Dì Hứa bắt tay vào chuẩn bị nấu ăn, Hứa Nhan cũng đứng bên cạnh giúp nhặt rau, áo tay dài theo động tác của cô cọ xát lên vết thương khiến cô hơi đau, chợt nhận ra sáng nay gấp gáp chạy đến chỗ này, còn chưa kịp bôi thuốc. Cũng không biết là Phỉ Ngạo đắp cái gì lên cánh tay cô mà sáng nay tỉnh dậy, vết thương liền tốt hơn rất nhiều.
Thấy cô cứ nhìn chằm chằm tay mình, Hứa Vân tinh tế hỏi:
“Chị làm sao thế? Có cần em phụ không?”
“Không sao, chỉ là chị có chút khó chịu, em tới giúp dì đi.”
Hứa Nhan mỉm cười, đem việc giao lại cho cô em gái nhỏ, sau đó ở bên cạnh trò chuyện cùng nó.
Phòng khách của căn nhà này vốn không rộng lắm, vì vậy hai người đàn ông cao lớn vừa ngồi vào, liền lộ ra vẻ chật chội. Phỉ Ngạo nhìn bàn trà, không có ý định mở miệng. Người trước mặt anh hiểu rõ Hứa Nhan hơn anh nhiều, cũng là người mà cô ấy tin tưởng. Điều này khiến anh cảm thấy rất thất bại, bất quá, từ hôm nay trở đi, anh sẽ bắt đầu bồi dưỡng tình cảm với Hứa Nhan, để sau này cô có thể ỷ lại vào anh mà không phải nhờ đến sự trợ giúp của bất kì ai khác!
Phỉ Ngạo bắt chéo chân, ánh mắt sắc bén nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi đen đối diện. Lâm Dương không chút yếu thế, nhìn sâu vào trong mắt anh:
“Hứa Nhan tìm tôi, mượn hai mươi ngàn đô, anh có biết không?”
Nhìn thấy cái nhăn mày không rõ ràng của anh ta, Lâm Dương hừ một tiếng:
“Ngay cả việc vợ mình bị người ta uy hiếp anh cũng không biết?”
“Cô ấy không nói với tôi.”
Phỉ Ngạo sắc mặt âm trầm lạnh lẽo nhìn người đàn ông đối diện. Anh quả thật không biết, bởi vì sáng nay phải đến công ty xem xét báo cáo, còn chưa kịp họp xong thì Chu quản gia liền gọi điện nói cho anh là thái độ lúc rời đi của Hứa Nhan không đúng lắm. Anh nghe xong tức tốc chạy đến đây, làm gì có thời gian điều tra?
“Hai mươi ngàn đô? Tôi sẽ trả cho cậu.” Anh suy nghĩ xong, nhàn nhạt nói.
Lâm Dương không vui nhìn anh:
“Cô ấy xảy ra chuyện lập tức tìm đến tôi mà không dám dựa vào anh, anh nói, làm chồng như vậy có phải rất thất bại?”
Phỉ Ngạo không giận chút nào, đột nhiên cong môi cười nhạt: “A, cậu vẫn biết tôi là chồng cô ấy?”
Lâm Dương nghe xong chỉ thấy vô cùng khó chịu, hắn chê bai anh ta làm chồng thất bại, còn hắn thì sao? Ngay cả cơ hội để đến với Hứa Nhan cũng không có! Nhưng, hắn vẫn phải nói:
“Nếu anh không ép buộc Hứa Nhan ký giấy kết hôn, cô ấy sẽ trở thành vợ của anh sao? Căn bản là anh dùng tiền vũ nhục cô ấy!”
“Từ bây giờ sẽ không như vậy nữa.”
Phỉ Ngạo trước đây từng coi thường phụ nữ, bọn họ chỉ nhìn chằm chặp vào anh vì muốn cái mỹ danh con dâu nhà họ Phỉ hay bà chủ của DINOZ mà thôi. Mấy năm qua ai tiếp cận anh mà không có ý đồ? Thậm chí không ít người còn dám động tay động chân, bỏ thuốc kích dục cho anh, chỉ để đổi lấy một chút may mắn trên con đường trở thành phượng hoàng của mình. Nếu có thể mang thai, như vậy, lão cha đang mong có cháu của anh sẽ cho bọn họ danh phận. Mà bên cạnh luôn xuất hiện một đám phụ nữ lúc nào cũng tìm cách tính kế anh, anh không khinh thường bọn họ cũng không được.
Hai người đều giữ im lặng, chìm vào trong suy nghĩ riêng, không nói câu nào nữa. Đợi một lát, nồi lẩu thái cay cũng được mang lên. Dì Hứa vô cùng phấn khích, liên tục hỏi thăm Phỉ Ngạo, còn dặn dò anh chăm sóc Hứa Nhan cẩn thận.
“Hứa Nhan nhà dì ấy, tính tình rất là khó chiều, một khi giận lên thì hiếm có ai dỗ được. May mà bình thường nó ít khi nổi giận. A đúng rồi, nếu có người giành đồ ăn của nó, nó liền cáu gắt cho xem. Ngày xưa còn đánh người ta vì dám giật kẹo của nó!”
“Dì, đừng nói nữa.”
Hứa Nhan xấu hổ muốn che mặt, sao lại có người đi nói xấu cháu gái của mình như vậy chứ? Vả lại trước đây cô còn nhỏ không hiểu chuyện, cho nên mới có thể vì thức ăn mà đánh nhau với người khác, bây giờ đã lớn rồi!
“Cháu sẽ chú ý cô ấy nhiều hơn.”
Phỉ Ngạo thấy Hứa Nhan gắp thức ăn nhưng bị hụt liên tiếp hai lần, liền đem mực gắp vào trong chén của cô, có vẻ rất săn sóc.
Lâm Dương ngồi ở đó, sắc mặt rất kém. Có thể là do hắn quá mức im lặng khiến cho người khác chú ý, Hứa Vân đành gắp miếng cá vào chén hắn, suỵt suỵt nhỏ giọng nói:
“Anh ăn đi, đừng có làm mặt lạnh như thế nữa.”
Lâm Dương cũng phát hiện mọi người đang nhìn mình, vội ho khan rồi lấy lại bình tĩnh, cũng cười nói với Hứa Vân mấy câu.
Ăn uống xong, Hứa Nhan còn muốn ở chơi với dì và em một lát, nhưng Phỉ Ngạo lại nắm cổ tay cô, cách một lớp vải mỏng, cô vẫn cảm nhận được da thịt ấm nóng của anh.
“Anh đưa em về.”
“Tôi…”
“Không phải bị đau sao?”
Không đợi Hứa Nhan nói thêm lời nào, anh đã chỉ rõ cảm giác hiện tại của cô. Trong bữa ăn, anh phát hiện tay cô thỉnh thoảng hơi run, còn tiếp tục cố nữa, vết thương sẽ lại nặng thêm, nói không chừng còn để lại sẹo sâu
Anh ta để ý đến chi tiết nhỏ như vậy sao? Hứa Nhan cúi đầu, không muốn để bản thân chìm vào trong sự ôn nhu bất ngờ của anh.
Lâm Dương nghĩ đến việc chuyển nhà của dì Hứa, thấy sắp phải đi, liền cho cô một lời bảo đảm: “Chuyện cậu nhờ, tớ sẽ hoàn thành trong ngày mai.”
“Được vậy thì tốt quá, cảm ơn cậu.”
Hứa Nhan bị Phỉ Ngạo nhìn chằm chằm, không thể làm gì hơn là chào tạm biệt mọi người, ngoan ngoãn đi theo anh. Lúc Phỉ Ngạo mở cửa xe cho cô, cô có cảm giác như mình đang gặp ảo giác, dường như anh ta trở nên dịu dàng hơn một chút so với trước đây?
Cô ngồi xuống, nhìn chiếc xe mình lái đến còn nằm phía trước, chỉ tay nói; “Tôi đi cùng anh thế này, còn nó thì sao?”
“Anh sẽ cho người lái về, không cần lo.”
Hứa Nhan nghe anh đáp, kéo dài giọng “à” một tiếng, cũng không biết nói gì nữa.
“Số tiền em mượn Lâm Dương, anh đã cho người trả lại rồi.”
“Tôi vốn không muốn thiếu nợ anh thêm nữa!” Hứa Nhan nhăn mày.
“Tiền của anh, cũng là của em, không cần trả.”
Từng câu từng chữ của anh đều nhẹ bẫng không thể hiện chút cảm xúc nào, nhưng lại làm cho cô ngây người thật lâu. Anh nói cái gì? Cô không nghe lầm đâu nhỉ?
Phỉ Ngạo chậm chạp không khởi động xe, nghiêng người sang bên cạnh cài dây an toàn cho cô, cơ thể anh thơm mùi cà phê, rất dễ gây nghiện. Cô hít một hơi, yên lặng để anh giúp mình.
Làm xong, anh lại kéo cổ tay cô, cẩn thận đem tay áo xắn lên, thấy vết bỏng sưng đỏ rối tinh rối mù, chân mày nhíu lại:
“Em không biết đau sao?”
Hứa Nhan mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn anh, mím mím môi: “Phỉ Ngạo, rốt cuộc anh muốn thế nào? Đột nhiên dịu dàng với tôi như vậy, là có mưu đồ sao? Thật khó hiểu, người anh yêu cuối cùng đã quay trở lại tìm anh, tại sao còn dây dưa không rõ với tôi?”
Ngay lúc cô hạ quyết tâm không để ý đến anh nữa, anh lại nhảy ra quấn quýt cô, đúng là một người đàn ông đáng ghét.
Phỉ Ngạo thả tay cô ra, ngước mắt đối diện với khuôn mặt nhỏ xinh của cô, môi mỏng hơi cong lên:
“Anh phát hiện mình không còn yêu Giai Kỳ nữa, phải làm sao đây?”
Ánh mắt của anh thật bình tĩnh, mặc dù lời nói mang theo ý cười cợt, nhưng cô biết anh đang rất nghiêm túc. Không yêu nữa? Tình cảm cất giấu trong lòng suốt mấy năm trời, sao có thể dùng thái độ hời hợt như thế để trả lời chứ?
“Thật ra từ hôm qua, anh đã hiểu được thứ mình muốn rồi.”
Phỉ Ngạo đưa mặt lại gần, chóp mũi cơ hồ chạm đến mũi cô, khiến cho ai đó cứng người lui về sau một chút, câu tiếp theo thoát ra khỏi miệng anh càng làm cho đầu óc cô trở nên mơ hồ. Anh nhìn cô thật lâu, chợt cười nói:
“Hứa Nhan, hiện tại, em mới chính là vợ anh.”