Hứa Nhan sinh xong liền ngủ, hơn nửa ngày sau mới tỉnh dậy. Cô phát hiện cả người trên dưới đều đau nhức tê rần, không có cách nào hoạt động bình thường được, nhúc nhích liền đau. Bởi vì vừa sinh xong nên cô phải ở cữ, có rất nhiều thứ đều không được ăn, đặc biệt là khoảng thời gian này cũng không được gội đầu bằng nước lạnh. Hiện tại chỉ có thể dùng khăn lông thấm nước ấm để lau người, da thịt dính nhớp có chút khó chịu.
Cô ăn cơm qua loa xong liền đưa mắt nhìn về phía Phỉ Ngạo, thấy vẻ mặt bất mãn của chồng, khóe môi cô run run. Những đứa trẻ vừa sinh ra thì da mặt đều nhăn nheo như người cao tuổi, mắt cũng nhắm tịt lại, rất khó xem, nhưng là không cần phải biểu hiện rõ ràng như anh có được không?
"Anh ghét bỏ con của chúng ta đấy à?"
Thấy Hứa Nhan không vui, Phỉ Ngạo miễn cưỡng đem tầm mắt nhìn sang chỗ con gái rồi nói:
"Không có, bọn nhỏ rất đáng yêu."
Anh nói xong cảm giác có chút chột dạ, lại thấy ánh mắt như sắp toát ra lửa của vợ, vội vàng bổ sung:
"Giống em như đúc."
Một câu này trực tiếp chọc giận Hứa Nhan, cái gì mà giống cô như đúc chứ? Mí mắt cô nhấc lên, giọng nói tràn ngập uy hiếp:
"Ý anh là chê em xấu có phải không?"
Phỉ Ngạo nghe xong ngậm chặt miệng, không dám nói thêm lời nào, bởi vì anh biết phụ nữ sau khi sinh thì tính tình vẫn còn rất táo bạo và thất thường. Hiện tại anh nói cái gì cũng là sai cả.
Người ta bảo đàn ông lấy vợ chẳng khác gì mua dây buộc mình, tự đâm đầu vào rọ. Trước kia Phỉ Ngạo cũng không thật sự hiểu ý nghĩa của câu nói ấy, bất quá bây giờ anh đã lĩnh giáo được thâm ý sâu xa của nó rồi. Nếu để người ngoài biết đường đường là tổng giám đốc của DINOZ lại sợ vợ thế này thì danh tiếng của anh xem như hỏng bét hết...
Hứa Nhan nghỉ ngơi thêm một lát, Tiểu Vũ rốt cuộc tan học chạy đến xem hai đứa em của mình. Trên khuôn mặt bầu bĩnh là thần sắc nghiêm túc, mắt không ngừng liếc qua liếc lại giữa hai đứa trẻ, môi chu lên, quả nhiên là cha nào con nấy, cùng một giuộc với Phỉ Ngạo, cay độc mở miệng:
"Không giống con chút nào! Quá xấu!"
"..."
Hứa Nhan cảm thấy rất may mắn vì bây giờ cô không thể cử động mạnh, nếu không, cô nhất định sẽ đem hai bố con trước mắt ném ra khỏi nơi này, vĩnh viễn cũng đừng mơ chạm vào con gái của cô!
Đáng thương Thiên An và Thiên Ngọc ra đời còn chưa đến một ngày đã bị bố và anh trai đả thương lòng tự trọng. Bởi vì nghe không hiểu người ta nói cái gì, cho nên chỉ nằm yên mà ngủ, tay thỉnh thoảng huơ huơ vài cái, chân đạp đạp một chút.
Một tháng ở cữ trôi qua trong êm đẹp, dưới con mắt kinh ngạc của Phỉ Ngạo, hai đứa nhỏ bắt đầu có những biến hóa vô cùng lớn. Da thịt non mịn trắng trẻo, cả người tròn tròn xinh xinh, đặc biệt là đôi mắt đen đáng yêu đã mơ hồ có nét giống Hứa Nhan, chỉ cần Phỉ Ngạo vừa lại gần, hai đứa nhỏ liền tò mò nhìn anh, nhìn một lát, tim gan anh đều muốn chảy nước. Mặc dù là sinh đôi, thế nhưng bởi vì trong lúc Hứa Nhan dưỡng thai sống rất lành mạnh, lại kết hợp với những phương pháp mà bác sĩ cẩn thận nghiên cứu ra, cho nên hai đứa trẻ đều rất khỏe, rất tròn trịa.
Y tá nhiều lần đến kiểm tra sức khỏe cho bọn nhỏ đều không nhịn được mà trêu chọc một phen. Sinh đôi kì thật cũng không hiếm lắm, nhưng nhìn bố mẹ của hai đứa trẻ này liền biết ngoại hình tương lai của chúng sẽ nảy nở như thế nào. Không phải mỹ nữ động lòng người thì cũng là ngự tỷ tràn ngập khí phách, họ phải tranh thủ thời gian làm thân. Sau này nếu một trong hai trở thành minh tinh thì bọn họ cũng có thể tự hào vì ngày xưa đã chăm sóc cho người nổi tiếng nha!
Khoảng thời gian này, Tiểu Vũ càng ngày càng thích quấn bọn trẻ, một chút cũng không thèm để ý đến Phỉ Ngạo.
Phần lớn thời gian ở bệnh viện, thằng bé đều đứng nhìn Thiên An và Thiên Ngọc phun bong bóng, sau đó vươn hai ngón trỏ đặt lên nắm tay của hai đứa em gái, vui vẻ chờ bọn nhỏ nắm chặt tay mình rồi ngây ngô cười.
Hứa Nhan có chút quan ngại, bởi Tiểu Vũ ngày càng có xu hướng trở thành một tên "muội khống". Vì vậy cô len lén cho thằng bé đi học thêm Tiếng Anh để cắt bớt thời gian thằng bé đến bệnh viện, nó ngược lại còn vui mừng, ra sức học tập, hại cô áy náy không thôi. Ngẫm lại kì thật "muội khống" cũng không sao, bọn nhỏ nên yêu thương nhau mới tốt, cô cười nói:
"Mẹ nghĩ lại rồi, hay là không cần học tiếng Anh nữa? Hiện tại con vẫn còn nhỏ, cho nên..."
Thiên Vũ vừa dùng ngón tay trêu em gái, vừa ngẩng đầu nhìn cô:
"Không sao đâu ạ. Baba đã nói nếu con muốn cho hai em cuộc sống tốt thì phải thật giỏi, hơn nữa, con cũng rất thích học."
Phỉ Ngạo chỉ là trong lúc nhàm chán liền nhắc nhở thằng bé một câu "muốn sống tốt thì phải tài năng hơn người", không nghĩ tới Tiểu Vũ nghe một lần là nhớ rõ.
....
Chẳng mấy chốc, Hứa Nhan liền chuyển về nhà sống.
Chu quản gia tỏ vẻ mình đã già yếu, không thể quán xuyến hết công việc trong biệt thự, đặc biệt lúc này còn có thêm hai đứa trẻ, vì vậy đề nghị Phỉ Ngạo thuê bà vú.
Cuộc sống của bọn họ rốt cuộc trở lại bình thường, Phỉ Ngạo đi làm, Tiểu Vũ đi học, cô ở nhà chăm sóc cho Thiên An cùng Thiên Ngọc.
Cặp sinh đôi này thật ra rất dễ nhận dạng, bên khóe mắt trái của Thiên An và khóe mắt phải của Thiên Ngọc đều có một nốt ruồi nhỏ, vừa khéo giúp cả nhà phân biệt ai là chị ai là em.
Sau nhiều năm tự dằn vặt chính mình, Hứa Nhan cuối cùng cũng buông xuống được áp lực và những mệt mỏi trước kia, cùng Phỉ Ngạo tiếp tục nói chuyện yêu đương.
Có bữa quá nhàm chán, Hứa Nhan ngồi ở bàn ăn ngẩng đầu nhìn anh, người đang làm bữa tối, sau đó tò mò hỏi:
"Này, em thật ra rất thắc mắc, không biết anh phát hiện mình yêu em là từ khi nào?"
"Anh quên rồi."
"Thật sự quên rồi? Em nghe nói trí nhớ của anh rất tốt kia mà?"
Phỉ Ngạo một thân khí khách lại đứng trước bếp xào rau, cổ còn đeo một cái tạp dề rẻ tiền màu hồng nhạt được Hứa Nhan mua ở chợ về, trông qua có chút buồn cười.
Anh tắt bếp, đem tạp dề tháo ra rồi treo lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, chậm rãi nói:
"Làm sao biết được khi nào chúng ta sẽ yêu? Duyên đến, tâm tự nhiên sẽ thông suốt."
Hôm nay Phỉ Ngạo đột nhiên phun ra một câu triết lý như vậy, khiến Hứa Nhan ngẩn cả người, hai gò má phút chốc ửng hồng.
Anh nhìn bộ dáng ngượng ngùng của cô, trên khuôn mặt lạnh lùng kéo lên ý cười nhàn nhạt:
"Ăn cơm được rồi, em lên gọi Tiểu Vũ đi."
"A... Đã biết."
Hứa Nhan phục hồi tinh thần liền đi xem con trai, hai đứa nhỏ hiện tại đã biết bò, đang ở trong phòng cùng anh hai chơi đuổi bắt.
Dưới sàn nhà lót nệm dày, lại là loại chất lượng tốt nhất nên bọn nhỏ có lăn như thế nào cũng không bị đau.
Thấy cô, cả ba xoay mặt ra nhìn, Thiên An hoạt bát hơn một chút lập tức dùng tứ chi ngắn ngũn bò nhanh về phía cô, miệng ê a kêu lên.
Trẻ nhỏ dễ thương nhất là ở giai đoạn này, đợi lớn thêm chút nữa học nói xong, có một số đứa sẽ thành "con nít quỷ", hỗn láo đến mức làm người ta đau đầu.
Mấy ngày trước khi Hứa Nhan đưa Tiểu Vũ đi học liền bắt gặp một đứa nhỏ như vậy, hình như là thiếu gia nhà giàu nào đó, lúc nói chuyện mặt hất lên trời, đối với người lớn cũng không có nửa điểm tôn trọng.
Vừa nghĩ, Hứa Nhan vừa cúi xuống ôm Thiên An vào lòng, nhẹ nhàng hôn một cái lên gò má của con bé.
Thiên Ngọc thích bám anh hai, cho nên lúc này vừa thấy chị gái bò về phía mama, liền nhân cơ hội nhào lên ôm chân Thiên Vũ.
Hứa Nhan gọi bà vú một tiếng, đem Thiên An và Thiên Ngọc giao cho bà rồi cùng con trai xuống ăn cơm. Hôm nay Phỉ Ngạo nghỉ việc nên đặc biệt vào bếp một phen, tay nghề cũng rất được.
Trên bàn ăn bày hai món mặn và một món canh, Phỉ Ngạo ngồi đối diện Hứa Nhan, không ngừng gắp thức ăn cho cô.
Nhìn chén mình chất đầy thịt, cô bất đắc dĩ đưa tay ngăn lại động tác của anh:
"Bụng em sắp thành một mâm thịt ba chỉ rồi, anh còn muốn em tăng cân sao? Sẽ xấu."
"Em xinh đẹp để làm gì? Dù sao hiện tại cũng chỉ có mình anh cần em, anh không chê là được."
"..."
Hứa Nhan thật buồn bực lại không biết nói cái gì, đem toàn bộ thịt gắp vào trong chén của con trai:
"Con ăn nhiều một chút, béo khỏe béo đẹp!"
Phỉ Ngạo không nói gì, im lặng đem hơn nửa đĩa thịt thả vào trong chén của cô.
Kỳ thật anh cảm thấy sức khỏe của cô không tốt lắm, từ sau lần sinh Thiên Vũ vốn đã bị ảnh hưởng một chút, Thiên An và Thiên Ngọc ra đời xong thân thể lại càng dễ ngã bệnh. Thỉnh thoảng lại đau lưng đau đầu, so với thân hình bốc lửa thường ngày, anh tất nhiên thích nhìn cô khỏe mạnh hơn.
Mà quan trọng nhất chính là cô quá xinh đẹp, chăm cho cô lên cân một chút thì có thể giảm thiểu tình địch đến mức thấp nhất.
Hứa Nhan nghĩ đến trước kia anh cũng chăm cô như vậy, trong lòng ấm áp, nhất thời cười rộ lên:
"Gặp được anh không biết nên xem là may mắn hay xui xẻo đây?"
"Anh đẹp trai, sự nghiệp ổn định, nếu không muốn nói là vô cùng phát triển, còn đặc biệt sợ vợ. Em nghĩ xem, đàn ông như anh còn tồn tại trên thế giới sao? Sớm đã tuyệt chủng rồi! Anh là tiêu chuẩn của người chồng mẫu mực!"
"..."
Anh là ai? Thật là Phỉ Ngạo sao? Hứa Nhan nghẹn một họng, cơm ở trong miệng không có cách nào nuốt xuống được. Dạo gần đây anh giống như càng ngày càng hài hước?
Nam nhân nói xong làm như không có việc gì mà bình thản ăn cơm, Tiểu Vũ len lén nhìn baba của mình, lại nhìn mama một cái, vội vùi đầu vào thức ăn trên bàn.
Buổi tối, bên ngoài trời đổ mưa. Tiếng gió thổi cùng tiếng lá cây xào xạc cách một lớp kính cách âm lọt vào tai cô, lúc có lúc không, giống như lông vũ nhẹ nhàng phất qua trong lòng, vô cùng mềm mại khiến tâm trạng cô đột nhiên tốt lên rất nhiều.
Hứa Nhan nằm ở trên giường cùng Phỉ Ngạo, không gian dần yên tĩnh lại, thậm chí còn nghe được tiếng hít thở đều đều của anh.
Cô đem đầu vùi vào ngực anh, cảm giác được hơi ấm nhàn nhạt bên người, chợt nở nụ cười hạnh phúc:
"Phỉ Ngạo, kỳ thật ước nguyện cả đời của em chính là có thể gả cho một người chồng mẫu mực như anh."
Phỉ Ngạo hơi nghiêng người, sau đó vô thức ôm siết cô vào lòng. Hạnh phúc, chính là đơn giản như vậy.
Chính văn hoàn ~*Muội khống: Là một dạng yêu thương, cưng chiều và bảo vệ em gái hơi thái quá một chút. Ví dụ như không thích người khác lại gần em gái mình, không chấp nhận ai ăn hiếp em gái mình. Nói nôm na là cuồng em gái đó mấy thím. 😂