Lúc Mạc Hàm tỉnh lại đã là một tiếng sau. Hắn khẽ nhấc đầu, chậm rãi đứng dậy, ngạc nhiên nhìn chăm chú vào mọi thứ xung quanh.
Căn phòng lạ lẫm, hẳn là nhà của cô gái kia, mặc dù đã cũ kĩ, nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, bố trí của căn phòng cũng làm cho người khác có một cảm giác rất ấm áp.
Thân thể của hắn đã tốt hơn nhiều, không còn dấu hiệu sốt nữa, hắn vươn người duỗi thắt lưng, nhận ra trên người mình đang mặc một bộ quần áo ngủ rất buồn cười, là cô gái kia giúp mình thay đồ sao? Vết thương trên cánh tay cũng đã được băng bó rồi, chắc hẳn đều là tác phẩm của cô gái kia rồi?
Mặc Hàm đi tới phòng khách, ngồi trên ghế sô pha, thấy trên mặt bàn ở phía trước có đặt một cái nồi nhỏ, mở cái vung ra, bên trong tỏa ra một mùi gừng ngào ngạt, xua đi lạnh lẽo, là vì hắn mà chuẩn bị sao? Khóe miệng hắn không khỏi hiện ra một chút vui cười.
Lúc này, hắn lại nhìn thấy phía dưới cái nồi nhỏ có một mảnh giấy, Mặc Hàm cầm lấy mở ra.
Trên tờ giấy viết:
Tiên sinh: Tôi thấy anh bị thương té xỉu trong ngõ nhỏ, có lòng tốt đưa anh về nhà, tôi giúp anh băng bó miệng vết thương xong rồi, quần áo cũng không được sự đồng ý của anh đã tự
ý giúp anh thay ra, đó là quần áo cuả em trai tôi, về phần kích cỡ lớn nhỏ, xin anh chiụ khó chấp nhận một chút nhé! Trong nồi có canh gừng nóng, tôi nấu cho anh, khi anh tỉnh lại nhớ
uống nhé, có thể chữa cảm lạnh. Còn quần áo của anh, tôi đã giúp anh giặt sạch sẽ rồi, để ở trên ghế ở trong phòng khách. Ngoài ra, chúc anh sớm bình phục!
Kí tên: Yên Lam.
Mặc Hàm cất tờ giấy nhỏ kia, uống hết sạch canh gừng của Yên Lam vì hắn mà nấu, sau đó tìm quần áo của mình, ôm ở trong tay. Quan sát, lưu luyến căn phòng nho nhỏ một lúc, rồi mở cánh cửa đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát đã đi xuống tầng.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên căn phòng ở trên gác, rồi nhanh chóng lẩn người vào trong bóng tối, không để lại dấu vết gì.
Cứ như vậy, Mặc Hàm mặc áo ngủ của tiểu Triết về tới nhà của hắn. Đứng ở trước cửa biệt thự là bọn thuộc hạ, nhìn thấy hắn trở về, đều cung kính cúi đầu chào, "Thiếu gia người đã trở về!" Quần áo thiếu gia mặc là của ai, như là không vừa với cơ thể? Trong lòng bọn thuộc hạ là nghĩ vậy, nhưng không biểu hiện ra trên mặt.
Mặc Hàm không thèm liếc mắt nhìn, đi thẳng vào bên trong.
Từ bên trong có một người đi ra, hướng Mặc Hàm hành lễ, sau đó đi theo Mặc Hàm lên lầu, cứ ở một bên không nhanh không chậm nói, "Thiếu gia, minh chủ đang ở trong thư phòng chờ người."
"Sao?" Vừa nghe hai chữ minh chủ, Mặc Hàm ở cầu thang xoay người lại, nhíu mày, bực mình nên đem quần áo ở trong tay ném vào người kia nói "Mang quần áo này để vào trong tủ quần áo của tôi." Nói xong, Mặc Hàm đi xuống cầu thang, hướng thẳng đến thư phòng.
Người kia vô cùng kinh ngạc, hỏi lại lần nưã, "Thiếu gia, người vừa nói, muốn giữ lại quần áo sao?" Mặc Hàm đã hết kiên nhẫn, "Khi nào thì cần tôi lặp lại hai lần ông mới có thể hiểu mệnh lệnh?"
Người kia lập tức cúi đầu, "Vâng, tôi hiểu, thiếu gia." Nhìn dáng người thiếu gia cao lớn gầy gầy, trong lòng hắn nghĩ, tại sao bây giờ thiếu gia lại khác thường như vậy? Quần áo này đã rách rồi, sao lại còn muốn giữ lại nhỉ? Nguồn: http://truyenfull.vn
Vừa vào thư phòng, Mặc Hàm liền thấy cha ngồi ở trên ghế, "Ông tìm tôi có chuyện gì?"
Mặc Hàm nghiêng người đứng ở cửa, vẻ mặt không hài được tốt cho lắm.
"Con cứ như thế này để nói chuyện với cha sao?" Nét mặt của Sở Thiên Vũ không chút thay đổi nhìn về con trai.
Mặc Hàm cắn môi, đứng thẳng người, "Cha, cha người khoẻ?"
"Sát thủ cuả Ám Ảnh Minh không được phép nhân từ mà nương tay. Con đã phạm vào tối kỵ. Đối với người đàn bà kia, con tại sao không dám ra tay?"
"Cô…Cô ấy là một phụ nữ đang mang thai, sắp sinh." Mặc Hàm tức giận nói.
Rầm!
Sở Thiên Vũ đột nhiên đập xuống bàn, lông mày dựng lên, quở mắng, "Cô ta sắp sinh, con lập tức luyến tiếc không nỡ xuống tay sao? Mềm lòng như vậy, làm sao xứng làm người thừa kế của Ám Ảnh Minh? Con rất vô dụng! Con phải nhớ kĩ, con là sát thủ, không cần có một trái tim thương cảm!.
Mặc Hàm chần chừ vài giây, cắn răng, khom người lung ta lung túng nói, "Vâng!"
Sắc mặt Sở Thiên Vũ hơi tốt lên một chút, thở dài một tiếng, nói, "Cha chỉ có một mình con là con trai, tất cả Sở thị đều trông cậy vào con, Ám ảnh minh cũng đều dựa vào con, con là người thừa kế duy nhất cuả cha, con không thể có chút mềm lòng! Con trai, đi đi. Chưa hết, mấy ngày nữa, ông nội sẽ trở về, con nên chuẩn bị tốt một chút."
"Vâng!" Mạc Hàm cũng không nói nhiều, cúi người đi ra.
"Thiếu gia, mời người tắm rửa." Một ngưòi phụ nữ cung kính nói.
Mặc Hàm thẫn thờ đi lên lầu hai, hai người hầu hạ lập tức lui ra, hắn bước vào phòng tắm to lớn và tráng lệ.
Chỉ còn lại một mình Mặc Hàm, hắn mới suy sụp ngồi ở trên sàn nhà, thất thần há miệng ra sức hít thở.
Bản thân mình, cuối cùng là muốn đi con đường này, có đúng hay không?
Hắn trốn không được gông xiềng ở trên người, trống khôn được sự uy hiếp cưỡng bức cuả
gia tộc, hắn cũng không trốn sứ mạng phải gánh vác trên vai: Thiên hạ đệ nhất sát thủ…
Cho dù hắn căn bản là không muốn gánh vác trách nhiệm này, cho dù hắn căn bản không muốn giết người.
Mặc dù, bây giờ bọn họ đã bắt đầu chuyển hướng buôn bán phát triển, kinh doanh tập đoàn Sở thị, thế nhưng, thân phận thật sự, không thể ra ánh sáng được.
Ám ảnh minh, là một tổ chức mafia trong truyền thuyết, bên trong có sát thủ tinh anh nhất của thế giới ngầm, chỉ cần bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ, chưa bao giờ thất bại. Nhưng bọn họ
chỉ có thể sống trong bóng tối, vĩnh viễn không thể có cuộc sống của một người bình thường.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!