5
Khi bữa tối bắt đầu, tôi không thể đụng đũa nổi trước một bàn đồ ăn toàn những món cay.
“Chị Lê Lê, món em nấu không hợp khẩu vị chị sao?”
Tống Vi Vi mím môi, mở miệng hỏi với thái độ thận trọng: “Không phải, chỉ tại dạ dày tôi không được tốt, không tiện ăn cay.”
“Ồ? Thật ngại quá, trước đây em không biết chuyện này.”
Tống Vi Vi lại rơm rớm nước mắt, đứng dậy chuẩn bị nấu thêm mấy món với thái độ tự trách.
Tôi không ngăn cản, thản nhiên nói cảm ơn.
Tống Vi Vi cứng đờ người tại chỗ, trong chốc lát, cô ta rơi vào thế tiến cũng chẳng được mà lùi cũng không xong.
Cô ta chỉ đang cố làm bộ làm tịch, nhưng không ngờ tôi lại không hành sự theo như lẽ thường, ngay cả một câu nói khách sáo cũng không có.
“Không cần phiền phức vậy đâu, nếu giờ nấu lại lần nữa thì em sẽ không kịp giờ kiểm tra sức khỏe đã đặt hẹn trước.”
Từ Tế Xuyên buông bát đũa, ý bảo Tống Vi Vi ngồi xuống.
“Anh Từ không nhắc em cũng quên mất.”
Tống Vi Vi cười ngượng ngùng, thuận thế chuyển chủ đề.
“Cô Lê cố gắng ăn tạm đi.”
Từ Tế Xuyên quay đầu nhìn tôi, thể hiện lối suy nghĩ tiêu chuẩn kép vô cùng nhuần nhuyễn.
“Xin lỗi, tôi không ăn tạm nổi. Tình trạng sức khỏe của Tống Vi Vi rất quan trọng, nhưng tôi nghĩ tôi cũng quan trọng như thế, anh nói có đúng không?”
Không có gì phải nghi ngờ cả, những lời tôi vừa nói ra đã đặt Từ Tế Xuyên vào vị trí về mặt đạo đức.
Sắc mặt anh ta trầm hẳn, nhìn về phía tôi với ánh mắt không rõ cảm xúc.
Bầu không khí bỗng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.
Tôi đứng dậy, vào tủ lạnh trong phòng bếp lấy một mẻ sủi cảo đông lạnh.
6
Đợi khi tôi bưng món sủi cảo đã nấu xong quay lại nhà ăn, Thương Bắc Ngạn đã ngồi yên vị tại vị trí chủ.
Tất cả ống kính máy quay dừng hoạt động, chờ đợi chỉ thị từ anh.
Tổng đạo diễn đứng một bên với thái độ cung kính, ông ta tươi cười nịnh nọt: “Tổng giám đốc Thương, sao ngài lại xuất hiện ở đây bất ngờ thế này?”
“Tôi muốn tham gia ghi hình, ông thấy có được không?”
“Được, rất được là đằng khác. Giờ chúng tôi sẽ cho khởi động máy quay ngay.”
“Chúng tôi ghi hình đến tiết mục ăn cơm rồi, ngài đã dùng bữa tối chưa? Ngài có muốn ăn chung với các nghệ sĩ không?”
Thương Bắc Ngạn cầm chiếc đũa khảy mấy quả ớt cay trước mặt, sau đó lại buông đũa.
Trông nét mặt đạo diễn vô cùng căng thẳng: “Có phải mấy món này không hợp khẩu vị ăn của ngài? Tôi sẽ mời đầu bếp chuyên nghiệp tới ngay.”
Thương Bắc Ngạn lười nhác nghiêng đầu, lời nói không thể hiện rõ cảm xúc vui buồn: “Không phải đồ không hợp khẩu vị tôi, mà dạ dày vợ tôi không được tốt, không thể ăn mấy đồ cay.”
Anh nói với giọng điệu bình tĩnh, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác áp bách.
Người duy nhất không ăn được cay có mặt ở đây chỉ có một mình tôi, câu nói của Thương Bắc Ngạn đã ám chỉ quá rõ ràng.
Ánh mắt của mấy trăm con người có mặt tại trường quay cùng đổ dồn về phía tôi.
Đạo diễn lau mồ hôi trên trán, tha thiết chạy lại nghênh đón tôi: “Cô Lê, sao cô có thể ăn sủi cảo đông lạnh được? Thiệt thòi cho cô quá, giờ tôi sẽ sai người đi mua một bữa ăn bổ dưỡng cho cô.”
Tôi có hơi bất lực, lặng lẽ bưng bát đi tới, ngồi xuống vị trí cách xa Thương Bắc Ngạn nhất.
Cặp mắt ngày thường luôn lạnh lẽo hờ hững của anh giờ lại sáng lấp lánh, giống như chú cún lông vàng nhỏ đang mong ngóng nhận được lời khích lệ.
“Không cần, tôi hiểu sự sắp xếp của tổ chương trình.”
“Như vậy sao được, cô Lê đã tận tâm, cống hiến hết mình như vậy.”
“Thật sự không cần mà.” Tôi liếc nhìn Thương Bắc Ngạn, nghiến răng nghiến lợi nói.
Thương Bắc Ngạn hơi giật mình, dịch đến bên cạnh tôi, hạ thấp giọng nói: “Vợ à, anh sai rồi. Không phải anh cố tình không nghe điện thoại của em, mà do lúc ấy anh đang trên máy bay, trên máy bay không có tín hiệu. Nghe nói có tên cặn bã kia cũng ghi hình chung, anh đã vội vã chạy tới chống lưng cho em. Em không khen anh à?”
Tôi: “…”
Có lẽ là tôi không muốn phản ứng anh vì muốn sống khiêm tốn?
Anh ghé quá sát, giọng nói lọt vào micro cài trên cổ áo tôi nên được khuếch đại lên gấp mấy lần.
Tôi: “… Ừm, anh giỏi quá.”
Cuộc đối thoại này khiến sắc mặt mọi người thay đổi hoàn toàn.
Đạo diễn nhìn tôi, ánh mắt chuyển từ khiếp sợ sang tôn kính.
Nụ cười trên môi Tống Vi Vi cứng đờ.
Chỉ có mình Thương Bắc Ngạn là mừng rỡ cười chẳng khác gì một tên ngốc.
“Hóa ra người sáng nay chị Lê Lê gọi là tổng giám đốc Thương à? Ha ha, hình như chúng tôi hiểu lầm hết rồi.”
Người dẫn chương trình vội khuấy động không khí, nhưng sự vội vàng đó lại khiến anh ta mắc lỗi.
“Hiểu lầm? Hiểu lầm gì?”
Thương Bắc Ngạn nheo mắt nhìn, anh ngả người về sau, toát ra khí chất của một người đứng trên vạn người.
Thấy người dẫn chương trình chảy mồ hôi lạnh như suối, tôi thở dài, tiếp lời: “Không có gì, mọi người ăn cơm trước đi.”
Mục bình luận như nổ tung, chiếu hướng dư luận thay đổi chóng mặt.
“Ôi chúa tôi ơi, tôi vừa mới tra thử trên Baidu rồi. Tổng giám đốc Thương này là người cực kỳ giàu có, hơn nữa trông anh ấy còn đẹp trai hơn cả các ngôi sao nổi tiếng nữa.”
“Vậy là chúng ta đã trách oan Lê Lê rồi, cô ấy sắp kết hôn thật.”
“Chỉ có tôi bị choáng đầu sao? Boss lớn thật sự rất ngầu, nhưng trước mặt Lê Lê lại ngoan ngoãn như thế!”
“Thành thật mà nói thì tôi có hơi nghi ngờ về những tin đồn trước đây. Chồng Lê Lê đẹp trai lại nhiều tiền hơn ảnh đế Từ nhiều, hơn nữa người ta còn yêu thương cô ấy như vậy, thế thì hà tất gì cô ấy phải yêu đơn phương ảnh đế Từ?”
“Trời ơi, tôi có cảm giác là Tống Vi Vi cứ luôn bày trò bôi nhọ Lê Lê.”
7
Thương Bắc Ngạn chọc tôi: “Vợ, bọn họ nói anh yêu thương em nhiều lắm kìa.”
Tôi: “Ừ ừ, em biết.”
Thương Bắc Ngạn: “Hay quá, vợ nói cô ấy cũng yêu tôi.”
Tôi: “?”
8
Vì Thương Bắc Ngạn tham gia khá bất ngờ nên tổ chương trình đã điều chỉnh lại lịch trình.
Họ chuyển công việc lao động đồng áng buổi chiều thành leo núi cầu phúc.
Thương Bắc Ngạn nắm tay tôi đi tuốt đằng trước.
Dọc đường đi, tôi luôn cảm giác có ánh mắt nóng rực nào đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Nhưng mỗi khi tôi quay đầu lại, tôi chỉ nhìn thấy khuôn mặt u ám của Từ Tế Xuyên.
Tôi giơ tay xoa vị trí giữa hai hàng lông mày, tự an ủi rằng bản thân đã suy nghĩ nhiều. Anh ta ghét tôi còn không hết, sao có thể nhìn chằm chằm vào tôi được.
Trên đỉnh núi có một tòa miếu cổ.
Chúng tôi vào điện thăm viếng theo đúng lịch trình chương trình, đồng thời viết những mong ước của mình vào túi thơm.
“Đạo diễn, tôi có một cái túi thơm rồi, tôi không tham gia mục này nữa.”
Bàn tay đang cầm bút của Từ Tế Xuyên dừng lại, sau đó anh ta đóng nắp bút.
“Cái túi này của anh cũ quá rồi, làm lại cái mới nữa đi.”
“Lúc ấy, người đưa chiếc túi thơm này cho tôi đã nói rằng hy vọng đời này tôi sẽ chỉ dùng một cái duy nhất này.”
“Ồ, hóa ra nó có ý nghĩa sâu xa như vậy. Thế tôi không miễn cưỡng anh nữa, nhưng tốt hơn hết là anh cũng nên phối hợp ghi hình trước ống kính máy quay chút.”
“Cô Lê, cô thấy nên xử lý túi thơm cũ này như thế nào cho hợp lý?”
Tôi đang niêm phong phần đầu túi hương, Từ Tế Xuyên bỗng gọi tôi lại.
“Vứt đi, cũ không đi mới sẽ không tới.”
Đứng trước ống kính máy quay, tôi không muốn trở mặt với anh ta nên đã đáp lại một cách lịch sự.
“Vậy à?”
Anh ta siết chặt túi hương, gân xanh nổi lên, giống như đang cố nhẫn nhịn điều gì đó.
“Muốn tôi vứt hộ anh không?” Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu.
“Không cần.”
Từ Tế Xuyên liếc mắt nhìn tôi thật lâu, một mình xuống núi.
Tống Vi Vi lườm tôi một cái, sau đó cũng chạy đi theo.
9
Cả buổi tối đó, Từ Tế Xuyên không xuất hiện, mãi đến khi tôi chuẩn bị quay về phòng nghỉ ngơi, anh ta bỗng lao tới chặn đường tôi.
“Tại sao cô lại ở chung với Thương Bắc Ngạn?”
“Liên quan gì tới anh?”
“Lê Lê, tôi khuyên cô đừng chơi mấy trò xiếc lạt mềm buộc chặt. Lúc trước thì cô giả vờ mất trí nhớ, sau lại cố tình phản bác tôi, cô thấy những thủ đoạn đó sẽ khiến tôi động lòng sao?”
“Tôi thật sự không hiểu anh đang nói cái gì.”
Hơi thở Từ Tế Xuyên như bị đông cứng, giống như anh ta đã ý thức được điều gì đó, luống cuống lấy cái túi thơm cũ nát từ trong túi ra.
“Em nhớ rõ cái này không?”
Tôi mất hết kiên nhẫn, giật lấy cái túi thơm rồi ném vào thùng rác: “Giải quyết giúp anh rồi đấy, đừng quấy rầy tôi nữa được không?”
Từ Tế Xuyên kinh ngạc.
“Đây là cái túi thơm em đích thân xin cho tôi vào ba năm trước, lúc ấy tôi đổ bệnh nặng, em đã quỳ trên ba nghìn bậc thềm đá dưới cơn mưa tầm tã để xin nó về cho tôi, sao em lại không nhớ rõ.”
“Tôi không quan tâm trước đây tôi và anh có chuyện gì, giờ tôi không muốn truy cứu, cũng không muốn so đo. Tóm lại, tôi không muốn có bất kỳ mối liên quan gì tới anh. Hiểu chưa?”
“Lê Lê, em mất trí nhớ thật sao?”
Giọng nói Từ Tế Xuyên như bị nghẹn lại, đôi mắt chứa đựng những cảm xúc mơ hồ mà tôi không thể hiểu được.
“Tôi đã nói với anh từ lâu rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!