Lâm Dương thấy Hứa Nhan đột nhiên té ngã, hốt hoảng đưa tay ra ôm lấy eo cô, làm cho cô tựa vào lòng mình, ánh mắt hung dữ trừng về phía Hân Dư khiến cô ta không thoải mái nghiêng đầu đi.
"Hân Dư, cậu cũng hơi quá..."
"Câm miệng!"
Điền Lộ Lộ đang muốn nói chuyện liền bị tiếng quát của Hân Dư dọa cho nín bặt.
Buổi họp lớp cứ thế tan tành trong không khí giương cung bạt kiếm, nếu không phải Hân Dư là con gái, Lâm Dương thật muốn tát cho cô ta một bạt tai!
Lưu Vũ cũng không vui vẻ gì trước thái độ của vợ mình, vội đưa ánh mắt xin lỗi về phía Lâm Dương. Chẳng qua, Lâm Dương nào có tâm tình mà nhìn những kẻ đáng ghét này nữa? Người trong ngực khuôn mặt đỏ bừng, trên má giống như có một vết trầy, nhưng do cô đánh phấn nên cũng không rõ ràng lắm. Hắn đau lòng muốn đỡ Hứa Nhan dậy, nhưng cho dù cô đang say thì vẫn còn biết mình là một người phụ nữ đã có chồng, vội tách ra khỏi người Lâm Dương.
"Để... tớ tự đi!"
Hứa Nhan loạng choạng cầm túi xách đi ra ngoài, Lâm Dương sợ cô té ngã nên theo sát phía sau, tay vẫn luôn đưa tới trước phòng khi cô không cẩn thận bị trượt chân. Hắn lẽ ra phải hỏi thăm cô nhiều hơn trong khoảng thời gian qua, nhưng lúc ấy thật sự quá bận, cơ nghiệp của gia đình suýt chút nữa không giữ được, vậy nên mới trễ nãi không gọi cho cô.
Lúc này, hắn sâu sắc hiểu được thế nào là đến chậm một bước, hối hận cả đời.
Nếu hắn tỏ tình sớm hơn... Mới nghĩ tới đó, Hứa Nhan đột nhiên ngồi xổm xuống bên vệ đường nôn khan mấy tiếng.
"Không sao chứ?"
Lâm Dương ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô. Ngày trước làm tiệc tất niên ở nhà một người bạn, cô cũng uống nhiều thế này, tửu lượng thì kém mà cứ thích học đòi người ta, kết quả phải để hắn cõng ra xe, đưa về tận nơi. Lâm Dương có chút nhớ khoảng thời gian đó, lúc Hứa Nhan còn rất thân cận với hắn.
"Sao tớ lại khổ thế này... hức..."
Hứa Nhan cảm nhận được sự quan tâm của Lâm Dương, không hiểu sao hốc mắt cay xè, tủi thân bắt đầu sụt sịt không ngừng.
"Tớ ghét phải lấy... ọe..."
Lần này chưa nói xong hết câu đã cúi đầu xuống, bởi vì trong bụng vốn dĩ không còn thứ gì khác ngoài rượu cho nên phun ra toàn chất lỏng, mùi rất khó ngửi.
Lâm Dương cứng đờ nhìn khuôn mặt tèm nhem nước mắt nước mũi của Hứa Nhan, có một loại xúc động muốn ôm cô vào trong ngực, nhưng cuối cùng cánh tay giơ lên chỉ có thể đặt xuống mái tóc dài mềm mượt, lòng bàn tay khẽ vỗ về như đang dỗ giành một chú cún con.
"Được rồi, đừng khóc nữa"
Hứa Nhan càng nghe càng khóc nhiều hơn, chỉ là không có la hét ầm ĩ, mà là lẳng lặng rớt nước mắt.
"Tớ không muốn về nhà..."
Khuôn mặt xinh đẹp lúc này vì rượu mà ửng hồng, đôi mắt rưng rưng nước, cộng thêm giọng mũi khàn khàn không rõ làm cho người đối diện thoáng đau lòng. Lâm Dương lục trong túi áo khoác tìm khăn giấy, đưa tay bóp mũi Hứa Nhan rồi lắc lắc mấy cái, giọng trách móc:
"Cậu bao nhiêu tuổi rồi còn nhõng nhẽo vậy? Lần đầu tiên tớ thấy luôn đó!"
"Hai mươi lăm."
Hứa Nhan thành thật trả lời, tùy ý để cho Lâm Dương chà lau khuôn mặt mình, giờ phút này cô thật không muốn về lại căn biệt thự kia nữa. Cô sợ phải đối diện với Phỉ Ngạo, sợ mình xiêu lòng trước con người bá đạo đó, để rồi mãi cũng không thể quay đầu. Anh ta chỉ cần một người ngủ cùng mình, thuần túy là thỏa mãn dục vọng, chứ không cần một người vợ! Mà đối với một người mất mẹ từ bé và không được cha ruột yêu thương như Hứa Nhan thì cái cô cần là một gia đình thật sự!
Mặc dù lúc này ý thức vẫn còn thanh tỉnh, nhưng cơ thể liên tục truyền tới cảm giác đau nhức khó chịu, cổ họng cũng đăng đắng. Một tay Hứa Nhan bám vào cánh tay Lâm Dương, một tay gọi cho em gái mình, nhưng cô quên mất lúc này nó đang đi học thêm, cho nên gọi mãi không ai bắt máy.
"Cậu muốn đi đâu? Tớ đưa cậu đi." Lâm Dương thấy cô sắp không chịu được nữa, vội lên tiếng.
Mí mắt Hứa Nhan thật nặng, cả người lắc lư lắc lư rồi tựa đầu vào vai cậu bạn của mình, lầu bầu mấy chữ vô nghĩa.
Lâm Dương cũng hiểu mỗi khi say đến trình độ nhất định, cô ấy sẽ như vậy, cho nên trực tiếp ôm ngang eo Hứa Nhan để đỡ cô. Chóp mũi ngửi được mùi dầu gội thoang thoảng trên tóc cô, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Bên kia đường, Chu quản gia đổ một thân mồ hôi lạnh thay Hứa Nhan, ánh mắt lo lắng nhìn Phỉ Ngạo:
"Cậu chủ..."
"..."
Phỉ Ngạo mở cửa xe bước xuống, trên người vẫn còn mặc đồ vest chưa kịp thay ra, gần như là vừa rời khỏi cuộc họp thì anh lập tức chạy đến đây, sợ Hứa Nhan đi một mình sẽ tủi thân. Bỏ thời gian ra quan tâm cô ta như vậy nhưng lúc đến nơi lại nhìn thấy một màn tình tứ của hai người kia, anh cảm thấy vô cùng buồn cười. Hứa Nhan có khuôn mặt của người anh từng yêu, nhưng thủy chung không phải cô ấy, vì sao anh phải đối xử tốt với cô ta? Lại nói, đã kết hôn rồi còn dám tựa đầu vào vai kẻ khác như vậy?
Phỉ Ngạo đi nhanh về phía Lâm Dương, đúng lúc Hứa Nhan vừa được đỡ lên xe. Lâm Dương đang nghiêng người cẩn thận cài dây an toàn cho cô cũng nghe được tiếng bước chân tràn ngập phẫn nộ tiến về phía này, vội vàng đóng cửa xe lại.
Người đàn ông đứng trước mặt hắn rất cao, thậm chí còn cao hơn hắn một chút, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào người trong xe.
Lâm Dương cũng không sợ hãi trước khí thế của anh ta, đang muốn vòng qua bên kia, lại bị lời của người đàn ông tuấn mỹ trước mặt chặn ngang.
"Cậu muốn đưa vợ của tôi đi đâu?" Phỉ Ngạo gằn giọng, đặc biệt nhấn mạnh ba chữ "vợ của tôi" để tuyên bố quyền sở hữu của mình.
Sắc mặt Lâm Dương không tốt lắm, khó chịu nhìn người này. Hắn biết Phỉ Ngạo bởi anh ta là một người nổi tiếng trong giới thượng lưu, gần đây cũng có vài tin đồn về phu nhân bí ẩn của Phỉ gia, nhưng không nghĩ tới anh ta lại mở miệng gọi Hứa Nhan là vợ. Điều này rất không thực tế!
"Lần trước đưa Hứa Nhan về thì tôi có thể bỏ qua cho cậu, nhưng nếu lần này còn không biết điều, đừng trách tôi độc ác." Ánh mắt Phỉ Ngạo thoáng chốc trở nên tàn bạo, cho dù không hề làm ra hành động gì nhưng cảm giác áp bách nặng nề đã nhanh chóng bao trùm lấy Lâm Dương.
Có thể Lâm Dương trẻ tuổi hơn Phỉ Ngạo, so gia thế cũng không bằng anh ta, nhưng gan lại đặc biệt lớn, trước thái độ của anh, hắn cũng hiểu được phần nào sự thật, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nói:
"Là cô ấy không muốn trở về!"
"Hứa Nhan là món đồ chơi của tôi, không ai được phép chạm vào cô ta, cậu nên hiểu rõ điều này!"
Phỉ Ngạo lạnh nhạt nói ra một câu khiến Lâm Dương trong nháy mắt tức giận đến cực điểm. Anh ta xem cô ấy là cái gì? Một món đồ chơi sao? Nắm tay vừa siết lại chuẩn bị đấm vào mặt người này, cửa xe đột nhiên mở ra, Hứa Nhan không biết lúc nào đã tỉnh dậy. Lâm Dương cũng vì vậy mà dừng tay, quay sang nhìn cô.
Hứa Nhan không nói gì, mi mắt cụp xuống, run rẩy tháo đi dây an toàn bên hông. Đầu tuy vẫn còn rất đau nhưng sau khi nghe được một câu "món đồ chơi" kia, cô dường như tỉnh táo hơn nhiều.
Tim, không hiểu vì sao lại đau đến mức khó thở. Cô bám vào cửa xe nhìn về phía Phỉ Ngạo, trong đôi mắt đen láy của anh chẳng có chút tình cảm nào, giống như đang tức giận vì có người dám đánh chủ ý lên đồ chơi của mình? Chẳng phải chỉ là một người đàn ông thôi sao, cũng đã biết rõ lí do anh ta cưới cô, cô còn khó chịu cái gì? Hứa Nhan cười yếu ớt, móng tay cắm sâu vào trong da thịt khiến cô tìm về được chút ý thức.
"Lâm Dương... cảm ơn cậu."
Hứa Nhan miễn cưỡng cong môi cười tạm biệt Lâm Dương, hành động này rơi vào trong mắt Phỉ Ngạo lại giống như đang liếc mắt đưa tình, cả người anh liền phát ra khí lạnh, đưa tay kéo cô một cái. Cô vốn đang chóng mặt, lại bị anh kéo như vậy suýt chút nữa cắm đầu xuống đất, may mắn Lâm Dương kịp thời đỡ lấy vai cô.
Lâm Dương không nhịn được lớn tiếng nói: "Phỉ Ngạo! Anh đừng quá đáng!"
"Như thế nào? Việc nhà tôi còn cần người ngoài như cậu nhúng mũi vào sao?"
Giờ phút này Phỉ Ngạo như hung thần vạn ác, hừ lạnh một tiếng, đem cánh tay đang đặt bên vai Hứa Nhan gạt ra, sau đó lôi kéo người phụ nữ đang nghiêng ngả bên cạnh rời đi.
Hứa Nhan cảm giác rất có lỗi với Lâm Dương, thấy hắn còn muốn nói gì đó liền vội lắc đầu ngăn chặn. Mặc kệ cho dù cô không thích đi chăng nữa thì giấy kết hôn cũng đã ký, hiện tại vẫn nên an phận một chút. Vừa rồi bị ma men nhập hay sao mà lại khóc lóc đòi trốn đi chứ? Cô đi rồi, anh ta liệu có tha cho bố và em gái cô không?
Cô thở từng hơi dài, dưới chân bước đi rất là xiêu vẹo, dường như mỗi lần ra ngoài đều gặp chuyện không hay.
Phỉ Ngạo thấy cô đi vừa chậm vừa không vững, mất kiên nhẫn ôm ngang người cô lên. Mà Hứa Nhan chỉ thấy cảnh vật xung quanh đảo loạn, mờ dần mờ dần, mệt mỏi chẳng muốn nói gì nữa.