớp trưởng, cẩn thận!”
Vương Xử Nữ giật mình, nhìn sang bên kia, một quả bóng rổ lấy tốc độ rất nhanh đang rơi về phía anh. Vương Xử Nữ nhấc hai tay, canh chừng đúng vị trí mà đỡ lấy quả bóng rổ đó.
Ánh mắt của Vương Xử Nữ không đặt trên quả bóng quá lâu, mà rất nhanh đã đặt lên Đới Bạch Dương đang hớt hải chạy tới, người vừa nhắc nhở anh cũng chính là y.
Vương Xử Nữ đưa quả bóng cho y, Đới Bạch Dương cười gượng gãi đầu, sau đó quay lại nói với mấy người bạn phía sau mình: “Này, mau xin lỗi đi, đã bảo đừng chơi bóng ở chỗ đông người!”
Cái đầu thông minh này xảy ra chuyện thì các cậu lấy gì ra đền hả?!
Mấy người bạn của y cũng vội vàng chạy qua, rối rít xin lỗi Vương Xử Nữ.
“Không sao.” Vương Xử Nữ cười nhẹ với Đới Bạch Dương: “Cậu lại muốn đi chơi bóng rổ?”
Đới Bạch Dương xoay quả bóng trên ngón tay: “Phải, thành thói quen rồi. Lớp trưởng muốn đi cùng không?”
Vương Xử Nữ hơi sững người, rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, gật đầu: “Được.”
Mọi người: “…”
Giang Thiên Yết khinh bỉ nhìn bạn thân, nhìn xem, suốt ngày khịa cậu còn không biết xem lại bản thân.
Vương Xử Nữ ném cặp cho Giang Thiên Yết, thản nhiên bảo: “Mang về hộ tao đi, tầm này mẹ tao cũng về rồi nên yên tâm.”
Giang Thiên Yết giật khóe môi: “…” Tên mê trai bỏ bạn này.
Nói xong thì Vương Xử Nữ không thèm chú ý đến Giang Thiên Yết nữa, nói với mấy người Đới Bạch Dương: “Chúng ta đi thôi.”
Giang Thiên Yết đứng yên nhìn Vương Xử Nữ cố nén vui vẻ dẫn mấy người Đới Bạch Dương rời đi, cũng chỉ biết lắc đầu, ôm cặp của thằng bạn đến chỗ gửi xe.
Nghĩ lại thì từ lúc nào Vương Xử Nữ lại thích Đới Bạch Dương nhỉ?
Nếu cậu nhớ không nhầm thì hình như sau sự cố hồi năm lớp mười, Vương Xử Nữ đã bắt đầu để ý rồi dần dần chuyển sang thích, mà nhìn thái độ của Đới Bạch Dương, chắc đã quên béng chuyện đó rồi.
Vừa đóng cửa xe lại thì tiếng thông báo của điện thoại lại vang lên, Giang Thiên Yết mở ra, vẫn là Dương Bảo Bình nhắn tới, chỉ vẻn vẹn ba chữ
[Được, nghe nhóc.]
Giang Thiên Yết phụt cười, lúc nào cũng nghe theo lời của cậu, thật sự sắp bị anh chiều hư rồi.
Mấy người chơi vui vẻ đến lúc tối muộn mới về, Đới Bạch Dương hôm nay có cái nhìn mới về Vương Xử Nữ. Cứ tưởng anh ngoài sách vở ra thì chẳng màng tới gì khác, ai ngờ chơi bóng rổ cũng rất tốt. Y thật sự rất muốn hỏi Vương Xử Nữ, cậu có cái gì không biết không?
Vương Xử Nữ lái xe đưa Đới Bạch Dương về đến chỗ y ở, nhìn nhà trọ bên kia, anh nhíu mày hỏi: “Cậu sống ở đây?”
“À.” Đới Bạch Dương thản nhiên bảo: “Tôi mới dọn ra ngoài, bố mẹ ở nhà thắm thiết, khó chịu.”
Vương Xử Nữ bật cười, Đới Bạch Dương tháo dây an toàn, mở cửa xe ra: “Lớp trưởng, hôm nay chơi rất vui, hẹn cậu hôm khác nữa nhé.”
Vương Xử Nữ gật đầu, thông qua cửa kính xe đằng trước nhìn y tung tăng chạy về, khóe môi cong lên một độ cong hoàn hảo, xem ra thành quả nỗ lực học chơi bóng rổ của anh cũng không tệ.
Đới Bạch Dương vừa xoay bóng vừa đi lên nhà trọ, khi vừa bước lên tầng thì cửa nhà Mục Song Ngư mở ra, y ngạc nhiên nhìn người con trai được mình đưa về hôm qua bước ra từ đó, trong tay xách một túi rác đen đi lướt qua người y, xuống dưới tầng vứt rác.
Đới Bạch Dương mù mịt nhìn bóng lưng của anh ấy, sau đó vội vàng đi tìm anh em Mục Song Ngư.
“Sao anh ta vẫn chưa đi? Là bạn của anh ta chưa tới đón sao?”
Mục Song Ngư mặc tạp dề, sắc mặt hằm hằm u ám, tay cầm cái muôi giơ lên như muốn cốc vào đầu y bất cứ lúc nào.
Đới Bạch Dương sợ hãi trốn phía sau Mục Thiên Xứng nhỏ bé, cậu nhóc cũng hiểu chuyện mà chặn trước Đới Bạch Dương, dang hai tay ra bảo vệ y.
Mục Song Ngư khổ sở thở dài, giải thích: “Bạn anh ta đến rồi, nhưng anh ta mất trí nhớ, thời gian lại gấp, bảo gì mà bây giờ anh ta chỉ quen biết mỗi tôi nên nhờ tôi chăm sóc anh ta một thời gian, đợi cái anh Bảo Bình sắp xếp ổn thoả sẽ lại tới đón.”
Nói thật thì lúc đó Mục Song Ngư rất muốn từ chối, bạn anh thì anh tự lo đi, nhưng thấy thái độ khẩn thiết của Dương Bảo Bình cộng thêm dáng vẻ như cún con đáng thương bị bỏ rơi của Hoàng Song Tử, cuối cùng anh cũng mềm lòng.
Bỏ đi, dù gì cũng không phải tốn tiền nuôi, tiền bạc đồ đạc gì đó Hoàng Song Tử cũng có, chắc chắn là vừa đi lấy về, nếu ở đây khoảng thời gian ngắn thì vẫn có thừa tiền ấy chứ.
Mục Song Ngư nghe thấy tiếng ùng ục, lại đi về tiếp tục nấu ăn.
Đới Bạch Dương méo xệch mồm, áy náy nhìn Mục Song Ngư.
Không phải y, vô tình rước phiền phức cho anh rồi đấy chứ?