Cửa mở, nhiệt khí trong phòng tắm chưa tắt được hơi tản ra. Kình Hân bước ra với chiếc khăn tắm quấn chặt, quần áo đi một ngày cũng đã bẩn, cô cần lấy một bộ đồ phù hợp để thay.
Kình Hân hơi bận lòng đứng trước tủ đồ, cô không nghĩ bản thân có thể tìm được thứ gì đó ở trong tủ, cô đang ở trong nhà của Ninh Thương Thần, vật ngoài thân chỉ có một cái điện thoại, quần áo vẫn đang cất ở khách sạn. Theo lý thuyết thì bên trong sẽ chẳng có thứ gì cả.
Nhưng khi mở tủ, bên trong đều là đồ nữ giới đặc biệt mới, Kình Hân liếc mắt một lượt, vờ như ngộ ra, cười trừ:
“Anh ta có lẽ cũng là một kẻ phong lưu, hẳn những thứ đồ này đều là thứ chuẩn bị cho những người phụ nữ có “dịp” ở lại căn nhà này.”
Một kẻ có mọi thứ trong tay như hắn không thể nào không có phụ nữ. Để mà nói chuyện đem phụ nữ về nhà cũng không phải chuyện quái lạ.
Ninh Thương Thần bây giờ chính là kẻ có quyền lực nhất thành phố này, sáu năm trước khi hắn vừa mới bước vào thương trường đã gây không ít sóng gió. Ở thời buổi ấy, một kẻ vô danh tiểu tốt như hắn bỗng vụt lên trong chốc lát, đem toàn bộ những kẻ dám đối đầu với hắn dẫm dưới chân.
Chẳng ai biết hắn chui từ đâu ra, chỉ bất chợt nhà họ Ninh công bố hắn là tiểu thiếu gia lưu lạc bên ngoài, tất cả mọi người mới biết đến sự tồn tại của hắn. Sau đó thì bọn họ không chỉ nhớ anh là người mang họ Ninh, còn nhớ rất kĩ anh là kẻ không nên động vào nhất.
Tất cả những thông tin cơ bản này đều được cô nhờ Hàn điều tra. Chỉ là cặn kẽ thì không thể, dường như nó đã được ai đó giấu nhẹm đi.
Có lẽ những thứ cô nên biết cũng chỉ tới đây thôi.
Kình Hân lấy một bộ quần áo ngủ lụa mềm trắng kèm thêm nội y cùng màu để đi ngủ cho thoải mái. Chỉ kì quái, nó lại vừa vặn đến kì lại. Chẳng lẽ mấy người kia cũng cùng kích thước với cô?
Vừa mặc đồ xong thì Ninh Thương Thần bước vào.
Cô giật mình thon thót, mắng anh:
“Sao chú vào lại không gõ cửa? Lỡ như lúc đó tôi đang thay đồ thì sao?”
“Em thay đồ xong rồi mà.”
“Tôi nói là lỡ như! Nhưng sao chú biết tôi thay xong rồi mới vào?”
Đối với câu hỏi của Kình Hân, Ninh Thương Thần lại né tránh trả lời, còn đánh trống lảng:
“Tôi muốn đi ngủ.”
“Vậy thì chú ngủ đi, tìm tôi làm gì chứ.”
“Tôi muốn ngủ cũng em.”
“H-Hả? Nhưng tóc tôi chưa khô.”
Tóc Kình Hân vừa mới gội còn chưa kịp sấy, ươn ướt buông xuống.
Anh thấy vậy liền ngỏ ý:
“Để tôi giúp em sấy tóc.”
Ninh Thương Thần tự ý quyết định thay cô, bắt cô ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng dùng máy sấy hong khô tóc.
Tiếng máy sấy kêu, bọn họ lại chẳng ai nói được lời nào. Bầu không khí rơi vào khung cảnh vô cùng gượng gạo.
Bọn họ mới chỉ quen nhau ngày hôm qua, thật sự không biết rõ về nhau. Nên cũng chẳng biết nên nói gì.
Kình Hân ngồi không cảm thấy nhàm chán, đành lên tiếng trước:
“Chắc là chuyện này đối với chú cũng quen nhỉ?”
“Ừm.”
“Chú hay sấy tóc cho người yêu à?”
Ninh Thương Thần rũ mi, tay vuốt vuốt mái tóc đen tuyền của cô.
“Không hẳn, chỉ là em gái thôi.”
“Em gái? Là tiểu thư nhà họ Ninh sao?”
Nhà họ Ninh không có một vị tiểu thư nào.
“Không phải.”
Thấy vẻ mặt không tình nguyện tiết lộ của Ninh Thương Thần, Kình Hân cũng không dám hỏi nhiều. Chỉ là cô cũng rõ được người được gọi là “em gái” này cũng không đơn thuần chỉ là em gái.
“Vậy những thứ trong tủ đồ là…”
“Đừng lo, đồ trong tủ là do tôi cho người chuẩn bị cho em.”
“Chuẩn bị cho tôi? Thảo nào lại vừa vặn…” Kình Hân nheo mắt, “Khoan, sao anh biết kích thước của tôi?”
Ninh Thương Thần khuôn mặt thản nhiên, đôi mắt vẫn không rời khỏi mái tóc thẳng mượt
“Đoán.”
“Chú nhìn rồi đoán ư?”
“Ừ?”
“...” Kình Hân hơi lưỡng lự, “Chú là biến thái à?”
“Không, tôi chỉ đoán em.”
Kình Hân cạn lời rồi, tên này cứng hơn cô tưởng. Hắn nói vậy không biết ngại, nhưng cô lại cảm thấy ngại thay cả hắn.
“Đừng nói bừa! Tôi giận thật đó.”
“Tôi nói thật.”
“Chú!” Kình Hân ngẩng đầu, thấy ánh mắt anh ta quái lạ, “Chú rốt cuộc đang nhìn gì thế?”
Rõ ràng Ninh Thương Thần vẫn đang nhìn Kình Hân, nhưng cô nhìn thấy, kẻ này dường như còn đang nhìn thứ gì khác?
Vẫn là bộ dạng né tránh đáng nghi đó, Ninh Thương Thần quay đầu đi nói:
“Tóc khô rồi, chúng ta đi ngủ thôi.”
Không để Kình Hân hỏi thêm thứ gì, Ninh Thương Thần đã bế cô lên để phân tán sự chú ý.
“Chú làm gì thế? Mau bỏ tôi xuống!”
Anh đặt cô trên giường, sau đó thì… anh ta nằm một bên nhắm mắt ngủ.
Kình Hân khi đó không hiểu, việc anh ta muốn đi ngủ thì có liên quan gì đến cô. Nhưng cuối cùng cô vẫn phải đồng ý nằm cạnh anh.
Cô nằm né sang cạnh giường, đời này cô chưa ngủ với đàn ông bao giờ, nên cảm thấy việc có một vật thể sống tên là đàn ông đang nằm bên cạnh thì có chút e dè. Mặc dù trong hợp đồng có ghi rõ cô sẽ phải ngủ cùng với Ninh Thương Thần.
“Mình chưa đủ tuổi, chắc hắn không phải cầm thú đâu… nhỉ?” Kình Hân nghĩ ngợi lung tung.
Một lúc sau không có động tĩnh, Kình Hân chưa ngủ vì hồi hộp lấy can đảm quay đầu, anh quay về phía cô, đã nhắm mắt ngủ từ lâu.
“Tên này dễ ngủ thế à.”
Sự nguy hiểm đã không còn cô cũng buông lỏng, quay người lại nhìn anh.
Mọi chuyện từ hôm qua xảy ra đến bây giờ, như một giấc mộng khó tin. Kình Hân mới chỉ đến thành phố này, thoáng một cái đã nằm ở đây với một tên đàn ông, ký với anh ta một bản hợp đồng vô lý.
Mà lý do lại chỉ vì hai chữ Kình Linh.
“Liệu mình có quá vội vã hay không?”
Câu nói đó lặp đi lặp lại trong lòng cô không biết bao nhiêu lần, không biết rõ mọi chuyện lại tùy tiện quyết định một vấn đề lớn. Lòng cô bứt rứt khó chịu, cảm thấy bản thân quyết định sai rồi.
Bỗng nhiên Ninh Thương Thần dang tay, kéo cô ôm vào lòng. Không biết anh đã tỉnh hay nói mớ:
“Ngủ đi.”
Kình Hân bị Ninh Thương Thần ôm chặt vào lòng, cảm thấy anh ta rất giống mình hồi nhỏ, ôm chặt con gấu bông của mình để tìm lấy một điểm tựa để an lòng ngủ ngon.
Cô không đẩy anh ra, còn ôm anh.
“Ừm, ngủ đi.”