Vừa nghe người muốn đi, Lộ Viễn Bạch vội vàng ngẩng đầu từ bình cháo lên, ngay cả cháo cũng không ăn nữa.
“Vợ hiểu lầm rồi, mặc dù em với trong ảnh có chút khác nhau, nhưng anh không có ý nói em xấu.”
Lộ Viễn Bạch vội vàng giải thích, sợ lời nói của mình làm Đoàn Dự hiểu lầm.
“Anh chỉ là cảm thấy….” Lộ Viễn Bạch liếc nhìn Đoàn Dự, có chút ngượng ngùng nói: “Em thật sự quá đẹp, đẹp hơn tất cả những người mà trước đây anh từng gặp.”
Đừng nói là đã kết hôn, Lộ Viễn Bạch từ nhỏ tới lớn chưa từng yêu đương, lúc lên trung học quen biết một phú nhị đại bên cạnh hầu như mỗi ngày thay một người, cả tuần cũng không trùng lặp, thậm chí còn so sánh với nhau, cuộc sống riêng tư vừa bẩn vừa loạn.
Mà cũng là phú nhị đại như Lộ Viễn Bach, lúc đó vẫn còn cùng Tống Chiêu tranh luận Ultraman có thật sự tồn tại hay không.
Hoàn toàn không biết nên chung sống với người yêu như nào.
Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch trước mắt đang hốt hoảng nói không nên lời.
Lộ Viễn Bạch sau khi mất trí nhớ đã hiểu lầm quan hệ giữa bọn họ.
Anh là một thương nhân, giữa anh và Lộ Viễn Bạch cũng chỉ là quan hệ lợi ích hợp tác.
Hiện giờ hợp đồng giữa hai người đã đến kỳ hạn, so đi tính lại, anh cũng không có lý do kiêng kị Lộ Viễn Bạch đã mất trí nhớ mà ở lại đây diễn tiếp nữa.
Đoàn Dự hơi nhướng lông mày nhìn Lộ Viễn Bạch: “ Em có từng nghĩ, tình cảm giữa chúng ta có lẽ không tốt như em tưởng.”. truyện kiếm hiệp hay
Có lẽ quan hệ gì cũng không có, Đoàn Dự giữ lại nửa câu không nói ra.
Lời vừa nói ra, Lộ Viễn Bạch vốn đang cười tươi như hoa khóe miệng bỗng cương cứng, ánh mắt đào hoa như nước mùa xuân hơi mở lớn nhìn người con trai trước mắt.
Hoàn toàn không biết làm sao.
Chăng lẽ……chẳng lẽ… …
“Ở nhà, anh hay bạo hành em sao?”
“……..”
Trước đây Lộ Viễn Bạch không hay nói, trước giờ đều không biết cậu có thể nói chuyện như vậy.
Đoàn Dự đánh giá vóc người của Lộ Viễn Bạch sau đó có chút vô lực nói: “không có.”
Lộ Viễn Bạch thân hình không tồi, có thể nói là tốt, thân cao mét tám, sau khi vào giới giải trí yêu cầu về vóc dáng cũng rất hà khắc, ngoài việc quay phim, hầu như mỗi ngày đều có luyện thể hình, thậm chí bên phòng tập gym còn có huấn luyện riêng. Cậu cũng đã luyện mấy năm, bây giờ tiêu chuẩn cơ thể eo thon chân dài, mặc dù vẫn luôn khống chế thể trọng nhưng không phải là loại gầy gò, lại thêm nét mặt tinh tế trong trẻo, cả người đều toát lên ý vị.
Cho dù có vứt ở trong một đám người cũng bắt mắt đến nỗi chỉ cần nhìn một cái là thấy.
Nhưng so với vóc dáng cao to, thân cao gần mét chín như Đoàn Dự mà nói, quả thực còn kém một chút.
Sau khi nghe anh phủ nhận, Lộ Viễn Bạch thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không hoàn toàn thả lỏng.
Sau đó không biết nghĩ đến điều gì, mặt mày nhăn lại thăm dò hỏi: “...Anh có người khác?”
Sau khi nói xong chính cậu cũng tự cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Bởi vì cuộc hôn nhân thất bại giữa cha mẹ, trên phương diện tình cảm Lộ Bạch Viễn căm ghét nhất chính là người lăng nhăng nɠɵạı ŧìиɦ.
Trước đây nhìn những phú nhị đại đùa giỡn tình cảm, ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói cùng.
Mà từ nhỏ tiểu thiếu gia đã xinh đẹp, tình yêu đồng tính hiện nay đã được xã hội hợp pháp, cũng không còn là chuyện gì hiếm lạ.
Những người mà phú nhị đại đó chọn không kỵ nam nữ, đều là những người có thân hình tướng mạo vô cùng xuất chúng.
Lộ Viễn Bạch khi học cấp ba vẫn chưa trưởng thành, gương mặt mang chút non nớt, nhưng khi đó ở trong trường cũng là người đẹp số một số hai, làm con người ta nhìn là không dời nổi mắt.
Lại còn thêm tính tình tiểu thiếu gia ham chơi, tránh không khỏi có người muốn trêu chọc, nói chuyện với cậu.
Những phú nhị đại đó cũng không ngoại lệ, mỗi lần đi qua không có chuyện gì cũng bắt chuyện, Lộ Viễn Bạch đều sẽ tránh xa họ ra.
Mặc dù cậu không có cốt khí, luôn đi một mình, nhưng cùng với việc chướng mắt bọn họ thì cũng không phát sinh xung đột khác.
Nhưng chỉ cần vừa nghĩ mấy năm bản thân mất ký ức xong nɠɵạı ŧìиɦ, Lộ Viễn Bạch lại cảm thấy giống như bị dội một chậu nước lạnh lên đầu.
Cậu không muốn trở thành người mà cậu căm ghét nhất.
Nếu như là nɠɵạı ŧìиɦ, vậy thì cậu với những phú nhị đại kia có khác chỗ nào khác nhau đâu chứ.
Mặt mày thanh tú của Lộ Viễn Bạch nhăn lại, gương mặt trắng nõn bằng mắt thường thấy được ủ rũ xuống.
“Không có.” Đoàn Dự nghĩ đến khoảng thời gian hai người ký hợp đồng hôn nhân, Lộ Viễn Bạch rất tuân thủ chấp hành nên mở miệng nói: “Trong hôn nhân, em rất tốt.”
Lộ Viễn Bạch vừa nghe, sự lo lắng trên mặt bỗng chốc bay sạch hết, hồ điệp trên đầu dường như càng thêm tươi diễm!
Sau đó nhanh chóng suy nghĩ nhìn Đoạn Ngôn hỏi: “Có phải anh đã biết chuyện em mất trí nhớ?”
Đoàn Dự thật thà gật đầu, vừa định mở miệng nhắc việc hợp đồng hôn nhân giữa hai người.
Ngay lúc đó kiền nghe thấy thanh âm trong trẻo nói: “Xin lỗi.”
Đoàn Dự:?
Lộ Viễn Bạch bày ra vẻ mặt xin lỗi nhìn Đoàn Dự: “Xin lỗi, không phải là anh cố ý quên đi em.” Vẻ mặt Đoàn Dự khó có được sững một lúc.
“Mặc dù anh đã quên chúng ta quen nhau như nào, từ yêu đương đến kết hôn như nào, nhưng anh cảm thấy anh phải rất thích em, rất yêu em nên mới cùng anh kết hôn.”
Từ ngày cha làm tổn thương mẹ, hủy hoại gia đình, Lộ Viễn Bạch đã tự thề trong lòng.
Sau này cậu nhất định sẽ tìm một người yêu nhất để kết hôn, đối với người yêu trung thành tín nhiệm, đối tốt với người đó cả đời, ngọt ngào trải qua một đời, không ly hôn!
“Đối với việc sau khi tai nạn xe quên mất em, anh vô cùng xin lỗi, quên đi người quan trọng nhất trong cuộc đời mình quả thực là chuyện vô cùng tàn nhẫn.”
Đang nói, Lộ Viễn Bạch giơ cánh tay bị thương đặt lên đôi tay xương khớp rõ ràng của Đoàn Dự.
Lòng bàn tay thiếu niên lành lạnh, trong mùa hè ve kêu nóng rực này rất thoải mái.
Một đôi mắt hoa đào lấp lánh ánh sáng chói mắt: “Sau này chắc chắn anh sẽ đối tốt với em gấp đôi, dành tất cả tình yêu cho em!”
Lộ Viễn Bạch nhìn vào ánh mắt Đoàn Dự, giọng nói chân thành thắm thiết.
“Giữa chúng ta không cần những tình thân do tình yêu biến thành đó, trong hôn nhân chỉ có hai chúng ta, chúng ta phải luôn ân ân ái ái trải qua một đời.”
“Anh không có bản lĩnh to lớn gì, lúc nhỏ người nhà chiều anh, thói quen xấu còn rất nhiều, nhưng...anh sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền nuôi em!”
Lộ Viễn Bạch dừng một chút, mặc dù vợ của cậu nhìn thì cơ thể khỏe mạnh dễ nuôi, nhưng cậu cảm thấy nếu đã là bạn đời hợp pháp thì nên dành thứ tốt nhất cho đối phương, lại nói: “Nếu như già đi, anh không kiếm được tiền nữa, anh sẽ nhặt đồng nát nuôi em, sẽ không để em phải sống những ngày tháng vất vả.”
Nói nói rồi lại không biết nghĩ đến điều gì, gương mặt non nớt của Lộ Viễn Bạch đỏ rực: “Mặc dù bây giờ anh đã quên hết chuyện giữa chúng ta, nhưng mà…”
Đoàn Dự nhìn người thiếu niên trước mắt, ma xui quỷ khiến hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
Sau khi hỏi ra miệng bản thân cũng ngẩn ra.
Tiểu thiếu gia có chút ngại ngùng cúi đầu xuống, ngốc nghếch cười nói: “Nhưng em cũng có thể coi là chúng ta yêu đương thêm một lần nữa.”
Nói xong, Lộ Viễn Bạch còn có chút chờ mong.
Cậu còn chưa từng yêu đương, cũng không biết là mùi vị như nào.
Trên vai truyền đến cảm giác lành lạnh, Đoàn Dự cúi mắt nhìn bàn tay nhỏ nhắn tinh tế.
Trong đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh như mực, người thanh niên trước mắt giọng điệu chân thành, không nhìn ra một chút giả dối.
Ngay khi Lộ Viễn Bạch đang đợi đối phương trả lời, Đoàn Dự đem tay của Lộ Viễn Bạch gỡ ra đặt trở lại giường.
Anh thừa nhận, bộ dáng khi nãy của Lộ Viễn Bạch rất có tính mê hoặc, lời nói cũng vô cùng có sức hấp dẫn.
Nói muốn nuôi anh, Lộ Viễn Bạch đúng là người đầu tiên.
Thậm chí là nhặt đồng nát nuôi anh.
Nhưng tất cả những điều này đều phải thành lập trên cơ sở tình cảm giữa hai người thì mới có thể tiếp tục tiến hành.
Đoàn Dự lấy tay của Lộ Viễn Bạch ra, giữa hai người ngoài quan hệ hợp tác thì không có một chút tư tình nào.
Mấy năm nay bọn họ công ra công tư ra tư, chưa từng vượt giới hạn, bây giờ cũng tuyệt đối không thể.
Vẻ mặt Lộ Viễn Bạch ngưng lại, gương mặt nhỏ nhắn dần dần hiện lên vẻ lo lắng.
Giống như chú mèo bị chủ nhân vứt bỏ vậy.
Đoàn Dự nhìn thấy, mặt mày sắc bén hơi nhăn lại.
Bây giờ nếu như tiếp tục cùng Lộ Viễn Bạch diễn trò, trên một góc độ nào đó chính là chiếm tiện nghi người khác.
Với lại Lộ Viễn Bạch chỉ là được chẩn đoán mất trí nhớ tạm thời, những việc đã quên rồi sẽ có một ngày nhớ lại.
Việc chung đụng với Lộ Viễn Bạch như này chỉ càng làm lãng phí thời gian, so đi tính lại, anh hoàn toàn không nhất thiết phải làm vậy.
Trong lúc Đoàn Dự đang suy tư, bàn tay trắng nõ tinh tế vốn bị gạt ra lại đặt lên vai cậu lần nữa.
“Em …em vẫn còn tức giận?”
Lộ Viễn Bạch nhìn Đoàn Dự, giống như một chú mèo làm sai chuyện.
Nếu người vợ yêu nhau nhiều năm quên mất cậu, cậu nhất định cũng tức giận.
“Anh dỗ dành em, em đừng tức giận nữa được không?”
Lúc này gương mặt lạnh lùng của Đoàn Dự dần xuất hiện vết nứt.
Trong chốc lát không biết nên nói rõ ràng với Lộ Viễn Bạch quan hệ giữa họ như nào.
Nhưng đôi mắt của người thanh niên trước mắt vô cùng chói mắt giống như có ngôi sao trong đó.
Đoàn Dự chịu không nổi ánh mắt của Lộ Viễn Bạch, đổi một cách nói khác, cho dù bây giờ hoàn toàn là người lạ cũng sẽ chịu không nổi, không cách nào chống lại sự hấp dẫn của đôi mắt đó.
Đoàn Dự xuất thân giàu có, trong đại gia tộc không thiếu được đấu đá lẫn nhau, những người và việc bên cạnh hầu như không có gì đơn thuần cả, ngay cả cha mẹ của anh cũng không hoàn toàn vì anh.
Hoàn cảnh cuộc sống từ nhỏ làm Đoàn Dự sớm đã quen với lòng người phức tạp.
Nhưng có người đơn thuần chân thành như vậy nhìn anh, vẫn là lần đầu tiên.
Lộ Viễn Bạch có đôi mắt tinh khiết sạch sẽ, Đoàn Dự có thể nhìn thấy rõ ràng bóng của mình từ trong đôi mắt Lộ Viễn Bạch.
Giống như trong tim trong mắt người trước mắt đều là anh vậy, sức quyến rũ cực lớn.
Ngay khi Lộ Viễn Bạch đang khẩn trương không biết Đoàn Dự có lại gạt tay cậu ra nữa hay không.
Chỉ nghe giọng nói trầm thấp, cân nhắc nói: “Em định dỗ như nào?”
Lộ Viễn Bạch nhìn anh: “Anh mua nhẫn kim cương cho em.”
“… …”
Lộ Viễn Bạch thấy người không nói chuyện, lại thăm dò nói: “Tình cảm của anh xuất hiện vấn đề gì rồi sao?”
Ánh mắt sắc bén của Đoàn Dự cúi xuống nhìn anh, sau đó ánh mắt rơi xuống bàn tay đang đặt trên vai cậu, ánh mắt khó lòng dò xét: “Không, tình cảm của chúng ta rất tốt.”
Nhìn ánh mắt đơn thuần thành thật của Lộ Viễn Bạch, đột nhiên Đoàn Dự cảm thấy một thương nhân thành công nên có một dịch vụ sau mua bán hoàn mỹ.
“Vậy thì tốt.” Lộ Viễn Bạch cười lên: “Sau này nhất định chúng ta sẽ tốt hơn.”
Đoàn Dự nhìn cậu, không nói gì.
Bây giờ Lộ Viễn Bạch không chịu nổi kichs thích, vậy thì cứ coi như làm dịch vụ sau buôn bán vậy.
Y tá đang chuẩn bị đến truyền đường glucoze cho Lộ Viễn Bạch vừa đẩy cửa vào liền nhìn thấy tình cảnh như vậy.
Chỉ thấy trong phòng bệnh, hai người đàn ông đẹp trai sáng chói nắm tay nhau cùng một chỗ.
Cùng nâng niu kết tinh tình yêu của họ,
Dưới ánh đèn chiếu rọi trong phòng, rất rực rỡ, rất chói sáng.
Một bình cháo inox…
(Chú thích: Vì Lộ Viễn Bạch nghĩ mình là CHỒNG, nên xưng anh với Đoàn Dự, và gọi Đoàn Dự bằng em, mà Đoàn Dự mới là người nằm trên nên phần xưng hô có chút loạn)