1
Dây thép bị đứt trong quá trình quay phim, tôi ngã bị thương, mất trí nhớ.
Vì vết thương khá nghiêm trọng nên bác sĩ đề nghị tôi nên liên lạc với người quen và tìm hiểu những chuyện cũ để thúc đẩy quá trình khôi phục lại ký ức.
Tôi ôm cái đầu vẫn còn hơi đau nhức, mơ hồ mở điện thoại ra xem.
Thông tin trong phần liên lạc rỗng tuếch, chỉ có thông tin về các loại công việc linh tinh.
Tìm cả nửa ngày trời, tôi vẫn không thể tìm thấy ai mà tôi có thể gọi là bạn bè trong danh sách. Hóa ra các mối quan hệ của tôi lại ít ỏi đến thế à?
Tôi rầu rĩ, không hiểu sao lại thấy hơi áp lực.
Con người thường yếu ớt lúc sinh bệnh, mà với một người mất đi ký ức như tôi thì lại càng thấy bất an.
Tôi giống như đứa trẻ đi lạc đường, vừa sợ hãi vừa bất lực.
Vậy nên khi lục thấy số điện thoại của Từ Tế Xuyên trong sổ tay ghi chép của mình, tôi kích động đến nỗi hốc mắt đỏ bừng.
Tôi gọi thẳng vào dãy số được ghi chú là “chồng” mà không hề do dự.
Nhưng khi tiếng chuông vừa vang lên, cuộc gọi bị từ chối.
Tôi gọi đi gọi lại rất nhiều lần, cuối cùng điện thoại cũng được kết nối.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, giọng nói không kiên nhẫn của Từ Tế Xuyên đã vang vọng khắp phòng bệnh.
“Lê Lê, mẹ nó chứ, cô vẫn chưa chịu thôi dây dưa à? Đừng bám lấy tôi nữa!”
Tôi ngẩn người hai giây, nước mắt rơi xuống chăn, để lại một vệt nước tròn.
“Cho hỏi anh có phải chồng tôi không? Tôi bị mất trí nhớ, không nhớ được nhiều chuyện.”
Từ Tế Xuyên nở nụ cười châm chọc, thẳng thắn buông những lời ác ý khó nghe.
“Cô lại bày trò xiếc mới để thu hút sự chú ý của tôi? Vi Vi quay phim cũng vừa té ngã, giờ cô cũng ngã, sao lại trùng hợp thế hả? Được rồi, cô thích diễn thì tôi diễn chung với cô. Cô nhớ kỹ cho tôi, mối quan hệ giữa chúng ta chỉ có tác dụng lăng xê bản thân cả hai thôi.”
Giọng nữ kệch cỡm vang lên ở đầu dây bên kia một cách mơ hồ, khuyên Từ Tế Xuyên đừng nóng giận.
Tôi sợ hãi trước những lời nói khó nghe tới cực điểm của anh ta, ngón tay siết chặt đường chỉ quần trong vô thức.
Tại sao anh ta lại ghét tôi đến vậy?
Có phải mối quan hệ giữa chúng tôi chỉ là quan hệ hợp tác không?
Cảm giác nghi ngờ ập tới, tôi đang định đặt câu hỏi cho anh ta, cửa phòng bệnh bỗng bị người nào đó từ bên ngoài đẩy ra.
Thương Bắc Ngạn vội vàng bước vào, đưa một tay ôm tôi vào lòng, thuận thế cầm điện thoại trong tay tôi rồi ấn nút tắt máy.
Anh vừa nở nụ cười cưng chiều vừa tỏ vẻ ấm ức, vùi đầu vào cổ tôi rồi khẽ cọ.
“Vợ à, lần sau đừng hễ cãi nhau với anh là lại tìm người khác để xào cp. Anh ghen tị chết mất.”
Cơ thể tôi cứng đờ, không dám tin.
Mọi người trong giới giải trí đều biết Thương Bắc Ngạn là đại lão tư bản thực thụ đứng sau tấm rèm.
Từ xưa nay anh ta luôn hành sự rất tàn nhẫn, cũng là người máu lạnh vô tình có tiếng.
Trước đây từng có một thần tượng muốn đi lối tắt bằng cách trèo lên giường anh lúc nửa đêm, cuối cùng bị anh ném thẳng tới đại sảnh khách sạn ngay trước mặt mọi người, nhận cái kết thân bại danh liệt.
Ngoài ra còn có một thần tượng lưu lượng tự cho mình là nổi tiếng, nhưng chỉ đàm luận về anh một câu trên bàn ăn, đêm đó người nọ đã bị phong sát toàn diện.
Một nhân vật tầm cỡ có tính cách quả quyết dứt khoát như vậy sao giờ lại làm nũng với tôi?
Thương Bắc Ngạn thấy tôi không phản ứng, anh nhìn tôi với vẻ mặt trông đáng thương vô cùng.
“Vợ à, em không cần anh sao? Vợ, em nói với anh một câu đi. Vợ, vợ ơi, vợ…”
Sau khi hoàn hồn, tôi nói một cách thận trọng: “Anh là chồng tôi thật sao? Tôi mất trí nhớ nên quên rất nhiều chuyện.”
Thái độ của người này hoàn toàn khác với thái độ ác liệt của Từ Tế Xuyên, có thể thấy vẻ đau lòng ánh lên qua đôi mắt Thương Bắc Ngạn.
Tôi nhìn ngọn lửa tình yêu cháy mãnh liệt nơi đáy mắt anh, cảm xúc đang hoảng loạn cũng dần bình ổn lại.
“Vợ, là anh không đến kịp lúc. Mất trí nhớ cũng không sao, em chỉ cần biết anh là chồng em.”
Tôi nghĩ phản ứng từ cơ thể là thứ không thể giả bộ được. Tôi không hề bài xích với sự thân mật của Thương Bắc Ngạn.
Tôi khẽ gật đầu, thoải mái cầm tay anh.
Thương Bắc Ngạn bình tĩnh nhìn chúng tôi đan ngón tay vào nhau, mắt anh bỗng ửng đỏ.
2
Đêm đó Thương Bắc Ngạn đưa tôi về thẳng biệt thự riêng của anh, lúc nào cũng canh chừng bên cạnh tôi, không rời nửa bước.
Thư ký tới giục anh quay về thành phố A rất nhiều lần, nhưng lần nào anh cũng từ chối thẳng thừng.
Tất cả bảo mẫu, người làm trong nhà đều cảm thán trước sự quan tâm mà Thương Bắc Ngạn dành cho tôi.
Vì có anh đồng hành bên cạnh từng chút một nên cơ thể tôi hồi phục rất nhanh và tôi cũng đã dần chấp nhận sự thật rằng bản thân mất trí nhớ.
Vì vậy, sau khi có kết quả kiểm tra sức khỏe, tôi kiên quyết muốn quay lại làm việc.
Từ trước đến giờ, mỗi khi đứng trước mặt tôi, Thương Bắc Ngạn luôn dịu dàng. Nhưng giờ phút này đây, nét mặt anh trầm hẳn, nụ cười thì gượng ép.
“Vợ, em nhất định phải đi làm sao?”
“Khỏi bệnh rồi thì tất nhiên phải quay lại với công việc thôi, em không muốn bản thân như cái bình hoa di động. Anh căng thẳng vậy làm gì.”
“Anh chỉ sợ em lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.”
“Không đâu, lần này em chỉ đi ghi hình mấy chương trình tiết tấu chậm thôi.”
“Ừm.”
Thương Bắc Ngạn rầu rĩ, ôm chặt tôi không buông, như thể anh chỉ cần buông lỏng tay là mất tôi vậy.
“Sao lại bám người thế chứ.”
Tôi chỉ nghĩ anh không nỡ xa tôi, cười trêu ghẹo.
“Thì chỉ bám mỗi mình em.”
Hiếm khi thấy Thương Bắc Ngạn trẻ con thế này, lấy hết sức để hôn tôi.
Kết quả là ngày hôm sau tôi suýt dậy muộn.
Thời điểm tôi chạy tới địa điểm ghi hình chương trình, mấy vị khách mời khác đã có mặt đông đủ. Không ngờ Từ Tế Xuyên cũng có mặt.
Thông tin ghi hình tôi nhận từ nhân viên trước đó không có tên anh ta.
Cô trợ lý trẻ bên cạnh như bị ép lên chiến trường, mở miệng nói với vẻ hoang mang bối rối: “Chị Lê Lê, em vừa mới hỏi thăm. Từ Tế Xuyên quyết định tham gia bất ngờ, trước đó anh ta đã từ chối lời mời. Chị, nếu chị không muốn chạm mặt anh ta thì chúng ta đi. Tổng giám đốc Thương nói chỉ cần chị không vui, có thể kêu dừng ghi hình bất cứ lúc nào, tiền vi phạm hợp đồng không phải vấn đề.”
Lần đó, sau khi tôi té ngã rồi bị thương, Thương Bắc Ngạn đã chi thẳng tay thu mua ba công ty điện ảnh chuyên chịu trách nhiệm quay phim sản xuất cho tôi. Thậm chí anh còn mở studio tư nhân cho tôi, lo liệu về hành trình của tôi.
Ngay cả trợ lý và người đại diện của tôi cũng đổi thành người do anh đích thân chọn lựa.
Thương Bắc Ngạn đã làm rất nhiều chuyện vì tôi, tôi không muốn quấy rầy công việc của anh chỉ vì chút chuyện nhỏ này.
“Không sao, Bắc Ngạn nói trước đây chị và Từ Tế Xuyên xào CP nên nảy sinh một vài tranh chấp về lợi ích, vậy nên anh ta chướng mắt chị, mua rất nhiều bài PR để bôi nhọ chị. Chị không để tâm tới anh ta là được.”
Mấy ngày nay, tôi cũng lên mạng đọc một số tin tức.
Đơn giản là có một vài account marketing nói tôi đơn phương Từ Tế Xuyên, kịch bản nào cũng được vẽ ra hết sức khoa trương.
Cái gì mà tôi uống rượu đến mức dạ dày xuất huyết vì muốn thương lượng giành vai diễn cho Từ Tế Xuyên, rồi còn tôi đang đi đưa kịch bản cho Từ Tế Xuyên thì gặp tai nạn xe. Còn nói tôi báo ơn bằng cách dùng việc tự sát để uy hiếp Từ Tế Xuyên và Tống Vi Vi chia tay.
Tôi nhận tai nghe từ tay trợ lý trẻ, nở nụ cười với cô ấy.
3
Chương trình chọn phương thức ghi hình là livestream.
Vì để tăng thêm cảm giác cho người xem, đạo diễn còn mở kênh bình chọn cho cư dân mạng trên Weibo.
Trò chơi có lượt bình chọn cao nhất sẽ được tổ chương trình áp dụng.
Nhờ có sự đổi mới từ chương trình và sự tham gia của Từ Tế Xuyên nên khi mới bắt đầu mở livestream, lượng mắt xem đã đạt đến con số trăm vạn người.
Người dẫn chương trình duyệt dữ liệu bình chọn và bắt đầu: “Vòng chơi thứ nhất là trò chọn sự thật hay thử thách. Nhưng về nội dung cụ thể của trò thử thách và nói thật này thì chúng ta sẽ chọn theo bình luận có nhiều lượt thích nhất. Tính tò mò hóng chuyện của cư dân mạng đang cháy hừng hực, các vị hãy chuẩn bị tâm lý vững vàng nha.”
Tống Vi Vi liếc nhìn tôi, nở nụ cười trông vừa phúc hậu vừa vô hại. Cô ta cũng là một trong số những khách mời của chương trình.
“Chị Lê Lê, sao chị lại đến muộn vậy? Chị cần phải tự phạt một ván nha.”
Tống Vi Vi nói với giọng điệu thân mật, nhưng thực chất cô ta dùng từ “lại” để gán cho tôi cái mác làm ăn vô kỷ luật.
Cũng không biết do cô ta cố ý hay chỉ là vô tình nói vậy. Nhưng dù sao thì lần này tôi đuối lý, tôi không cãi, gật đầu thuận theo.
Người dẫn chương trình rút một tấm thẻ bài, nở nụ cười chế nhạo, ánh mắt lướt qua tôi và Từ Tế Xuyên.
“Mời cô Lê Lê hãy gọi cho số điện thoại nằm đầu nhật ký rồi nói nhớ người đó.”
Từ Tế Xuyên vừa đoạt giải ảnh đế, đang ngồi ngay vị trí trung tâm giữa ngàn bướm hoa trăng sao. Nghe vậy, anh ta cười khẩy, móc điện thoại ra ấn nút tắt.
Tống Vi Vi giật mình nhìn về phía ống kính: “Sao tự nhiên anh Tế Xuyên lại tắt điện thoại thế?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!