Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ - Lộ Viễn Bạch

Khi studio tung ra danh sách, nhiều cư dân mạng và tài khoản marketing lớn trong danh sách đã ồn ào đăng Weibo bày tỏ, họ chỉ là nghe theo tin đồn, không có ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, yêu cầu cho bọn họ thêm cơ hội.

Loại Weibo này bắt đầu xuất hiện trên mạng với số lượng lớn, số lượng khá lớn, nhưng mà studio của Lộ Viễn Bạch không phản hồi, còn đưa danh sách Weibo lên trang đầu.

Biên tập trong studio của Lộ Viễn Bạch vừa biên tập trang Weibo vừa giàn giụa nước mắt.

Khoảng thời gian này thật sự không dễ dàng, nhìn số lượng tin nhắn xin lỗi trên mạng, đột nhiên cảm thấy cực khổ trong thời gian này cũng đáng giá.

Nhưng trong lòng bọn họ vẫn thấy tủi thân thay ông chủ, một người tốt bụng, lúc trước lại bị tấn công như vậy.

Sau việc tung ra bằng chứng vô tội của Lộ Viễn Bạch, một số cư dân mạng cũng đã tìm thấy một cái Weibo chưa từng được biết đến trước đó.

Weibo đó tự xưng là ý tá ở bệnh viện Lộ Viễn Bạch nằm.

Trước đây công ty nhà họ Đoàn phái bảo vệ đến xua đuổi phóng viên, người bị hại và nhân viên y tế đó đã trả lời, thời gian được phát ra là ngày thứ hai sau khi Lộ Viễn Bạch xảy ra tai nạn giao thông.

“Tôi không biết vì sao mọi người lại buộc tội người khác bằng một đoạn video đã cắt ghép, bây giờ còn chưa có bằng chứng, chúng ta không nên nói Lộ Viễn Bạch là có tội hay không, ngày hôm qua giới truyền thông hút máu ăn thịt người và hai anh em bao vây ở cửa bệnh viện làm cho bệnh nhân bị thương nặng không có cách nào đi ra trả lời được, số lượng người đông, âm thanh ở cửa bệnh viện vô cùng ồn ào, người gây sự thậm chí còn chửi bới khó nghe, ảnh hưởng nghiêm trọng đến bệnh nhân khác đang nghỉ ngơi, tôi là nhân viên y tế và bảo vệ bệnh viện đi khuyên ngăn cũng bị làm nhục, thậm chí còn bị chai nước suối đạp trúng, đây rõ ràng là làm náo loạn bệnh viện, sau đó bảo vệ kéo phóng viên đi, không cho bọn họ xô đẩy chúng tôi, bọn họ chỉ qua đây giúp đỡ, không phải là người có tiền như trong miệng mọi người nói, xin mọi người đừng hiểu lầm.”

Lúc Weibo này tung ra, Lộ Viễn Bạch đang đứng ở đầu ngọn sóng, hiển nhiên cũng không nhận được bao nhiêu sự chú ý, cho tới hôm nay sự thật mới được cư dân mạng phanh phui.

Nhất thời cư dân mạng thấy tiếc nuối, đối lập hoàn toàn với dư luận trước đó.

Sau đó, một số cư dân mạng ôm may mắn xóa tài khoản, thế nhưng giấy gọi của tòa án đã chuyển tới trong tay họ đúng hạn.

____

Lộ Viễn Bạch nghiêm túc chọn kiểu dáng chiếc nhẫn, cậu hỏi thăm ý kiến của Đoàn Dự, chiếc nhẫn của hai người đã được chọn xong.

Năng lực nghề nghiệp của cửa hàng trang sức này rất tốt, ba ngày nữa là chiếc nhẫn có thể đánh bóng xong.

Nhìn nhẫn cưới đã được làm xong, tảng đá lớn trong lòng Lộ Viễn Bạch hoàn toàn rơi xuống.

Sau đó cậu cười nhìn Đoàn Dự.

“Vợ, chúng ta về nhà đi.”

Lời này vào tai anh rất kì diệu, vẻ mặt Đoàn Dự cũng không thay đổi, nhưng anh vẫn “Ừm” nhẹ một tiếng, coi như trả lời.

Ra khỏi cửa hàng trang sức, Lộ Viễn Bạch lái xe trở về cái bọn họ gọi là nhà.

Một biệt thự sang trọng nằm ở khu vực nhà giàu của thành phố A.

Lộ Viễn Bạch tỉnh lại và lần đầu tiên trở về nơi gọi là nhà, trong lòng cậu có chút hồi hộp.

Lúc đi vào cậu không tránh khỏi quan sát qua lại, phía trước biệt thự rất lớn, trong đó có vườn hoa chiếm diện tích không nhỏ, mặc dù nói là vườn hoa, nhưng ngoài vườn hoa trong nhà kín, bên trong căn bản cũng không có bông hoa nào.

Lộ Viễn Bạch quay cái đầu nhỏ bé của mình nhìn qua nhìn lại, vô cùng lạ lẫm.

Tới khi đi tới trước cửa, phát hiện cửa có mật mã.

Đoàn Dự nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn thử của Lộ Viễn Bạch, anh khẽ mở miệng.

“674521.”

Lộ Viễn Bạch nghe xong liền dùng ngón tay ấn mật khẩu, chỉ nghe một tiếng “Tích” vang lên, cửa mở ra theo.

Thấy cửa mở ra, Lộ Viễn Bạch không có kéo cửa ra trước, mà cậu quay đầu nhìn Đoàn Dự, vợ cậu cao hơn cậu, Lộ Viễn Bạch có hơi ngửa đầu nhìn vào con mắt đen láy của Đoàn Dự, sau đó không biết cậu nghĩ tới điều gì, gò má trắng nõn có hơi ửng đỏ, cậu mím môi xấu hổ nói: “Vợ chúng ta đi vào chung đi.”

Cậu nói lời này rất nhẹ, giống như lông chim rơi xuống vậy.

Trải qua mấy ngày ở chung với nhau, Lỗ Viễn Bạch dần hiểu được Đoàn Dự, vợ cậu không nói lời yêu đương tình cảm nhiều, nhưng mỗi lần Lộ Viễn Bạch nắm tay anh, anh cũng không từ chối.

Hơn nữa Wechat lần trước cậu nhắn anh cho mọi người về nghỉ ngơi, Đoàn Dự cũng ngoan ngoãn làm theo.

Lộ Viễn Bạch cũng tìm ra quy luật, miễn là chuyện Đoàn Dự không mở miệng từ chối, như vậy là anh có thể đồng ý trong giới hạn.

Cho nên lúc này Lộ Viễn Bạch rút ra kết luận, vợ cậu chỉ xấu hổ mà thôi.

Lộ Viễn Bạch nở nụ cười trên khóe miệng, nếu vợ yêu của cậu xấu hổ, vậy cậu chủ động là được rồi.

Lộ Viễn Bạch đưa tay trái về phía Đoàn Dự.

“Anh không nhớ chuyện trước kia, lần đầu tiên về nhà có chút hồi hộp.”

Mắt Đoàn Dự nhìn tay Lộ Viễn Bạch đang duỗi ra, sau khi Lộ Viễn Bạch mất trí nhớ thì số lần hai người nắm tay đếm không hết, anh không giỏi việc thân mật với người khác, lúc đầu Lộ Viễn Bạch chủ động nắm tay, quả thật anh có chút bất ngờ.

Nhưng nhiều lần anh cũng đã thành thói quen, giống như Lộ Viễn Bạch mỗi ngày gửi tin nhắn vào điện thoại của anh.

Nó không phiền phức giống như tưởng tượng ban đầu của anh.

Anh vốn tưởng rằng đón nhận Lộ Viễn Bạch sẽ rất phiền phức, sẽ xáo trộn cuộc sống của anh, bây giờ cũng đúng như vậy, có rất nhiều công việc vì Lộ Viễn Bạch mà chậm lại.

Nhưng bây giờ nhìn tay cậu duỗi ra, Đoàn Dự không cảm thấy chán ghét.

Sau đó anh giơ tay lên nắm lấy tay của Lộ Viễn Bạch, kéo cửa ra, hai người cùng nhau đi vào.

Nội thất bên trong biệt thự không kém phần xa hoa, tổng cộng có 3 tầng, Lộ Viễn Bạch vừa đi vào, cậu bắt đầu quan sát hai bên.

Mặc dù cậu phát hiện nội thất xa hoa nhưng có hơi lạnh lẽo.

Tuy có vài người giúp việc và nữ đầu bếp, nhưng đi tới lại không có mùi khói lửa.

Ngay khi Lộ Viễn Bạch còn đang đánh giá xung quanh, âm thanh trầm thấp của người đàn ông bên cạnh vang lên: “Anh dẫn em đi coi phòng.”

Lộ Viễn Bạch vừa nghe liền gật đầu.

Hai người bước lên lầu hai, chỗ rẽ của cầu thang là căn phòng trước kia của Lộ Viễn Bạch, lầu hai còn dư lại vài cánh cửa, theo thứ tự là phòng quần áo của Lộ Viễn Bạch, phòng làm việc, phòng đặt kịch bản và cuối cùng là phòng để đạo cụ.

Lộ Viễn Bạch vừa hồi hợp vừa kích động mở cửa phòng ra, đập vào mắt cậu là căn phòng rộng lớn sáng sủa, Lộ Viễn Bạch đi vào quan sát, sau đó cậu nhíu mày.

Tuy rằng căn phòng cho cậu cảm giác quen thuộc, nhưng nhìn thế nào cũng là một người ngủ, ngay cả bàn chải đánh răng và khăn mặt cũng là chỉ có một người.

Đoàn Dự cũng nhìn ra nghi ngờ của cậu, đường đường là một ông chủ có lời hứa đáng giá ngàn vàng lại trợn mắt nói dối: “Bây giờ vết thương trên người em chưa bình phục hoàn toàn, bác sĩ nói tốt nhất nên ở một mình.”

Lộ Viễn Bạch nghe xong, lúc này cậu mới buông bỏ nghi ngờ trong lòng. Sau đó cậu nhìn Đoàn Dự: “Vậy vợ, trước kia em ngủ ở đâu?”

Đoàn Dự im lặng một chút, nói: “Em ở với anh ở lầu ba.”

Lộ Viễn Bạch có chút xấu hổ khi nghe vợ cậu nói ở cùng nhau: “Có đúng không, thế thì đã phiền em dọn chỗ cho anh rồi.”

Sau khi anh dẫn Lộ Viễn Bạch quen thuộc hết căn phòng, Đoàn Dự liền lên lầu ba, đi vào phòng sách.

Hôm nay vì đi bệnh viện đón Lộ Viễn Bạch, anh đã dời lại công việc, nên phải để cho người đưa một vài tài liệu đến nhà, bây giờ đúng lúc mở cuộc họp từ xa.

Sau khi Đoàn Dự đi, Lộ Viễn Bạch lấy cái túi vải trắng đã sắp xếp, cất đồ vật bên trong vào trong ngăn kéo của phòng.

Cậu vô cùng nâng niu mà cầm giấy kết hôn bỏ vào ngăn kéo ở đầu giường, nhưng khi lấy ví tiền ra tay cậu liền khựng lại.

Nhớ tới lời nhắc nhở từ âm thanh máy móc lạnh như băng trước đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộ Viễn Bạch từ từ nhăn lại thành cái bánh bao.

Sau đó cậu mở túi tiền ra, bên trong không có tiền mặt, chỉ có năm tấm thẻ.

Tổng năm tấm thẻ mới chỉ hai trăm.

Nói cách khác, cậu mua viên đá quý lớn đó cho vợ cậu đã tiêu hết tiền tiết kiệm của mình.

Đôi mắt đào hoa của Lộ Viễn Bạch nhìn tấm thẻ ở trước mắt, trong lòng có chút vi diệu, thế nhưng vợ cậu thích, tiền nào cũng tiêu được.

Nếu như vợ cậu còn muốn mua đồ gì, cậu sẽ kiếm tiền là được rồi.

Bởi vì chịu ảnh hưởng của thế hệ trước, Lộ Viễn Bạch có ý thức trách nhiệm rất lớn.

Về sau cậu sẽ nhất định cố gắng kiếm tiền, vợ cậu muốn gì liền mua món đó, cậu nhất định sẽ trở thành người chồng xứng đáng, tạo nên một gia đình hạnh phúc đầm ấm.

Lộ Viễn Bạch đang tưởng tượng về tương lai, hạnh phúc nở nụ cười, cất xong từng tấm thẻ.

Hai người đi ra từ bệnh viện lại đến cửa tiệm trang sức xa xỉ, lúc về đến nhà cũng đã xế chiều, Lộ Viễn Bạch mới về đến nhà cũng cảm thấy chỗ nào cũng mới lạ, cậu thu dọn đồ đạc xong rồi lại đi một vòng, cũng đã đến lúc ăn cơm tối.

Lúc Lộ Viễn Bạch đi xuống lầu, dì Vương đã làm cơm xong và mang lên bàn ăn.

Rõ ràng trong nhà chỉ có hai người ăn là Lộ Viễn Bạch và Đoàn Dự, nhưng lại làm một bàn lớn đồ ăn.

Dì Vương cũng là người lớn tuổi trong nhà, ngày thường Lộ Viễn Bạch vô cùng lễ phép với bà.

Bà biết bây giờ Lộ Viễn Bạch mất trí nhớ, vừa rồi Lộ Viễn Bạch trở về bà còn cố ý giới thiệu lại bản thân lần nữa.

Bà thấy cậu từ trên lầu đi xuống, vội hỏi: “Ngài Lộ bận rộn cả ngày, có đói bụng không, mau tới ăn cơm đi.”

Lộ Viễn Bạch nhìn phòng ăn không có ai, cậu nhìn lên lầu: “Dì Vương, vợ con chưa xuống ăn cơm sao?”

Một tiếng “Vợ” này phát ra, dì Vương nhất thời không nhận ra là Đoàn Dự, nửa ngày bà mới có phản ứng.

Sau đó bà ngượng ngùng nói: “Tiên sinh, ngày thường cậu ấy ăn uống không cố định lắm.”

Lộ Viễn Bạch vừa nghe liền cay mày lại.

“Gần nửa tháng em ấy ăn uống đều không cố định sao?”

Người bận rộn như Đoàn Dự rất ít khi trở về nhà ăn uống, không phải tiệc rượu thì là đi bả xã giao, thời gian thay đổi nên thời gian ăn cơm cũng không cố định.

Dì Vương nhìn khuôn mặt của Lộ Viễn Bạch, sau đó bà gật đầu.

Lộ Viễn Bạch thấy dì Vương gật đầu, trong lòng cậu đột nhiên thấy khó chịu, nửa tháng này cậu vẫn luôn nhắc nhở Đoàn Dự ăn cơm nghỉ ngơi đúng giờ.

Ai ngờ ngoài miệng đối phương nói được, hành động lại đi ngược lại.

Tới giờ cơm cũng không thấy người xuống, Lộ Viễn Bạch bước lên lầu ba.

Đoàn Dự đang trong phòng sách lầu ba dùng máy tính mở cuộc họp trực tuyến, gương mặt đẹp trai của Đoàn Dự không có chút ý cười,

Ở đầu máy tính bên kia, cấp dưới đang hồi hộp báo cáo, cơ thể anh ta có chút cứng ngắc.

Thấy mình càng nói mặt của ông chủ càng đen, anh ta biết hôm nay bản thanh mình xong rồi.

Ngay khi cấp dưới báo cáo xong, anh ta hồi hộp chờ Đoàn Dự lên tiếng.

Đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa “Tùng tùng” từ đầu bên kia video.

Ánh mắt Đoàn Dự dời khỏi máy tính, sau khi nghe được ba tiếng gõ cửa, một tiếng “Cùm cụp” mở ra.

Giây tiếp theo, cái đầu nhỏ của Lộ Viễn Bạch ló vào.

Cô bé đáng yêu của anh đột nhiên xuất hiện.jpg

Cậu cay mày lại khi thấy Đoàn Dự còn đang làm việc, cậu không ngờ tới vợ cậu mỗi ngày vất vả như vậy, bọn họ trở về đã mấy tiếng đồng hồ, mà Đoàn Dự vẫn luôn làm việc.

Bây giờ trên người anh chẳng qua là cởi bỏ áo vest, mặc một áo sơ mi trắng, cởi mấy cái cúc áo.

Nhất thời hai người bốn mắt nhìn nhau, Lộ Viễn Bạch mở miệng trước: “Vợ, em còn bận sao?”

Đoàn Dự nhìn máy tính: “Còn.”

Lộ Viễn Bạch nghe xong có chút rối rắm, nhưng cậu biết Đoàn Dự không ăn cơm đúng giờ không phải là một thói quen tốt, nhất định phải sửa.

Lộ Viễn Bạch: “Vậy em ra ăn cơm trước đi.”

Đoàn Dự nghe xong có chút bất ngờ, anh vốn tưởng rằng Lộ Viễn Bạch nghe xong sẽ nghe lời ngoan ngoãn ra khỏi phòng.

Ai ngờ đối phương mở miệng kêu anh đi ăn trước.

Cuộc họp video còn đang diễn ra, cấp dưới và các nhân viên biết ông chủ mình nói chuyện với người khác, bọn họ đều rất đồng lòng không nói lời nào.

Thấy anh vẫn ngồi trên ghế chủ tịch không có ý định ăn cơm, Lộ Viễn Bạch đẩy cửa đi vào.

Cậu dừng lại ở trước bàn làm việc, cậu cẩn thận dò hỏi: “Công việc này em nhất định phải xử lý xong ngay bây giờ sao?”

Thật ra cũng phải, vừa rồi nhân viên và cấp dưới đã báo cáo xong, chẳng qua là đang chờ Đoàn Dự lên tiếng mà thôi.

Đoàn Dự thấy cậu hỏi, anh trả lời đúng sự thật: “Không phải.”

Lộ Viễn Bạch cũng không biết Đoàn Dự đang họp, cậu cho rằng anh chỉ là đang xử lý văn kiện, liền mở miệng nói: “Vậy thì đi ăn cơm trước.”

Giọng tiểu thiếu gia không dịu dàng như ngày thường, thậm chí còn có chút hung dữ.

Các nhân viên trong cuộc họp video nghe xong đều không tự chủ lau mồ hôi, đây chính là người hung dữ với ông chủ bọn họ như vậy.

Mặc dù bọn họ không biết người đó là ai.

Nhưng bọn họ muốn gọi người đó là “Dũng sĩ.”

Đoàn Dự nhìn cậu, anh cũng nhận ra tâm trạng của cậu không ổn, trước khi anh làm việc cậu vẫn còn bình thường.

Đoàn Dự nhìn gò má tinh xảo của Lộ Viễn Bạch: “Làm sao vậy?”

Lộ Viễn Bạch vừa nghe anh nói, tính tình được nuông chiều từ nhỏ nổi lên.

Nhưng cậu lại không hung dữ được với vợ cậu, cậu chỉ nghiêm mặt nói: “Vợ, trước đây không phải em đã đồng ý với anh là ăn cơm đúng giờ sao?”

Cậu vừa nói, anh cũng nhớ ra.

Mặc dù anh đã hứa nhưng không thực hiện lại là một chuyện khác.

Đoàn Dự cũng không ngờ tới Lộ Viễn Bạch sẽ vì chuyện này mà tức giận.

Nói cách khác, anh không ngờ sẽ có người tức giận vì anh không ăn cơm đúng giờ.

Lộ Viễn Bạch thấy anh không nói lời nào, Lộ Viễn Bạch cho rằng anh chột dạ.

Cậu tiếp tục nói: “Anh nghe dì Vương nói, em không ăn đúng giờ.”

Nói xong, Lộ Viễn Bạch giơ tay trái lên, ôm tay phải bó thạch cao.

Vẻ mặt cậu nghiêm túc nhìn Đoàn Dự.

Gấu con nghiêm túc.jpg

Đoàn Dự lần đầu tiên bị người khác nói như vậy, anh có chút á khẩu không trả lời được.

Sau đó anh mới khô khan phun ra vài chữ: “Anh đã quên.”

Hai chữ này không có lực và thiếu tự tin.

“Đã quên là em mượn cớ sao?”

“...”

Mọi người trong cuộc họp video nghe xong, đều rối rít cúi đầu không nhìn màn hình, trong lòng họ hận không thể đập bàn, muốn thăng quan tiến chức cho vị dũng sĩ này.

Không nghĩ tới ông chủ bọn họ cũng có lúc bị người ta dạy dỗ.

Lộ Viễn Bạch vòng qua bàn làm việc đi tới bên cạnh Đoàn Dự, dạy dỗ Đoàn Dự giống như trẻ em: “Sau này cũng không được như vậy.”

“Như vậy sẽ dễ ngã bệnh.”

Lộ Viễn Bạch nghiêm mặt, cậu hé cái miệng nhỏ bắt đầu nói tiếp: “Chúng ta có thể sống cả đời.”

Sau khi nghe được cuộc đối thoại khó hiểu này, nhân viên và cấp dưới mới biết được ông chủ bọn họ đang nói chuyện với ngài Lộ.

Đoàn Dự ngồi ở trên ghế chủ tịch, anh bị Lộ Viễn Bạch dạy dỗ có chút không nói nên lời.

Anh là một ông chủ nổi tiếng trong giới kinh doanh, ở nhà anh bị dạy dỗ đến không nói nên lời.

Chuyện này anh đã làm sai, dù sao trước đây anh đã đồng ý với Lộ Viễn Bạch rằng anh sẽ ăn cơm nghỉ ngơi đúng giờ.

Mắt Đoàn Dự quét qua màn hình, đám nhân viên vốn đang hăng hái cắn hạt dưa vội vàng cúi đầu.

Đoàn Dự thở dài, sau đó đứng dậy khỏi ghế chủ tịch, anh nhìn vào đôi mắt đào hoa của Lộ Viễn Bạch: “Sẽ không có lần sau.”

Lộ Viễn Bạch có chút không tin: “Thật sự?”

Đoàn Dự gật đầu: “Thật sự.”

Sau khi Lộ Viễn Bạch nghe lời này, cậu liền nở nụ cười vui vẻ: “Vậy chúng ta đi xuống ăn cơm.”

Cậu nói xong liền ra khỏi phòng trước.

Nghe thấy tiếng bước chân rời đi trong video, các nhân viên đã biết ngài Lộ đã đi khỏi, tâm trạng họ lại thấp thỏm trở lại, chờ Đoàn Dự nhận xét cuộc họp lần này.

Không ngờ, một lúc sau âm thanh trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Tan họp.”

Cuộc họp đã kết thúc.

Nhìn vào màn hình cuộc hộp đen thui, không biết như thế nào, trong lòng của các nhân viên xuất hiện sự cân bằng vô hình.

Hóa ra ông chủ có tiền thế nào cũng sẽ nghe lời vợ đi ăn cơm.

Sau khi Lộ Viễn Bạch rời đi, dì Vương chờ ở phòng khách, bình thường Lộ Viễn Bạch quản lý dáng người nên cậu cũng ăn rất ít.

Bà thấy hai người chưa xuống, cho rằng ngày hôm nay hai người đều không ăn cơm.

Không ngờ một lúc sau, Lộ Viễn Bạch từ trên lầu xuống.

Đi theo phía sau là Đoàn Dự.

Dì Vương có chút bất ngờ, bà không ngờ Lộ Viễn Bạch có thể gọi Đoàn Dự xuống ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Lộ Viễn Bạch dặn dò Đoàn Dự không làm việc quá sức khi trở lại phòng sách.

Khi Đoàn Dự cầm văn kiện lên xem không lâu, điện thoại trên bàn làm việc vang lên.

Anh nhìn lại là một con số xa lạ.

Đoàn Dự nhận cuộc gọi, giọng nói của nhân viên bên kia điện thoại truyền đến.

“Xin hỏi ngài là Đoàn tiên sinh, Đoàn Dự phải không?”

Âm thanh Đoàn Dự lạnh nhạt: “Đúng.”

“Xin chào Đoàn tiên sinh, chúng tôi là phòng thiết kế trang sức, hôm nay ngài đưa tới cửa hàng một viên ruby bảo chúng tôi làm thành chiếc nhẫn.

Giọng điệu đối phương có phần tiếc nuối: “Viên ruby này có giá trị xa xỉ, là một tác phẩm nghệ thuật có ý nghĩa bảo tồn rất cao, nếu như nó được làm thành chiếc nhẫn, thì sự tổn hại đối với viên ruby này không thể phục hồi được, viên ruby này bất luận là màu sắc hay là độ tự nhiên đều vô cùng cao, sẽ rất đáng tiếc nếu phá hủy nó làm thành cặp nhẫn, xin hỏi Đoàn tiên sinh nhất định làm thành nhẫn sao? Ngài có muốn suy nghĩ thêm hay không?”

Đoàn Dự: “Không phải quyền sở hữu viên rubi này là của Lộ tiên sinh sao?”

Lúc đó viên rubi này là Lộ Viễn Bạch chi tiền, quyền sở hữu là của Lộ Viễn Bạch mới đúng, sao của hàng trang sức lại gọi cho anh.

“Chúng tôi đã liên lạc với cửa hàng, nhân viên cửa hàng nói là một vị Lộ tiên sinh mua cho ngài, và chữ ký lúc chi trả sở hữu viên rubi cũng là tên của ngài.”

Động tác cầm điện thoại trên tay Đoàn Dự khựng lại.

“Quyền sở hữu là kí tên của tôi.”

Nhân viên đầu bên kia gật đầu: “Không sai, viên ruby này thuộc quyền sở hữu của ngài.” Trong đầu Đoàn Dự bỗng hiện lên hình ảnh ở cửa tiệm trang sức, Lộ Viễn Bạch giơ hộp rubi lên trước mắt anh hỏi anh có thích hay không.

Anh hiển nhiên không có hứng thú với loại đồ vật này, nhưng anh nhìn cặp mắt mong đợi của Lộ Viễn Bạch, ma xui quỷ khiến liền nói thích.

Đoàn Dự ngồi ở vị trí này cho tới ngày hôm nay, hiển nhiên anh cũng không thiếu cái gì, nhưng người khác chi tiền cho anh là lần đầu tiên.

Anh nhớ tới dáng vẻ Lộ Viễn Bạch cầm ví thở phào nhẹ nhàng khi ở trong cửa hàng.

“Viên ruby này có giá bao nhiêu?”

Nhân viên bên kia nghe xong, cho rằng đối phương thay đổi, nếu thật sự vì làm cặp nhẫn mà phá vỡ viên đá quý thiên nhiên như vậy, thật sự là phá của trời.

Đối phương vội vàng nói ra một chuỗi số không.

Đoàn Dự nghe xong im lặng một lúc.

Bên kia nhân viên tiếp tục nói: “Nếu như Đoàn tiên sinh thay đổi chủ ý, chúng tôi giúp anh giữ gìn nó, nếu như Đoàn tiên sinh có thời gian, chúng ta có thể…”

“Làm thành nhẫn đi.”

“Hả?” Nhân viên bên kia nói được phân nửa, nghe được âm thanh lạnh lùng của người đàn ông, trong nháy mắt liền ngẩn người.

Đoàn Dự lập lại lần nữa: “Làm thành chiếc nhẫn.”

“Thế nhưng Đoàn tiên sinh…” Nhân viên còn đang muốn nói cái gì, chợt nghe âm thanh của người đàn ông: “Đúng là mua cho tôi.”

m thanh lạnh lùng mang theo chút vui vẻ khó nhận ra trong đó.

Giống như đang khoe khoang với mọi người vậy.

Mặc dù nhân viên vô cùng đau lòng đối hành động phá hủy viên đá quý tự nhiên, thế nhưng họ cũng không thể không nghe theo sắp xếp.

Không vì cái gì khác, chỉ là vì.

Bọn họ đưa quá nhiều…

Sau khi cúp điện thoại, Đoàn Dự cầm văn kiện lên một lần nữa, nhưng nhìn một chữ cũng không vô.

Trong đầu đều là lời nói của nhân viên kia: “Là một vị Lộ tiên sinh mua cho ngài.”

Trên mặt anh lạnh cùng như cũ, hiếm khi xuất hiện nụ cười.

Buổi tối Lộ Viễn Bạch đang tra ngân hàng mình còn tiền tiết kiệm hay không, đột nhiên cửa phòng cậu bị gõ.

Lộ Viễn Bạch vội vàng đứng dậy từ trên giường đi mở cửa, sau khi nhìn người tới, mắt cậu sáng lên: “Vợ.”

Nhìn khuôn mặt tươi cười chào đón của người trước mặt, Đoàn Dự nhẹ nhàng lên tiếng.

Sau đó anh lấy ra một tấm thẻ đen đưa cho Lộ Viễn Bạch.

Lộ Viễn Bạch nhìn xong liền cau mày: “Vợ…”

Đoàn Dự nhìn thấu Lộ Viễn Bạch nghĩ gì, anh thản nhiên nói: “Thẻ lương.”

Lộ Viễn Bạch không nhận, theo lý mà nói là cậu phải nộp tiền lên cho vợ mới đúng, bây giờ vợ cậu đưa thẻ lương cho cậu thì coi là chuyện gì.

Lộ Viễn Bạch chu cái miệng nhỏ nhắn.

Cậu không lấy.

Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch nhăn mặt thành cái bánh bao, mặt anh nở một nụ cười đùa giỡn: “Không vui sao?”

Lộ Viễn Bạch nhìn anh, nhỏ giọng thầm thì: “Anh không lấy, không thích hợp.”

Đoàn Dự nhìn cậu: “Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, có cái gì không hợp.”

Lộ Viễn Bạch còn muốn cái gì, sau đó liền nghe Đoàn Dự nói: “Trước đây tiền trong nhà đều là em quản.”

Lộ Viễn Bạch nghe xong ngẩng đầu lên, trên mặt có biểu cảm khó tin, trước đây tiền trong nhà là do cậu quản!

Cậu không nhịn được hỏi: “Sự thật?”

“Đương nhiên” Đoàn Dự nhướng mày, nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của Lộ Viễn Bạch, trong lòng của Đoàn Dự sinh ra ý xấu, đột nhiên anh muốn trêu chọc cậu.

Giây tiếp theo, âm thanh trầm thấp của người đàn ông vang lên: “Trước kia ở nhà em rất lợi hại.”

Trên khuôn mặt tinh xảo của Lộ Viễn Bạch xuất hiện kinh ngạc.

“Cái gì ở nhà đều phải nghe lời em.” Đoàn Dự đùa giỡn nhìn Lộ Viễn Bạch, anh nói nhỏ vào bên tai cậu:

“Không ăn cơm vẫn bị em dạy dỗ.”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!