Lục Cẩn Hiên mặt dày vô sỉ có thể mở miệng bịa chuyện về em trai mà tim không đập nhanh, mặt không đỏ, còn dư thời gian trêu đùa môi mềm của Vân Mộng. Vốn dĩ một tuần hai bữa, nhưng vì cô bị thương còn chưa khỏi nên chỉ đành nhẫn nhịn.
Anh đỡ gáy Vân Mộng, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, kỹ thuật hôn không thua bất kỳ một người nào, chạm nhẹ vào môi hôn, mút lấy môi dưới, sau đó nghiêng đầu hôn sâu vào thêm.
Đầu óc Vân Mộng nóng bừng bừng, cô vòng tay ôm cổ anh, không ngừng học theo, vụng về đáp trả. Trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại âm thanh dây dưa của môi lưỡi, một lát sau, Lục Cẩn Hiên đã hôn xuống cổ cô và để lại không ít dấu vết trên đó.
Cô ngứa ngáy cả người, vội đẩy đầu anh ra:
“Dừng lại! Lục tổng, hôm nay em còn có việc cần làm!”
“Được rồi.”
Hai người cố gắng dùng lý trí kéo bản thân lại trước khi việc kia phát sinh ngay trong phòng làm việc, Vân Mộng xấu hổ đánh trống lảng:
“Đúng rồi, khi nào thì em chuyển ra được?”
“Em không cần tìm chỗ khác, cứ ở chung với tôi đi.”
Anh nhìn ra được sự lo lắng của cô:
“Nếu em sợ giữa chừng bị tôi đuổi khỏi biệt thự thì thế này vậy, tôi thêm một điều nữa vào hợp đồng, quy định trước khi kết thúc hai năm làm tình nhân sẽ hỗ trợ chỗ ở cho em.”
“Không cần đâu, ý em không phải thế…”
Vân Mộng thật ra cũng hơi sợ bản thân sẽ là món đồ chơi qua tay của anh, bị đuổi sớm, cho nên cô luôn mong có một sự ổn định trong mối quan hệ này. Nếu phát triển quá nhanh, vậy sẽ mất cân bằng. Cho dù là tình nhân đi nữa thì sống chung có hơi….
Ai đó chẳng thèm hỏi cô nữa, trực tiếp nói:
“Quyết định vậy đi.”
Từ hôm đó, Vân Mộng bắt đầu ở chung một chỗ với Lục Cẩn Hiên, mà Lục Tử Tiệp khi biết được việc này thì rảnh rỗi lại chạy sang, trèo tường vào nhà. Với năng lực của một ma cà rồng, tường đồng vách sắt có gì phải sợ, dùng sức một chút là qua được hết.
Ngày thứ hai sống chung, vừa mở mắt ra Vân Mộng đã nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài.
“Ai cho phép em vào đây?”
“Em đến thăm bệnh.” Lục Tử Tiệp trưng ra vẻ mặt khiêu khích. “Ai cấm em được?”
Lục Cẩn Hiên nhìn bộ dạng đó của em trai, thật sự rất muốn vung một đấm vào mặt nó, nhưng cuối cùng lại hết cách. Anh làm thế nào mới đuổi được thằng nhóc này đi đây? Anh còn chưa đủ “cơm” ăn mà nó còn giành nữa!
Đúng lúc hai người đang căng thẳng, Vân Mộng mặc áo ngủ mỏng dụi mắt bước ra, giọng hơi khàn mà hỏi:
“Có chuyện gì thế?”
Nhìn cơ thể đầy đặn quyến rũ của cô phía sau lớp vải mỏng, yết hầu của Lục Cẩn Hiên khẽ giật, sau đó đưa tay che mắt Lục Tử Tiệp lại rồi nói:
“Ở đây có một con sói đói, em nên mặc thêm vài lớp áo vào.”
Cảnh đẹp chưa kịp ngắm bao lâu đã biến thành một màn đen, Lục Tử Tiệp tức giận tóm tay anh trai và kéo ra:
“Anh làm gì thế hả?”
Mặc dù cậu rất ra sức để đẩy tay Lục Cẩn Hiên, nhưng sức lực giữa hai người chênh lệch khá nhiều, tay anh vững như bàn thạch, kéo, đẩy, hất mấy lần đều không được. Chờ đến khi thoát ra khỏi sự ngăn cản của anh, Vân Mộng đã trở vào nhà khoác thêm một cái áo khoác, che đi phần vai và xương quai xanh gợi cảm.
Lục Tử Tiệp thật sự muốn sụp đổ, quay phắt sang nhìn Lục Cẩn Hiên bằng ánh mắt hình viên đạn:
“Anh!”
Cậu tức đến nỗi không phát ra được âm thanh nào khác, chỉ đổi lại một nụ cười khiêu khích của anh trai.
Vân Mộng trực tiếp làm lơ bọn họ, đi về phía nhà bếp rồi nói:
“Hai người nói chuyện đi.”
Cô cần phải làm bữa sáng để bồi bổ cho bản thân, dù sao thì bếp của Lục Cẩn Hiên như một cái siêu thị thu nhỏ, cô có thể thỏa thích trổ tài bếp núc.
Chờ Vân Mộng rời khỏi hành lang rồi, Lục Tử Tiệp mới nhíu mày hỏi:
“Vết thương trước ngực chị ấy còn chưa khỏi nữa. Không phải nước bọt của anh có thể trị thương à? Sao không giúp chị ấy?”
Sắc mặt Lục Cẩn Hiên lập tức tối lại:
“Câm miệng!”
Không phải anh chưa nghĩ đến chuyện đó, bởi vì nếu Vân Mộng vẫn bị thương thì anh mới là người đau khổ nhất! Nhưng anh phải trị thế nào? Liếm vết thương trên ngực cô ấy là hành động quá đỗi biến thái, vô cùng mất vệ sinh, anh chẳng thà nhịn một chút còn hơn!
Dường như cũng đã nghĩ đến vấn đề này, Lục Tử Tiệp phá ra cười:
“Ha ha, anh, cũng có lúc cái năng lực này của anh vô dụng thật đó.”