Lộ Viễn Bạch đưa từng miếng từng miếng salad vào miệng, đầu gật gù.
Úp úp mở mở nói:
"Lâm Mục nói dạo này anh mập lên một xíu rồi, giờ nhân lúc còn chưa đi công tác tranh thủ giảm một ít."
Đoàn Dự rủ mắt nhìn vào đĩa salad toàn là rau màu xanh của Lộ Viễn Bạch, đôi lông mày nhíu lại một cách gắt gao
Đĩa salad rau đó nhìn qua cũng chẳng nhiều bao nhiêu.
"Đủ ăn sao?"
Quả thật trong lòng Lộ Viễn Bạch cũng biết rõ chỉ có một đĩa salad rau này thì hoàn toàn ăn không đủ no, nhưng đã giảm cân thì phải chịu khó, huống hồ đây là vì công việc, là điều mà cậu cũng nên làm.
Từ khi còn nhỏ, quý bà Lộ Văn Phương đã dạy cậu làm người phải giữ chữ tín, khi đồng ý với ai chuyện gì rồi thì nhất định phải làm cho được, nếu làm không được thì phải dùng thái độ chân thành nhất để xin lỗi.Nhưng hiện tại cậu hoàn toàn có khả năng giảm cân, vả lại nếu như lần này cậu không vào đoàn quay phim thì bộ phim này cũng sẽ bị xếp vào xó, đó là tâm huyết của rất nhiều người.
Lộ Viễn Bạch không muốn làm Đoàn Dự lo lắng cho cậu, kiên trì đến cùng mà gật đầu "Đủ ăn, dạo này sức ăn của anh ít đi rồi "
Đoàn Dự - người mới vài ngày trước còn chứng kiến tận mắt Lộ Viễn Bạch buổi tối ăn một lần hết ba bát cơm ".."
Sau khi cả hai dùng xong bữa tối, Lộ Viễn Bạch liền kéo Đoàn Dự đi dạo, sau đó trở về mở tivi tìm xem lại mấy bộ phim mà cậu đã diễn trước đây.
Nhưng bởi vì ăn quá ít, bụng cũng nhịn không được mà có cảm giác hơi đói.
Lộ Viễn Bạch vô cùng nhập tâm xem phim, muốn có thể học hỏi được chút gì từ trong đó.
Dì Lý mang trái cây đã cắt đến, Đoàn Dự đưa mắt nhìn sang Lộ Viễn Bạch một cái.
Nét mặt của Lộ Viễn Bạch rất tập trung, tựa như đã chìm vào bên trong bộ phim, Đoàn Dự nhìn cậu, lại nhớ đến bữa tối hôm nay Lộ Viễn Bạchchỉ ăn một đĩa rau xanh đơn bạc.
Ngay tức khắc, Đoàn Dự duỗi tay lấy một miếng đào ngọt đã gọt tỉ mỉ, đút đến bên miệng của Lộ Viễn Bạch.
Động tác của anh có hơi cứng nhắc, ngoại trừ trước đây Đoàn Dự có đút Lộ Viễn Bạch ăn cơm một lần, từ trước đến giờ anh cũng chưa từng đút ai ăn bất cứ thứ gì.
Làm ra hành động này, sau khi định thần lại, anh cũng vì sự khác thường của bản thân mà nhíu mày.
Nhưng cánh tay đưa trái cây sang đến cuối cũng không có thu lại.
Lúc Lộ Viễn Bạch ăn cơm tối cùng anh nhìn những món ăn được đặt trên bàn không thể rời mắt, mà bản thân chỉ có thể ăn salad rau, có thể nói giống như bị tra tấn bằng cực hình.
Lộ Viễn Bạch cũng có thể nhắm mắt làm ngơ, ôm bát của mình rời đi thì sẽ đỡ hơn. Nhưng Lộ Viễn Bạch lại nghĩ rằng với tư cách là một người chồng thì những lúc ở nhà phải ăn cơm cùng với vợ mới được.
Vậy nên, cực kì thống khổ mà ăn một bữa cơm tối.
Không ngoài dự đoán, Đoàn Dự vừa đưa trái cây tới, ngay tức thì Lộ Viễn Bạch há miệng cắn một miếng, nhưng tầm mắt vẫn đặt trên tivi như cũ.
Lộ Viễn Bạch xem phim vô cùng nhập tâm, nhất thời không để ý đến sự quấy rầy từ bên ngoài, nhưng hương vị ngọt thơm của đào vương vấn nơi chóp mũi, nhất thời hành động nhanh hơn não, không nghĩ gì nhiều mà cắn một miếng đào trên tay Đoàn Dự.
Đoàn Dự thấy Lộ Viễn Bạch ăn, giống như thấy được thú vui, lần lượt đổi sang tất cả loại trái cây khác trong đĩa đút cho Lộ Viễn Bạch.
Bởi vì buổi tối Lộ Viễn Bạch ăn ít nên bây giờ có hơi đói bụng, vẫn đang xem phim học hỏi nên căn bản không có suy nghĩ đến thứ gì khác.
Đoàn Dự đưa trái cây đến cậu liền mở miệng ǎn.
Có vài loại trái cây hơi chua, cũng không nhịn được mà nheo nheo mắt.
Khi đút đến loại trái cây mà Lộ Viễn Bạch không thích ăn, Lộ Viễn Bạch vừa ngửi thấy mùi liềnngẩng mặt lên né qua né lại.
Đoàn Dự thấy vậy cũng bỏ sang một bên, đổi sang đút loại trái cây khác.
Chỉ thấy Lộ Viễn Bạch mải mê xem bản thân trong bộ phim bằng đôi mắt đào hoa, hai bên má phồng phồng vì nhai đào ngọt ở trong miệng.
Giây tiếp theo đã thấy hai má tròn tròn đang nhai khựng lại, theo sau là ánh mắt kinh ngạc nhìn xuống dưới, nhìn thấy trong tay Đoàn Dự cầm một quả dâu tây được cắn nửa.
Từ lúc nãy đến giờ, cậu không biết mình đã ăn hết bao nhiêu trái cây có hàm lượng đường cao.
Lộ Viễn Bạch nhìn bàn tay đang cầm trái cây của Đoàn Dự, nhất thời ngây người.
Sau đó mặt mày rủ xuống trông vô cùng đáng thương nhìn sang Đoàn Dự "Vợ à..."
Âm thanh mang theo một chút giọng điệu lên án.
Đoàn Dự lần nữa đem nửa quả dâu tây đưa đến bên miệng Lộ Viễn Bạch.
Gương mặt nhỏ nhắn của Lộ Viễn Bạch cau lại,dùng chiến thuật ngả người ra phía sau.
Trên mặt viết rõ hai chữ từ chối. Đoàn Dự: "Không ăn sẽ lãng phí thức ăn."
Lộ Viễn Bạch nghe vậy mới ngoan ngoãn mở miệng ra, ăn hết nửa quả dâu tây còn lại.
Sau đó liếc nhìn đĩa trái cây, thấy đã vơi đi hơn nửa.
Vài loại trái cây có hàm lượng đường cao, Lộ Viễn Bạch đã ăn gần hết đĩa trái cây đồng nghĩa với bát salad hôm nay ăn phí công rồi.
Nhìn Đoàn Dự giống như người không liên quan, lấy khăn giấy lau qua ngón tay mảnh khảnh của anh, nhất thời Lộ Viễn Bạch cũng không biết bản thân có nên phát giận hay không.
Suy cho cùng, trái cây là do Đoàn Dự đút đến, nhưng chính cậu mới là người tự mở miệng ăn.
"Vợ à, sau này em có thể đừng làm như vậy nữa không?"
Đoàn Dự nâng mắt nhìn cậu, "Tại sao?"Lộ Viễn Bạch cách một lớp quần áo xoa xoa cái bụng của mình, lại nhớ đến bức ảnh có tuyến nhân ngư của cậu trong điện thoại của Lâm Mục hôm nay, nói một cách trịnh trọng: "Em như thế này là đang giúp kẻ ác làm điều xấu."
Đoàn Dự: "..."
Lộ Viễn Bạch lập tức đứng dậy, tiếp tục xem phim.
Đoàn Dự: "Sao lại đứng lên rồi?"
Lộ Viễn Bạch: "Như thế này tiêu hoá nhanh hơn."
Đoàn Dự: "..."
Khi quay về phòng trên tầng hai, Lộ Viễn Bạch còn đi quanh phòng khách một vòng rồi mới chịu trở về ngủ.
Buổi sáng ngày thứ hai, thực đơn giảm cân vẫn là trứng và rau cải luộc.
Lộ Viễn Bạch ăn rau cải không có mùi vị trong vô thức, đôi mắt vô cùng khát khao nhìn điểm tâm sáng của Đoàn Dự, nhấp nhấp miệng.
Đoàn Dự giương mắt nhìn cậu, Lộ Viễn Bạchthấy vậy liền lập tức quay đầu đi, sợ rằng cảnh tượng đêm qua sẽ tái diễn, bằng không bát rau này lại phí công ăn.
Ở hành lang cùng Đoàn Dự ôm nhau, tiễn đối phương ra cửa đi làm.
Đoàn Dự vừa rời đi không lâu, người đại diện Lâm Mục cũng lái xe tới đón Lộ Viễn Bạch đến phòng tập thể hình tư nhân.
Bởi vì thời gian còn lại lâu nhất cũng chỉ tầm nửa tháng, nửa tháng sau đã phải vào đoàn, Lộ Viễn Bạch trong khoảng thời gian này không những chỉ vừa xem phim vừa học mà mỗi này còn phải vận động cao độ mới được.
Lộ Viễn Bạch đi vào phòng tập thể hình, công tác bảo mật của phòng tập tư nhân rất tốt.
Huấn luyện viên là một người đàn ông cơ bắp.
Nhìn căn phòng được lấp đầy bằng những quả tạ tay, thiết bị dãn người và các loại dụng cụ thể thao, Lộ Viễn Bạch không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Có một dự cảm không lành hiện ra trong lòng.
Theo bản năng muốn ra ngoài lập tức, nhưng
nghĩ đến công việc của mình, cậu vẫn kiên cường nhịn lại.
Huấn luyện viên nam lực lưỡng nhìn thấy Lộ Viễn Bạch ở phía sau lập tức chào hỏi "Anh Viễn, anh đến rồi, lâu rồi không gặp nha!"
Vừa nói vừa thân thiết giơ tay vỗ vỗ vào lưng của Lộ Viễn Bạch, giống như hai người đã quen biết từ lâu.
Nhưng bàn tay này vỗ vào lưng cậu, may là không tiễn Lộ Viễn Bạch đi luôn.
Lộ Viễn Bạch đột nhiên lảo đảo về phía trước
vài bước.
Huấn luyện viên lực lưỡng thấy vậy, bất ngờ nói: "Anh Viễn, cơ thể không còn vững vàng như trước đây nha, dạo này không tập thể dục sao."
Ngẫm lại cũng đúng, thời gian này Lộ Viễn Bạch phải nghỉ ngơi dưỡng thương, thực sự không có thời gian làm những chuyện khác.
Lộ Viễn Bạch nhìn mấy quả tạ tay trong phòng, yếu ớt nói: "Bây giờ tay tôi còn chưa ổn, không nâng được mấy cái này.”
Ý muốn trốn tránh.Huấn luyện viên nghe vậy liền bật cười: "Anh Viễn không cần lo lắng, hôm nay chúng ta không luyện lực cánh tay."
Lộ Viễn Bạch nghe xong liền đưa tay trái lên vỗ vỗ ngực.
Thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng cũng không hoàn toàn nhẹ nhõm.
Huấn luyện viên lực lưỡng nhìn Lộ Viễn Bạch lúc này bỗng nhiên cảm thấy có chút quen thuộc.
Cậu ấy quen biết Lộ Viễn Bạch từ khi vẫn còn là một cậu bé, nhưng có thể là vì cậu ấy thay đổi quá nhiều, mấy năm trước gặp lại nhau, hiển nhiên Lộ Viễn Bạch không nhận ra cậu ấy, lúc ấy huấn luyện viên lực lưỡng cũng nhìn ra Lộ Viễn Bạch rất kháng cự khi phải nhớ lại quá khứ, cho nên cũng không nhắc với đối phương việc trước đây cả hai có quen biết.
Cậu ấy đã làm việc với Lộ Viên Bạch được ba bốn năm rồi, Lộ Viễn Bạch tập luyện riêng đều do cậu ấy ở một bên hướng dẫn, đôi khi cũng sẽ đi theo ê-kíp và giáo viên dạy võ uốn nắn cơ thể của Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch cũng có thể chịu khổ, mỗi ngàyđều tập luyện với cường độ cao cũng chưa từng thấy cậu than mệt.
Giảm cân cũng không phải là chuyện khó khăn gì, chỉ cần chăm chỉ tập luyện kết hợp với thực đơn ăn kiêng, trong vòng một tuần gầy đi từ bốn đến sáu kí cũng không thành vấn đề.
Nghe thấy người đàn ông lực lưỡng đối diện gọi mình một tiếng "anh", trong lòng Lộ Viễn Bạch cảm thấy chột dạ.
Cậu.....
Có tài cán gì chứ.....
Tiếp theo, thấy huấn luyện viên lực lưỡng lấy ra một cuốn sổ đánh dấu màu hồng, phía trên có ghim một cây bút hình Hello Kitty.
Lộ Viễn Bạch thấy vậy, nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Không dám nghĩ một người đàn ông cao to, vạm vỡ như vậy lại có một tâm hồn thiếu nữ.
Để nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai người, để tránh gây ra tình huống xấu hổ cho cả hai bên, Lộ Viễn Bạch định bụng tâng bốc đối phương.Lộ Viễn Bạch im lặng một hồi, xong mới nhạt nhẽo nói: "Cây bút của cậu đẹp ghê"
Huấn luyện viên lực lưỡng quay đầu nhìn cậu, bắt gặp ánh mắt này cơ thể Lộ Viễn Bạch như đông cứng lại.
So với huấn luyện viên lực lưỡng, Lộ Viễn Bạch giống như một đứa nhóc dùng tay trói gà không chặt.
Đối phương đấm một cái!
Lộ Viễn Bạch của tuổi mười tám vốn dĩ là một người rất nhát gan, bị một người đàn ông cơ bắp săn chắc như vậy nhìn chằm chằm, nhất thời chân đều hơi run lên. Ngay sau đó đã thấy huấn luyện viên lực lưỡng cầm bút lên, nở một nụ cười thật tươi với Lộ Viễn Bạch: "Đúng vậy, tôi rất thích nó, này vẫn là do anh Viễn trước đây đi nước ngoài công tác cố ý ghé cửa hàng lưu niệm mua cho tôi mà!"
Nói rồi, bàn tay to lớn cầm cây bút Hello Kitty xoay 360 độ trước mặt Lộ Viễn Bạch để trình diện cho Lộ Viễn Bạch xem, đích thân cậu ra nước ngoài đi mua tặng đối phương cây bút màu hồng mang tâm hồn thiếu nữ.
Lộ Viễn Bạch: "..."Thấy dáng vẻ thích đến mức không bỏ xuống được của cậu trai lực lưỡng, Lộ Viễn Bạch không có lựa chọn nào khác ngoài việc nói: "Cậu thích là được."
Cậu trai lực lưỡng cực kì xởi lởi vỗ vỗ lưng của Lộ Viễn Bạch, "Anh Viễn lần này quay lại nói chuyện khách sáo như vậy làm gì, chúng ta còn không phải là chị em tốt sao!"
Lộ Viễn Bạch:!!!!
Rõ như ban ngày, xu hướng tính dục và giới tính của huấn luyện viên lực lưỡng không giống nhau, trong xã hội ngày nay người đồng giới cũng có thể kết hôn thì chuyện này cũng không có gì phải kinh ngạc.
Kinh ngạc là vì đối phương trước mặt xưng em gọi anh với cậu nhưng sau lưng lại muốn cùng cậu làm chị em tốt
Lộ Viễn Bạch bị huấn luyện viên lực lưỡng này vỗ vài phát, may mắn thay không có hộc máu.
Nghĩ thầm lực tay của em gái này mạnh thật.Chế độ hôn nhân đồng giới mới được chính thức thông qua vào vài năm trước, hôn nhân đồng giới hợp pháp tính đến nay cũng mới được bảy tám năm.
Trước đây, cho dù tư tưởng của xã hội đã thoáng hơn, nghĩ rằng đồng tính luyến ái là một chuyện rất bình thường, nhưng lúc đó vẫn chưa hợp pháp, vẫn có không ít người có thành kiến.
Huấn luyện viên nam lực lưỡng lúc nhỏ cũng không vạm vỡ giống như bây giờ, bởi vì khi học cấp hai và cấp ba nhỏ nhỏ gầy gầy, nói chuyện giống như con muỗi vậy, lại vì xu hướng tính dục của mình mà bị người khác cười nhạo nói là ẻo lả và bị ức hiếp đủ điều.
Trên bàn học bị viết đầy những lời sỉ nhục khó nghe bằng bút đánh dấu màu đen, còn có người hay đem cậu ấy ra làm đề tài bàn tán.
Kết quả cậu ấy tức đến nỗi đi chất vấn, vậy mà người khác còn đáp lại một câu bảo cậu ấy là người không biết đùa giỡn.
Nhưng những câu nói đùa phát ra từ miệng của bọn họ, đối với cậu ấy mà nói đó chính là sự sỉ nhục gấp bội và để lại bóng ma tâm lý.
Cậu ấy thích màu hồng, thích những thứ nhỏnhắn, dễ thương lại bị người khác nói là biến thái. Bởi vì ngoại hình và cách cư xử của mình mà bị người khác nói thành ẻo lả.
Ngay cả khi cậu ấy chỉ đơn giản làm chính mình, mà những cái mạc danh đầy địch ý đó lại đến từ bốn phương tám hướng, từ cuộc sống xung quanh cậu ấy, từ lớp học của cậu ấy.
Nhưng rõ ràng cậu ấy không hề đi chọc giận bất kỳ ai, mà lại bị người khác nhắm vào hết lần này đến lần khác.
Cứ như vậy mà trải qua từng ngày sống trong u ám ròng rã năm năm, bắt đầu từ trung học cơ sở cho đến lớp mười một.
Gia đình cậu ấy làm nghề buôn bán nhỏ, mặc dù không kiếm được nhiều tiền, nhưng cuộc sống hằng ngày cũng rất đầy đủ, trường trung học cũng là trường tư thục quý tộc nổi tiếng.
Để vào được ngôi trường này, ba của cậu ấy phải nhờ vả rất nhiều mối quan hệ.
Khi còn học cấp hai cậu ấy rất nhút nhát, bị người khác bắt nạt cũng không dám phản kháng, thầy cô cũng có giúp đỡ cậu ta, nhưng cũng không phải lúc nào thầy cô cũng luôn ở cạnh, khi đó cậu ấy cũng không dám nói với bamẹ, cứ như vậy mà chịu đựng bạo lực học đường trong suốt ba năm.
Cậu ấy vốn nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở thì cậu ta có thể thoát khỏi cơn ác mộng này, nhưng thành kiến và mũi dao khắp mọi nơi, bạo lực vườn trường cũng như hình với bóng.
Sau khi lên cấp ba, cậu ấy cũng báo lại với giáo viên mỗi khi bị bắt nạt và sỉ nhục, nhưng ba của cậu ấy nhờ vả rất nhiều quan hệ mới có thể cho cậu vào học ở ngôi trường quý tộc này, nơi của những học sinh có gia đình giàu sụ và địa vị xã hội cao, thầy cô đối với những hành vi ác độc của bọn họ cũng là mắt nhắm mắt mở làm ngơ.
Căn bản là không muốn xen vào, cậu ấy đi tìm giáo viên rất nhiều lần, cầu xin họ giúp mình, mới đầu giáo viên còn đồng ý ở ngoài miệng nhưng bên trong chẳng làm gì cả, nhưng mà về sau số lần ngày một tăng lên, giáo viên cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.
Cảm thấy cậu ấy phiền phức.
Những lời đó cả đời này cậu ấy cũng sẽ không quên.
"Bọn chúng chỉ đang đùa giỡn với em, em làmquá như vậy làm gì?"
"Bạo lực học đường? Lớp chúng ta sao có thể xảy ra bạo lực học đường? Em không nên chỉ vì bản thân mình mà bôi nhọ cả tập thể lớp!"
"Một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng, không có lửa thì làm sao có khói, vì sao bọn chúng không đi bắt nạt người khác mà chỉ bắt nạt em?!"
"Em nói ngay từ năm lớp mười bọn chúng đã bắt nạt em, mọi người đều là bạn học mới vừa quen biết, bọn chúng vô duyên vô cớ bắt nạt em làm gì, sao bản thân em không nghĩ xem nguyên nhân là do mình, ngày nào cũng đến đây mách lẻo. Em có biết gia đình của người ta đều là người làm gì không? Em có biết một năm ba mẹ người ta kiếm được bao nhiêu tiền không?"
Cậu ấy cúi đầu đứng trong văn phòng, hốc mắt giàn giụa nước mắt.
Cậu ấy không hề làm bất cứ việc gì, cậu ấy chỉ thích thứ mình thích, cẩn thận từng li từng tí mà trải qua từng ngày.
Nhưng cuộc sống bị bắt nạt không rời xa cậu ấy dù chỉ một ngày.Rõ ràng tất cả mọi người đều biết, các học sinh biết, giáo viên cũng biết, cậu ấy là người bị cô lập, là người bị bắt nạt.
Tuy nhiên, rõ ràng cậu ấy là người chịu oan ức, lần đầu tiên cố gắng đứng lên phản kháng, lại nhận về sự sỉ nhục ngày càng trầm trọng.
Đầu giống như bị tạt một chậu nước lạnh, ngay cả xương sống cũng run rẩy.
Đến khi lên lớp mười một chia lại lớp, cậu ấy cố tình chọn ban xã hội có nhiều con gái hơn, cố gắng tìm mọi cách để thoát khỏi tình cảnh khổ sở trước đây, mặc dù khi ấy điểm số môn tự nhiên của cậu tốt hơn.
Nhưng bạo lực học đường vẫn chưa dừng lại, bọn họ ném cặp sách của cậu vào nhà vệ sinh, ném vào thùng rác và treo nó lên cây.
Nhìn không vừa mắt liền lôi cậu ấy đến chỗ khuất, xó xỉnh không có camera quan sát dùng tay đấm chân đá cậu ấy, trên người cậu không có ngày nào không có vết bầm tím.
Cậu ấy run lên vì đau, mắt thường cũng có thể nhìn thấy hai bên má sưng tấy, máu tươi từ mũi chảy ra không ngừng, nhỏ giọt xuống đồng phục học sinh.Cậu ấy ngồi ở hàng ghế cuối cùng của lớp học, trên bàn đầy từ ngữ bôi nhọ được viết lên bằng bút đánh dấu màu đen, nhếch nhác dùng tay áo của đồng phục lau đi máu mũi.
Mà giáo viên đứng trên bục giảng vẫn lờ đi như không thấy, các bạn học thì cười nhạo cậu ấy.
Cậu ấy là kẻ biến thái trong miệng của người khác, là kẻ ẻo lả bị ghét bỏ và cười chê nhưng đồng thời cũng là nạn nhân của bạo lực học đường.
Đến cùng, cậu ấy nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy thì cậu sẽ chết nên chọn nói với ba mẹ.
Ba mẹ cậu ấy bởi vì công việc kinh doanh nên thường xuyên vắng nhà, tuy ít quan tâm đến cậu ấy nhưng thực ra họ rất yêu cậu, khi biết được cậu đã phải chịu đựng những việc này cực kỳ phẫn nộ, nghe thấy con trai của mình bị đối xử như vậy bàn tay gắt gao nắm thành quyền, toàn thân đều run lên vì tức giận.
Họ bắt đầu đòi lại công bằng cho cậu ấy, đi tìm thầy cô và chủ nhiệm.
Cậu ấy nghĩ rằng ánh sáng của mình đã đến rồi nhưng thực tế lại càng tàn khốc hơn.Có đủ loại người trên thế giới này, cũng không ít người có quyền có thể.
Mọi con đường đều có thể đi đến cùng một vạch đích, nhưng có người vừa sinh ra đã ở tại vạch đích.
Ba của cậu ấy nắm lấy tay cậu ấy tự trách bản thân, giọng điệu nặng trĩu: "Con trai, ba xin lỗi."
Một câu xin lỗi này, giống như một nhát dao đâm vào tim cậu ấy.
Kẻ bắt nạt cậu ấy dựa vào gia đình có quyền có thế, nhấc nhẹ ngón tay cũng có thể hủy hoại công việc làm ăn của gia đình cậu ấy, tâm huyết một đời của ba mẹ cậu ấy.
Chính vì như vậy, bọn họ không phải trả giá cho những hành động xấu xa do mình làm ra.
Lúc ấy, cậu ấy nhìn người ba đang nắm lấy tay của mình trong im lặng, cái gì cũng không nói, thay vào đó chậm rãi đi về phòng, vứt bỏ hết mọi thứ mà cậu ấy yêu thích.
Đồ vật màu hồng, thú nhồi bông be bé đáng yêu.
Giây phút đó cậu ấy là nạn nhân có tội.Cậu ấy đem những đồ vật mà bản thân thích vứt đi, cố gắng gạt bỏ bóng ma tâm lý.
Cậu ấy không thể chuyển trường, trường học này là do ba cậu khom lưng cúi đầu, trưng theo gương mặt cười với người khác, cậu ấy mới có thể đến học.
Cậu ấy chỉ có thể chịu đựng.
Cho đến một lần cậu ấy không thể kiên trì thêm được nữa, cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì bản thân sẽ bị đánh đến chết, cậu ấy đưa tay ra chống cự.
Nhưng vừa chống cự thì những cú đánh đập càng trở nên dữ dội hơn, cậu ấy bị đánh rơi ra một chiếc răng.
Mở miệng nói chuyện đều lọt gió, đến bản thân cậu ấy cũng không dám nhìn gương mặt sưng giống như đầu heo của mình.
Giây phút đó cậu ấy không muốn sống nữa.
Ý nghĩ giống vậy trong mấy năm này đã xuất hiện rất nhiều lần, nhưng mỗi lần như vậy cậu đều tự nói với bản thân là sẽ vượt qua thôi, theo dòng chảy của thời gian sẽ vượt qua tất cả.Nhưng lần này cậu ấy không thể chịu đựng được nữa.
Thứ gì một khi đã đạt đến giới hạn thì bất kì yếu tố nào thêm vào cũng sẽ khiến nó sụp đổ, giống như thần chết đưa xuống một tờ giấy báo tử lớn vởn trước mặt cậu ấy.
Cậu ấy nhát gan, nhưng nếu ngày nào cũng sống trong đau đớn như vậy, tự dưng lại cảm thấy dường như việc chết đi không là gì cả.
Cái chết đối với cậu ấy không phải là nỗi sợ mà là là giải thoát.
Cậu ấy đứng trên tầng thượng cao nhất của trường học, nhìn vào khoảng không dưới chân, trong lòng lo lắng, sợ hãi sẽ phải tiếp tục sống trong đau đớn, nước mắt giàn giụa. Không biết vì lý do gì mà tất cả mọi người đều đối xử với cậu ấy như vậy, rõ ràng cậu ấy không hề làm sai chuyện gì.
Cậu ấy muốn chết trước mặt những kẻ sử dụng bạo lực này, để xã hội, để mọi người và trời cao đều biết được tội ác của bọn họ.
Bọn họ là ma quỷ tra tấn người, bọn họ hủy hoại một sinh mạng đang sống sờ sờ.Chỉ cần từ nơi này nhảy xuống, thì cậu ấy sẽ được giải thoát.
Nhưng vào lúc cậu ấy sắp nhảy xuống, một giọng nói trong trẻo phát ra sau lưng: "Cậu đang làm gì vậy?"
Cậu ấy quay đầu lại nhìn, đó là một thiếu niên trông cực kì xinh đẹp, bộ đồng phục mặc trên người gọn gàng, ngay ngắn, nhưng lại để tóc dài đến ngang vai, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm cậu ấy không chớp mắt.
"Tôi muốn đi chết."
Đây là câu trả lời của cậu ấy.
Vừa dứt lời đã trông thấy thiếu niên lộ ra biểu cảm cực kì kinh ngạc, ngay lập tức sải bước chạy như bay lao về phía cậu ấy, lúc đó trông rất giống một chú lợn rừng nhỏ, đột ngột kéo cậu ấy quay lại.
"Không được, không thể được!"
Thiếu niên gắt gao nắm lấy tay cậu ấy: "Sao cậu lại muốn tự tử? Có phải là cậu chưa từng ăn bánh bao kim sa của cửa tiệm trước cổng trường không?"Nói xong cũng không đợi cậu ấy từ chối, thiếu niên đã kéo cậu ấy đi xuống sân thượng, cực kì cương quyết.
Đi thẳng một mạch đến cổng trường, nhưng đến khi sắp trốn học rồi, trông thấy thiếu niên có hơi chột dạ, khẽ đưa mắt nhìn sang phòng bảo vệ một cái, miệng còn nói nhỏ, "Không sao đâu, tôi nuôi tóc lại rồi, tôi là một học sinh hư, trốn học cũng là điều hiển nhiên."
Tiếp đó nghênh ngang dẫn cậu ấy...khom lưng lại, giống hệt kẻ trộm ra khỏi cổng trường.
Thiếu niên mua cho cậu ấy hai chiếc bánh bao kim sa, cười cực kì rạng rỡ, "Ăn đi, bánh bao kim sa của tiệm này rất ngon"
Đây là phần thiện ý duy nhất mà cậu ấy nhận được trong những ngày tối tăm không có ánh sáng.
Thiếu niên cũng cầm một cái ăn, một tay ăn, một tay vỗ vỗ lưng cậu ấy, "Cậu đừng nghĩ quẩn, thế giới này vẫn còn rất nhiều điều tươi đẹp."
Thiếu niên nhìn những vết thương trên mặt cậu ấy, đôi lông mày nhíu lại, chạy sang hiệu thuốc mua thuốc về cho cậu ấy.Thấy cậu ấy vẫn đang cầm bánh bao kim sa không tiện tay, nên có chút vụng về đưa tay xức thuốc cho cậu ấy.
"Có phải là ở trường học có ai bắt nạt cậu không?"
"Bọn họ cũng thật xấu xa, đánh cậu thành ra thể này!"
"Sau này nếu như có ai bắt nạt cậu, cậu cứ đến tìm tôi!"
Cậu ấy nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn vào thiếu
niên.
Lại thấy cậu thiếu niên nhìn cậu cười nói: "Tôi sẽ không để người khác bắt nạt cậu đâu!"
Chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản, nhưng cậu ấy đã đợi rất lâu rồi.
Cậu ấy đang ăn bánh bao kim sa, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, thậm chí toàn thân đều phát run.
Thiếu niên ở cùng cậu ấy rất lâu, sau cùng còn đưa cậu ấy về nhà."Sau này người khác bắt nạt cậu, cậu cứ đến tìm tôi ở lớp 11-1". Thiếu niên bắt lấy tia sáng rực rỡ của hoàng hôn. "Tôi tên Lộ Viễn Bạch."
Những ngày tháng sau đó, thiếu niên tên Lộ Viễn Bạch thật sự sẽ xuất hiện mỗi khi cậu ấy bị bắt nạt.
Nhưng dường như cũng không hề ghê gớm giống như trong tưởng tượng của cậu ấy.
Thiếu niên đứng chắn trước mặt cậu, sợ hãi mà bắp chân đều hơi run lên, để phản bác những lời bôi nhọ cậu ấy, đi giành lại cặp sách cho cậu ấy.
Nhưng bởi vì nguyên nhân từ phía gia đình, không một ai trong nhóm bắt nạt cậu ấy dám đụng đến Lộ Viễn Bạch.
Cứ như vậy, mỗi lần có ai đó tìm cậu ấy kiếm chuyện, thiếu niên ấy sẽ xuất hiện.
Rõ ràng những việc như thế này ngay cả thầy cô, ba mẹ cũng chưa từng làm cho cậu ấy.
Lộ Viễn Bạch của thời niên thiếu đã kéo cậu ấy ra khỏi thung lũng tối tăm, nhưng vào năm lớp 12 sắp thi đại học thì đột nhiên biến mất.Không có ai biết Lộ Viễn Bạch đã đi đâu, nghe người khác nói là trong nhà có chút vấn đề.
Từ đó về sau, cậu ấy cũng không hề gặp lại Lộ Viễn Bạch, cậu ấy cũng không muốn để người khác tiếp tục bắt nạt mình nên bắt đầu tập gym, tạm biệt thân hình gầy gò nhỏ bé của bản thân.
Đến tận vài năm trước, bởi vì Lộ Viễn Bạch phải duy trì vóc dáng nên mới đến phòng tập tư nhân. Hai người lần nữa gặp lại nhau, nhưng cậu thay đổi rất nhiều, trên gương mặt cũng không còn nụ cười như thời niên thiếu, cũng không nhận ra cậu ấy.
Nhưng cậu ấy không thèm để ý.
Ngay cả khi đối phương không nhớ rõ cậu ấy, Lộ Viễn Bạch cũng sẽ mãi mãi là ánh sáng trong cuộc đời cậu ấy.
Trong khoảng thời gian ngày ngày sống trong u tối ấy, Lộ Viễn Bạch là tia sáng duy nhất chiếu lên người cậu ấy, ánh sáng chói lọi.
Rực rỡ, chói chang.
Vậy mà bây giờ nhìn thấy tia sáng của cuộc đời, vô cùng đau khổ dùng phần eo và bụng nâng thanh tạ lên, nhiều lần phát ra tiếng lợn kêu.Huấn luyện viên lực lưỡng: ".."
Tống Chiêu nghe nói Lộ Viễn Bạch đã đến phòng tập tư nhân cũng ghé qua xem thử một lúc.
Suy cho cùng, khoảng thời gian này công việc của cậu rất bận rộn, cả hai cũng chưa gặp nhau.
Mới vừa bước vào, đột nhiên nghe thấy một tiếng lợn kêu.
"Ôi! Đây chẳng phải là Lộ Viễn Bạch sao?” Tống Chiêu: "Mới mấy ngày không gặp, đã tàn tạ như vậy rồi?"