Tô Hồng Tụ ngồi xổm trong hang nhỏ, tay phải vẫn nắm chặt cây dao quân dụng sắc bén này, các khớp ngón tay đã trắng bệch do nắm quá chặt.
Khi chỉ còn lại một mình, cô ấy mới cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé, nỗi lo lắng và hoảng sợ cũng theo đó mà xâm chiếm cô ấy.
Lúc này cô ấy mới nhận ra rằng Diệp Quân Lãng là chỗ dựa duy nhất của mình trong khu rừng nhiệt đới chết tiệt này.
Diệp Quân Lãng đã ngụy trang rất tốt ở cửa hang, cô ấy không nhìn rõ tình hình bên ngoài, nhưng mơ hồ vẫn có thể nghe thấy tiếng súng nổ.
Mỗi tiếng súng vang lên đều khiến tim cô ấy đập lỡ một nhịp, khiến cô ấy cảm thấy vô cùng hồi hộp.
Cô ấy không biết rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra với Diệp Quân Lãng, nhưng vì có tiếng súng nên điều đó có nghĩ là anh vẫn còn sống và vẫn đang chiến đấu, nếu anh gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, những tiếng súng đó cũng sẽ không liên tục vang vọng xung quanh.
Cô ấy bất an thấp thỏm, tất cả những gì cô ấy có thể làm là thầm cầu nguyện trong lòng.
Đúng lúc này...
Rầm!
Dây mây và cỏ khô bố trí ở cửa hang để ngụy trang bị bàn tay của người nào đó đẩy sang một bên, biến cố đột ngột này khiến Tô Hồng Tụ kinh ngạc, cô ấy kêu lên và theo bản năng đâm cây dao quân dụng về phía trước.
Bộp!
Tuy nhiên, một bàn tay ấm áp và mạnh mẽ đã năm lấy cổ tay cô ấy, sau đó bên tai cô ấy vang lên một giọng nói quen thuộc: "Là tôi!"
Tô Hồng Tụ nhìn kỹ lại thì nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc được tô màu kia.
Khoảnh khắc này, Tô Hồng Tụ vui mừng bật dậy, biểu cảm trên mặt thay đổi ngay lập tức, không biết là đang khóc hay đang cười, lúc này, cô ấy đột nhiên có cảm giác muốn lao vào lòng người đàn ông này.
"Đi theo tôi nhanh lên!"
Diệp Quân Lãng mở miệng, kéo Tô Hồng Tụ ra khỏi cửa hang này, lập tức dẫn cô ấy chạy nhanh về phía trước.
Tô Hồng Tụ không phải là một người lính và cũng chưa được huấn luyện đặc biệt nên dù có cố gắng đến đâu thì cô ấy cũng không thể chạy nhanh được.
Diệp Quân Lãng bế Tô Hồng Tụ lên, một mùi thơm tao nhã xộc thẳng vào mũi anh, người đẹp trong lòng ngực anh có thân hình mềm mại, làn da mà tay anh chạm phải tràn đầy mềm mại đàn hồi.
Diệp Quân Lãng không có thời gian suy nghĩ nhiều, mặc dù đang bế một người trong tay, nhưng tốc độ của anh lại không hề bị ảnh hưởng chút nào, nhờ vào cây cối và địa hình xung quanh giúp che chắn mà chạy đi.
Bịch bịch bịch! Đùng! Đùng! Đùng!
Phía sau anh, từng loạt tiếng súng dày đặc nối tiếp nhau, oanh tạc và đan xen thành một mạng lưới hỏa lực áp đảo.
Trong tình thế nguy hiểm như vậy, Tô Hồng Tụ không hề tỏ ra sợ hãi hay hoảng sợ, khi được Diệp Quân Lãng ôm vào lòng, hai má cô ấy đỏ bừng có chút nóng lên, trong lòng giống như có một con hươu đang lao nhanh.
Hơi ấm trong lồng ngực Diệp Quân Lãng và khí chất nam tính đặc trưng bao trùm toàn bộ cơ thể cô ấy.
Lúc này, trong đầu Tô Hồng Tụ thậm chí còn có một ý nghĩ cực kỳ buồn cười - cho dù có chết, cô ấy cũng không có gì phải sợ, chỉ cần có thể ở bên cạnh người đàn ông này!
Đột nhiên, Diệp Quân Lãng đang chạy thì chợt khom người nằm sấp xuống đất, sau đó lăn một cái, đè Tô Hồng Tụ bên dưới thân mình.
Điều này làm cho sắc mặt Tô Hồng Tụ càng đỏ hơn, cô ấy khế mở miệng muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên
Bùm! Bùm! Bùm!
Những tiếng nổ đỉnh tai nhức óc vang lên, mặt đất ở khu vực xung quanh dường như rung chuyển một chút, kéo theo đó là những loạt âm thanh "xoẹt xoẹt xoẹt" xé toạc không khí.
"A!"
Tiếp theo sau là những tiếng la hét thảm thiết, những tên lính đánh thuê truy đuổi từ phía sau bị hất văng lên cao trong tiếng nổ to kia, những mảnh vỡ như viên bi bắn nhanh về các hướng khác nhau, xuyên qua cơ thể những tên lính đánh thuê đã bước vào phạm vi khu vực bị gài bom này.
Bây mìn!
Đó chính xác là bẫy mìn mà Diệp Quân Lãng đã bố trí sẵn từ trước, sử dụng mìn chống bộ binh mà anh đã lấy được, cuối cùng dụ kẻ địch vào, tạo thành một cảnh tàn sát như lúc này!
Dù cách bãi mìn một khoảng khá xa nhưng bụi đất mịt mù từ vụ nổ vẫn văng rào rạt lên trên lưng Diệp Quân Lãng, sau khi vụ nổ kết thúc, anh lập tức đứng dậy và nói với Tô Hồng Tụ đang nằm trên mặt đất: 'Nằm xuống và đừng cử động!"
Vừa nói, Diệp Quân Lãng vừa cầm hai khẩu súng trường đột kích vừa lao về phía sau, đồng thời bóp cò súng bằng cả hai tay trái - phải.
Đùng đùng đùng!
Những viên đạn bắn ra từ họng của hai khẩu súng trường đột kích bắn về phía địa điểm vừa xảy ra vụ nổ.
Những tên phần tử vũ trang của quân địch vừa gặp phải tác động từ vụ nổ mạnh, việc này đã làm gián đoạn đội hình bao vây, ngay cả những tên còn sống sót sau vụ nổ cũng không thể tổ chức đội hình phản công hiệu quả trong thời gian ngắn.
Vì vậy, bây giờ là thời điểm tốt nhất để tóm gọn tất cả đám quân địch này trong một lần!
Thân là Binh Vương của Long Ảnh, trong thế giới hắc ám Diệp Quân Lãng thậm chí còn được mệnh danh là Ma Vương Satan, sao anh có thể bỏ lỡ cơ hội như vậy?
Trong lúc xạ kích, một số tên lính của quân địch vừa đứng dậy đã bị trúng đạn, một số thì bị thương muốn chạy trốn nhưng lại bị ngã gục trên đường.
Người đàn ông có râu quai nón chưa bước vào bãi mìn, thời điểm phát nổ, gã đã nằm rạp trên mặt đất.
Khi gã đứng dậy lần nữa, thứ gã nhìn thấy là một cảnh tượng bi thảm, số tên lính còn sống sót còn chưa đầy mười người.
"Đừng hoảng sợ, phản công, phản công lại cho tao!"
Người đàn ông có râu quai nón gầm lên giận dữ, gã cầm một khẩu súng máy hạng nhẹ và điên cuồng bắn về phía trước.
Trong tiếng súng đang lao trực diện tới, Diệp Quân Lãng thực sự lao về phía trước, anh phải lao về phía trước vì kẻ địch có lợi thế về quân số, nếu bọn họ lại tổ chức phản công lần nữa, anh dẫn theo Tô Hồng Tụ ở bên cạnh, sẽ rơi vào tình thế cực kỳ bị động.
Trong quá trình tiến lên, thứ có thể tạo ra mối đe dọa nhất định cho anh, chính là khẩu súng máy hạng nhẹ trong tay người đàn ông có râu quai nón kia.
Nghĩ tới việc này, trong mắt Diệp Quân Lãng lại tràn ngập sát khí lạnh lùng, khẩu súng trường đột kích M17 anh cầm trên tay trái chuyên băn về hướng người đàn ông có râu quai nón, trong khi khẩu súng trường đột kích M16 được anh cầm trên tay phải quét qua những tên lính đánh thuê còn lại.
Người đàn ông có râu quai nón phía trước có linh cảm cực kỳ nhạy bén, xung quanh không có hầm trú ẩn kiên cố, khi sát ý của Diệp Quân Lãng truyền đến, gã dứt khoát nằm bò xuống đất và liên tục lăn tròn, tránh khỏi những viên đạn đang được bắn ra ào ạt.
Người đàn ông có râu quai nón lăn lộn di chuyển, tìm kiếm một công sự gần đó để yểm trợ cho cuộc phản công, với khoảng cách này, khẩu súng máy hạng nhẹ trong tay gã tạm thời không thể phát ra hỏa lực uy hiếp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!