Lộ Viễn Bạch tuy rằng nhìn có vẻ vô tâm không phế, nhưng những lời nói của Thẩm Từ Văn lúc ban ngày cũng không thể hoàn toàn không để trong lòng.
Nhiều người khó ngủ, khó ăn vì những rắc rối của cậu.
Tiểu thiếu gia nằm ở trên giường bệnh giống như cái bánh rán, trằn trọc đến hơn nửa đêm cũng không ngủ được.
Ngày hôm sau lên, xung quanh đôi mắt đào hoa có một quầng thâm nhàn nhạt, ai không biết còn tưởng suốt đêm qua cậu lên núi tranh măng với gấu trúc.
Nữ cảnh sát ở Cục Cảnh Sát Trung tâm thành phố vừa mới thay ban thì điện thoại ở bàn làm việc liền vang lên từng hồi chuông hối hả.
Nữ cảnh sát lập tức cảnh giác, nuốt nước miếng xuống, động tác lưu loát tiếp điện thoại.
“Xin chào, đây là Cục Công An Trung tâm thành phố, xin hỏi bạn là ai ạ.”
Lộ Viễn Bạch ngồi ở trên giường bệnh ở trong một bệnh viện cách trung tâm thành phố rất xa nhưng lại đang tay cầm điện thoại run rẩy không ngừng, cả người cực kỳ căng thẳng.
Tiểu thiếu gia nhát gan, từ nhỏ đến lớn chỉ mới dám gọi điện thoại cho cảnh sát một lần thôi.
Vào năm Lộ Viễn Bạch năm 2 tiểu học không hoàn thành bài tập đã bị bà Lộ Vãn Phương đánh mông, khi đó Lộ Viễn Bạch biết rõ mình là tiểu nam tử hán, mà mông của nam tử hán thì cũng giống như mông của lão hổ mông, không thể sờ càng không thể đánh.
Cho nên Lộ Viễn Bạch trẻ con lúc ấy dưới sự giận dữ đã quyết định rời nhà trốn đi.
Nhưng đi đến một nửa thì mới nhớ tới là cậu vẫn chưa để lại giấy nhỏ tạm biệt ở nhà, một chút nghi thức này mà cũng không có thì không được, nhưng hiện tại mà trở về lại thì sẽ rất mất mặt.
Lúc ấy chú và cô cảnh sát ở trong lòng cậu là vạn năng, vì thế liền đến buồng điện thoại gọi điện thoại cho cảnh sát, nhờ bọn họ đem chuyện mình bỏ nhà đi nói cho mẹ là Lộ Vãn Phương.
Kết quả đương nhiên là Lộ Viễn Bạch vừa mới nói chuyện điện thoại xong, đã bị cảnh sát và bà Lộ Vãn Phương bắt trở về, mông của nam tử hán lại thêm không ít tình thương từ bàn tay mẹ nữa.
Lộ Viễn Bạch liếm liếm môi, có chút kích động nói: “Gọi tôi là Lộ tiên sinh được rồi!”
Lộ Viễn Bạch khẩn trương, giọng nói khống chế không được có chút run rẩy.
Nữ cảnh sát ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng điệu của Lộ Viễn Bạch không thích hợp, giống như đang nháy mắt ra hiệu ý bảo bên cạnh có người, tự nhiên cũng nâng cao cảnh giác hơn.
Đồng nghiệp bên cạnh ngay lập tức thu thập tin tức, bắt đầu tìm kiếm vị trí của chiếc điện thoại này.
Nữ cảnh sát trấn an: “Lộ tiên sinh, anh đừng kích động, anh đang gặp phải chuyện phiền toái gì sao?”
“Có…… Có một chút.” Tay của Lộ Viễn Bạch không tự giác nắm chặt lại.
Chị gái cảnh sát lấy giấy bút ra: “Mời anh trình bày ạ.”
Lộ Viễn Bạch hít sâu một hơi, chị gái cảnh sát bên này cũng hít mạnh theo.
Sau đó Lộ Viễn Bạch cốt khí anh dũng nói: “Xin hỏi tôi có thể đến Cục Cảnh Sát một chuyến được không?”
Chị gái cảnh sát kia biểu tình sửng sốt.
???
Sao lời này lại quen tai như vậy.
Dường như có chỗ nào không đúng không đúng, đây chẳng phải là lời bọn họ nói với nghi phạm sao?
Nhưng nữ cảnh sát tư duy nhạy bén, rất nhanh đã lựa giải được: “Lộ tiên sinh là muốn tới tự thú phải không?”
Lộ Viễn Bạch nghĩ nghĩ: “Cũng không tính là vậy nhưng mà tôi cũng đã có án ở Cục Cảnh Sát rồi.”
Tay của nữ cảnh sát cứng đờ,
Hoá ra là đến hỏi cung lần hai.
“Xin hỏi Lộ tiên sinh tên đầy đủ gì, hiện tại đề nghị anh lập tức tới Cục Công An ở Trung tâm thành phố tự thú.” Cảnh sát nhanh chóng nói tiếp, phòng ngừa nghi phạm nửa đường lại hối hận: “Cuộc điện thoại bây giờ của chúng ta đều đã được ghi âm, anh đừng có ý nghĩ bỏ trốn.”
Ngay sau đó, ống nghe liền truyền đến giọng nói của thanh niên: “Tôi tên là Lộ Viễn Bạch, làm phiền các vị chờ tôi một lát nha, tôi hiện tại sẽ tới ngay.”
Nói liền cúp điện thoại, Lộ Viễn Bạch đã nằm viện được một tuần, ngoại trừ tay phải bị gãy xương, những vết thương trên người đã dần dần khép lại.
Đi đường tuy rằng có khi sẽ còn hơi mềm chân nhưng cũng không gây trở ngại gì lớn.
Tiểu thiếu gia tuy rằng là một bao cỏ ngốc nghếch, nhưng mà cũng không thể xem vì chuyện của chính mình mà liên lụy đến cuộc sống của người khác được.
Hiện tại bản thân cậu tồn tại hiềm nghi, muốn đến Cục Cảnh Sát nhìn xem thử, có lẽ có thể nhớ được chút gì đó.
Hôm nay y tá xin nghỉ, trong phòng bệnh chỉ có một mình cậu. Lộ Viễn Bạch cầm áo khoác trên sô pha mặc lên người, cũng biết mình là nhân vật của công chúng nên đeo khẩu trang lên, sau đó cất bước ra khỏi phòng bệnh.
Vừa mới đi ra ngoài vài bước đã gặp y tá đến kiểm tra phòng.
Y tá liếc mắt nhìn Lộ Viễn Bạch một cái, Lộ Viễn Bạch có tật giật mình hơi hoảng.
Chị y tá: “Lộ tiên sinh đang muốn đi đâu vậy?”
Lộ Viễn Bạch mặt bừng bắt đầu nói dối: “Tôi thấy thời tiết hôm nay không tồi nên muốn ra ngoài đi dạo chút.”
Chị y tá: “Đi dạo một chút cũng tốt đấy nhưng nhớ chú trọng sức khỏe nhé.”
Sau đó cũng không nhiều lời nữa, xoay người đi kiểm tra phòng bệnh tiếp theo.
Lộ Viễn Bạch nhẹ nhàng thở ra, vội bước nhanh ra khỏi nhà lớn của bệnh viện.
Nếu là vào mấy ngày trước, Lộ Viễn Bạch xuất hiện thì sẽ thấy cảnh ngàn dặm xung quanh bệnh viện chính là paparazzi và phóng viên rình rập nhưng hiện tại lại có khác biệt, mỗi ngày Đoàn thị đều phái người tới đây đuổi hết cánh săn tin này.
Không ai có gan chọc đến Đoàn thị cả, hơn nữa mỗi khi Lộ Viễn Bạch ra cửa đều có người che chắn, căn bản không lại gần được, cũng không chụp được cái gì, thế cho nên phóng viên nằm vùng và paparazzi càng ngày càng ít, đều đem toàn bộ lực đặt hết lên một ít tiểu minh tinh muốn cọ nhiệt của Lộ Viễn Bạch. Bây giờ ở đây cũng chỉ còn lại vài phóng viên của mấy tờ báo nhỏ.
“Mẹ nó, mấy người mau nhìn xem đi, đó không phải là Lộ Viễn Bạch chứ!”
“Đâu! Fuck, đúng là cậu ta thật kìa! Cậu ta lần này đi một mình!”
Lần trước Lộ Viễn Bạch ngồi xe lăn đi ra, các phóng viên đều nóng lòng muốn thử tiến lại, nhưng còn chưa đi được vài bước đã bị mấy tên vệ sĩ mặc đồ đen từ đâu xuất hiện chặn lại.
Lần này phóng viên và paparazzi đã thông minh lên chút, không vội vã tiến lên, mà quan sát xung quanh Lộ Viễn Bạch có người khác hay không đã.
Sau khi nhìn thấy bốn phía xung quanh Lộ Viễn Bạch không có người, mới bắt đầu có hai ba người cất bước chạy lại.
Lộ Viễn Bạch đang đi ra cửa lớn của bệnh viện đột nhiên xuất hiện không ít phóng viên tay cầm mic cùng các thiết bị ghi hình chạy đến trước mặt.
Trong lúc nhất thời trên mặt sửng sốt.
Những chiếc microphone đồng loạt hướng đến trước mặt: “Lộ Viễn Bạch anh có tiện tiếp thu phỏng vấn không?”
Lộ Viễn Bạch bị micro chĩa vào mặt: “……”
“Tôi không……”
“Anh đồng ý rồi phải không, vậy hiện tại chúng ta bắt đầu luôn.”
“……”
Đây là một phóng viên mới vào nghề được vài năm, một cô gái mới ngoài hai mươi tuổi, không được sắc sảo như những lão làng trong nghề.
Mỗi ngày đều nằm vùng ở cửa bệnh viện chờ Lộ Viễn Bạch xuất hiện, chưa bao giờ dám lơ là rời khỏi đây.
Bây giờ ở khóe miệng vẫn còn vương chút gói canh của mì gói.
Lộ Viễn Bạch nhìn thấy, cúi đầu tìm khăn giấy trong túi đưa qua.
“Cô có muốn…… sửa sang lại một chút không?”
Phóng viên tỏ vẻ ngạc nhiên, Lộ Viễn Bạch giơ tay chỉ chỉ khóe miệng.
Phóng viên xấu hổ nhận lấy: “Cảm ơn anh.”
Lộ Viễn Bạch: “Không cần khách khí, việc nên làm mà.”
“……”
Phóng viên nhận lấy khăn giấy lau lau khóe miệng, sau đó nhanh chóng sửa sang lại thật tốt, trong mắt dường như có lửa chiến thiêu đốt hừng hực, hôm nay cô nhất định phải là người đầu tiên phỏng vấn Lộ Viễn Bạch.
Như vậy thì tòa soạn của cô sẽ có hy vọng, hiện tại buổi sáng không có nhiều người lắm, nhất định phải lợi dụng lúc các phóng viên khác chưa tới nhanh chóng phỏng vấn xong mới được.
Đều nói nghé con mới sinh không sợ cọp, tiểu thiếu gia hiện tại cũng không biết phóng viên và truyền thông đáng sợ như thế nào, nhưng có thể nhìn ra được cô gái ở trước mặt đang rất quyết tâm muốn phỏng vấn cậu.
Mẹ của Lộ Viễn Bạch vẫn luôn giáo dục cậu phải biết quan tâm bảo vệ phụ nữ, có chuyện giúp đỡ được thì nhất định phải giúp họ.
Lộ Viễn Bạch biết đối phương muốn phỏng vấn, cũng cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ là tốn chút thời gian thôi.
Lộ Viễn Bạch: “Chúng ta bắt đầu đi.”
Nữ phóng viên nghe vậy thì hai mắt sáng lên, không nghĩ tới Lộ Viễn Bạch lại chủ động như vậy.
“Được.” Nữ phóng viên lại lần nữa đem microphone đến trước mặt Lộ Viễn Bạch: “Xin hỏi có phải anh cố ý vượt đèn đỏ không?”
Lộ Viễn Bạch vừa nghe thì có chút khó khăn nói: “Cái này thì tôi vẫn chưa thể nói được.”
Lần trước khi đồng chí cảnh sát tới phê bình hắn có dặn dò là vụ án này ở Cục cảnh sát vẫn chưa điều tra ra. Cho đến khi có kết quả cuối cùng thì không được để lộ bất kỳ tin tức nào cho truyền thông, gây nên sóng gió.
Nếu không thì sẽ truy cứu trách nhiệm của cậu.
Nữ phóng viên cũng không có kinh nghiệm phỏng vấn gì, lúc trước đều là đi theo phía sau tiền bối ghi chép. Lần nằm vùng để phỏng vấn Lộ Viễn Bạch này rất mệt, không có ai tình nguyện làm nên tòa soạn mới phái một người tay mơ như cô đến đây.
Nữ phóng viên cũng có chút khó khăn: “Anh có thể lộ một chút được không?”
Lộ Viễn Bạch tuy rằng khẩu trang nhưng đôi mắt đào hoa lộ ra lại có chút khó xử nhăn lại: “Đồng chí cảnh sát nói là hiện tại vẫn chưa được nói, nếu mà tôi nói ra thì sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, còn cô là phóng viên đến phỏng vấn tôi, cô đi truyền bá ra ngoài thì cũng sẽ phải chịu trách nhiệm nữa.”
Nữ phóng viên vừa nghe thấy thì có chút sợ hãi, cô không hiểu mấy điều này lắm, căng thẳng hỏi: “Thật vậy sao?”
Lộ Viễn Bạch gật gật đầu.
Nhưng nữ phóng viên có chút không cam lòng, cô đã ngồi xổm ở đây hơn một tuần, chẳng lẽ còn chưa khai thác được chút tin tức gì từ Lộ Viễn Bạch đã để cậu đi rồi.
Lộ Viễn Bạch cũng nhìn ra nữ phóng viên khó xử, đôi mắt đào hoa hơi loé lên, kích động nói: “Trong khoảng thời gian này tôi đã xảy ra nhiều chuyện. Có không ít người đã âm thầm vì tôi làm rất nhiều chuyện, vừa lúc cô phỏng vấn có thể giúp tôi truyền đạt một chút không?”
Nữ phóng viên vừa nghe thấy thì vô cùng vui mừng, không nghĩ tới Lộ Viễn Bạch ngoài miệng nói không cần nhưng thân thể lại rất thành thật.
Nữ phóng viên vội trở lại trạng thái chuyên nghiệp: “Anh có gì muốn gửi gắm đến những người đã ủng hộ anh ạ?”
Lộ Viễn Bạch có chút ngượng ngùng cúi đầu nói: “Tôi muốn hát tặng họ một bài.”
“Là bài hát gì ạ?”
Lộ Viễn Bạch nâng tay trái đặt lên trước ngực, ngượng ngùng nói: “Bài ca cảm ơn.”
Nữ phóng viên cực kỳ phối hợp: “Vậy hiện tại bắt đầu luôn nhé.”
Lộ Viễn Bạch có chút căng thẳng, sau đó giơ tay cởi khẩu trang trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt trắng nõn đẹp trai.
Vẻ ngoài xuất sắc của Lộ Viễn Bạch cho dù đặt ở giữa giới giải trí tràn ngập soái ca mỹ nữ cũng vô cùng nổi bật, ngay cả lúc trước làm đại sứ trên sóng Đài Truyền Hình Quốc Gia, giá trị cũng thành công làm bùng nổ camera, khiến cho khán giả được một phen rửa mắt.
Nữ phóng viên nhìn thấy thì không khỏi tán thưởng một tiếng.
Lộ Viễn Bạch nghĩ trên mặt mình có dính gì, vụng về lấy tay áo lau lau mặt.
Sau đó có chút khó xử nói: “Có thể phiền cô giúp tôi sửa sang lại một chút cổ áo được không?”
Tay phải của Lộ Viễn Bạch vẫn còn bó thạch cao, không cách nào tự mình sửa lại được.
Nữ phóng viên nghe xong: “Hoàn toàn không thành vấn đề.”
Vì tiện cho đối phương giúp mình sửa sang lại quần áo, Lộ Viễn Bạch hơi hơi uốn gối xuống ngồi xổm.
Chờ đến khi mọi thứ đều được chuẩn bị ổn thoả, Lộ Viễn Bạch liếm liếm môi: “Tôi đã sẵn sàng rồi.”
Bộ dáng cực kỳ giống học sinh tiểu học chuẩn bị lên biểu diễn văn nghệ.
Nữ phóng viên: “Camera vẫn luôn ở sẵn sàng, anh có thể tùy thời bắt đầu.”
“Được.” Khuôn mặt nhỏ của Lộ Viễn Bạch bởi vì khẩn trương và xấu hổ mà phiếm nhàn nhạt hồng nhạt, tay trái căng thẳng nắm nắm vạt áo: “Cảm ơn các bạn trong khoảng thời gian này vẫn luôn ủng hộ tôi, hôm nay tôi sẽ hát một bài hát để gửi lời cảm ơn chân thành của mình đến các bạn.”
Tiểu hùng nghiêm túc.jpg
Lúc này nữ phóng viên vẫn chưa biết mình sắp phải gặp cảnh mưa rền gió dữ, biểu tình chuyên chú chuẩn bị lắng nghe.
Ngay sau đó Lộ Viễn Bạch môi mỏng nhẹ nâng lên: “Cảm ↑ ơn ↗ ↙ tấm lòng ↑……”
Những ca từ với ngũ âm không hoàn chỉnh từ trong cổ của Lộ Viễn Bạch thì nhau bay ra.
Cơ hồ là trong nháy mắt, nữ phóng viên liền nhanh chóng bịt tai lại, tay của người quay phim liên tục run rẩy, ngay cả hai con chim trên cây cũng bay mất dạng.
Nữ phóng viên: “Cái kia……”
“Cảm ↗ ơn ↙ vì ↙ đã có bạn ↑……”
Nữ phóng viên: “……”
Khuôn mặt hoàn mỹ nhưng giọng hát cứ như muốn đoạt mạng người nghe.
Lộ Viễn Bạch vừa mở miệng hát suýt chút nữa đã tiễn nữ phóng viên đi luôn.
Nhưng mà lúc này thì chàng thanh niên kia vẫn cực kỳ say mê hát.
Chờ đến khi cậu đã hát được một nửa, nữ phóng viên kia nhịn không được nữa đành ngắt ngang: “Hay là hôm nay chỉ hát đến đây thôi nhé.”
Lộ Viễn Bạch có chút ngượng ngùng hỏi: “Tôi hát hơi khó nghe sao?”
Nữ phóng viên trừng lớn hai mắt.
Anh mà cũng biết mình hát dở sao?
Lộ Viễn Bạch ngượng ngùng gãi gãi tóc: “Chắc là do vừa rồi tôi căng thẳng quá, vậy để tôi hát lại một lần nữa nhé.”
Nữ phóng viên ngay lập tức xua tay trở mặt: “Không, không phải đâu, anh hát cực kỳ hay luôn!”
Biểu tình nghiêm túc tiếp tục cắn rứt lương tâm khen tiếp: “Quả thực là tuyệt vời luôn! Giọng ca hoàn hảo nhất mà tôi từng được vinh hạnh nghe!”
Bởi vì quá tuyệt nên hãy cất giữ cẩn thận đừng để lộ ra bên ngoài,
Tôi cầu xin cậu ngậm miệng lại được không!