Sáng hôm sau, Tư Duệ dậy sớm, giúp mẹ chuẩn bị đồ ăn sáng, sau đó hai mẹ con cô vừa ăn vừa ngồi nói chuyện vui vẻ. Bữa sáng kết thúc, mẹ cô giúp cô chuẩn bị đồ để lên thành phố.
- "Tiểu Duệ, con mới về mà đã đi rồi à. Không thể ở lại thêm một ngày sao?"
Mẹ cô đã gần một tháng không gặp con gái nên bà rất nhớ cô. Thế nhưng Tư Duệ một phần vì bận công việc, một phần là vì cô sợ ở lại thêm ngày nào thì mẹ cô sẽ phát hiện ra bí mật của cô, nên cô không thể ở lại thêm một ngày nào nữa. Hôm qua suýt chút nữa là mẹ nghi ngờ cô rồi.
Nghĩ vậy, cô liền đáp:
- "Bệnh viện còn nhiều việc, con chỉ xin nghỉ được 1 ngày thôi. Khi nào rảnh con lại về thăm mẹ mà."
- "Thôi được rồi. Đi đi kẻo trễ xe đó."
Mẹ cô tuy rằng lưu luyến nhưng vì đặc thù công việc, bà không thể ngăn cản được. Tư Duệ cũng không biết từ khi nào mà cô lại có thể nói dối mẹ nhiều như thế. Cô tự nhủ trong lòng sau khi chuyện này được giải quyết, cô sẽ không bao giờ lừa dối mẹ nữa.
Tư Duệ rời khỏi nhà, bắt xe lên thành phố. Ngồi taxi hơn 1 tiếng khiến cô mệt rã rời, vừa về tới nhà thuê, liền đặt hành lí xuống, nằm phịch luôn xuống giường rồi ngủ quên khi nào không hay.
Cô đang ngủ ngon lành thì chuông điện thoại reo lên, cô bị đánh thức, giọng ngái ngủ hỏi:
- "Alo? Ai đấy?"
- "Là tôi."
Giọng nói nam nhân bên đầu dây kia trầm lặng vang lên.
- "Tôi? Là ai...Khoan! Là...là anh?"
Tư Duệ đang ngái ngủ liền bừng tỉnh, lúc này cô mới nhận ra giọng của người kia. Chính là Chu Thiệu Huy. Lập tức, cô liền bật dậy, chỉnh đốn lại giọng nói rồi bảo:
- "Có chuyện gì vậy?"
- "Em sắp xếp mọi chuyện xong chưa?"
- "Tôi giải quyết xong rồi..."
- "Vậy chuẩn bị đồ đạc lát tôi cho người tới đón em. Sau đó sẽ có người trang điểm, làm tóc, stylist tới giúp em tân trang lại, tối nay cùng tôi đi dự tiệc.
Tư Duệ nghe đến hai chữ "dự tiệc" thì liền bối rối. Cô bây giờ trong tình trạng này thì có thể đi dự tiệc sao?
*tút tút*
Mặc kệ cô đã nghe rõ hay chưa, anh liền cúp máy.
Một lát sau, tài xế riêng của anh tới nhà đón cô tới biệt thự của anh. Khi bước vào thì cô đã thấy đội ngũ staff đã đứng chuẩn bị sẵn sàng để giúp cô xinh đẹp trong buổi tiệc. Chủ đề buổi tiệc hôm nay là "Dạ hội thiên nga đen" nên stylist chọn cho Tư Duệ một bộ váy có tên "black rose". Đó là chiếc váy phiên bản giới hạn được thiết kế bởi nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp, là một chiếc váy ôm sát cơ thể, thắt ở phần mông và xoè ở phần chân, mặc vào làm tôn lên đường cong cơ thể tuyệt đẹp của cô. Một điểm mà cô hơi e ngại khi mặc chiếc váy này đó là cổ áo xẻ sâu chữ V làm lộ ra da thịt vòng ngực của cô. Phụ kiện đi kèm là chiếc vòng cổ làm bằng đá quý màu xanh lam có hình cánh bướm của thương hiệu Tiffany and Co nổi tiếng. Mái tóc được uốn xoăn, tết nhẹ. Nhìn cô như một nàng công chúa vừa thuần khiết lại vừa ma mị.
- "Tôi mặc chiếc váy này thấy không quen lắm..."
Tư Duệ ngập ngừng nói với stylist. Ý cô là muốn đổi chiếc váy khác.
- "À, xin lỗi nhưng chúng tôi chỉ làm theo lời dặn của Chu Tổng, là ngài ấy tự tay chọn mẫu và kêu chúng tôi cấp tốc may nó theo số đo của tiểu thư trong vòng 24 giờ đấy ạ. Hơn nữa tôi thấy tiểu thư đây mặc bộ này rất đẹp mà."
Người stylist nhìn cô vừa nói vừa cười, thân thiện đáp.
- "Vâng. Tôi hiểu rồi."
Tư Duệ gượng cười đáp. Cô thực sự không nhớ là anh còn đích thân chọn cho cô bộ đồ hở hang như vậy đi dự tiệc, lại còn nhớ số đo của cô để dặn người ta may trang phục nữa chứ.
Sau khi thay trang phục và làm tóc, trang điểm xong, stylist lại mang ra một chiếc hộp giấy rất sang trọng đặt trước mặt cô, sau đó cô ấy mở chiếc hộp ra, bên trong là một đôi giày cao gót hiệu YSL màu đen.
- "Tiểu thư thử đi vào xem có vừa không? Vẫn là Chu Tổng chọn size cho cô đó. Chắc hẳn ngài ấy rất yêu thương và quan tâm tới tiểu thư nên mới biết nhiều thứ về cô như vậy. Tiểu thư thật là có phúc nha."
- "Không phải vậy đâu."
Mối quan hệ với anh và cô là gì thì cũng chỉ là anh và cô biết mà thôi. Anh trước giờ nổi tiếng là sát thủ tình trường, chu đáo như vậy là điều dễ hiểu. Chắc hẳn mọi cô gái trước kia anh quen anh đều đối xử như vậy cả mà thôi. Cô thật là ngốc khi đã lầm tưởng tình cảm anh dành cho mình mà. Nhưng đôi giày này cũng cao khoảng 7cm, gót giày còn hơi nhỏ nữa, mà cô thì lại đang mang thai, làm sao mà đi đây.
- "Tôi không thể đi đôi giày khác sao? Vì tôi không quen đi giày cao gót lên là sợ..."
- "Lam tiểu thư, thiếu gia đang đợi cô ngoài xe, nếu cô đã chuẩn bị xong rồi thì chúng ta mau xuất phát thôi."
Cô đang định nói thì quản gia từ bên ngoài đi vào, cất giọng nói từ xa. Sau đó cô không nói thêm gì nữa, cũng miễn cưỡng đi đôi giày vào rồi đi ra xe.
Ngồi trong xe, Chu Thiệu Huy thấy cô bước ra, nhìn cô diễm lệ, xinh đẹp như một đoá hồng rực rỡ. Anh lại không ngờ người con gái ngốc nghếch mà anh biết khi mặc chiếc váy này vào lại trở lên ma mị, cuốn hút như thế.