Ninh Thương Thần gấp gáp bế Kình Hân đi, một chút cũng không nể mặt cha mình ở phía sau.
Ninh Thành vậy mà cũng không cho người đuổi theo, để bọn họ ung dung rời đi như thế.
Có lẽ ông ta vốn cũng chẳng muốn động vào Kình Hân, chẳng qua chỉ là dạy dỗ, không muốn vạch rõ ranh giới với Ninh Thương Thần.
Sắp tới sẽ có một trận gió tanh mưa máu, mất đi nhân tài cũng là chuyện không nên…
Kình Hân mất đi giọng nói, tâm trí hoảng sợ phản ứng kịch liệt. Cô trong lòng Ninh Thương Thần không ngừng bóp họng, kêu lên những tiếng không thể thốt lên nổi.
“Ah ah!”
Anh ôm cô trấn an, đến nhà thì ngay lập tức bế cô vào trong phòng, gọi Ninh Từ Siêu tới.
Ninh Từ Siêu ngay lập tức có mặt, còn gọi lão trọc và một đám bác sĩ đeo khẩu trang kín mặt đến. Sau khi tiêm cho cô một liều an thần khiến cô thiếp đi, bọn họ mới bắt đầu mở khoang miệng cô ra xem. Nhưng hai người họ lại chẳng nói gì mà lặng thinh tiêm cho cô thêm một liều thuốc gì đó.
Ninh Thương Thần đứng nhìn cũng không hiểu là có chuyện gì xảy ra, cảm thấy ánh mắt của bọn họ hình như rất khó xử, mới hỏi:
“Từ Siêu, Trị Nguyên, cô ấy rốt cuộc là như thế nào?”
Ninh Từ Siêu nhìn Kình Hân, kéo anh ra ngoài để cô lại cho Trị Nguyên và những người còn lại, ánh mắt phức tạp nhìn Ninh Thương Thần.
“Cô ấy bị Ninh Thành ép uống thuốc câm rồi.”
“Có thể chữa được không?” Ninh Thương Thần lo lắng sốt ruột, ấn đường nhăn lại. Dẫu biết khả năng cao sẽ không thể dễ dàng giải trừ, nhưng là Ninh Từ Siêu thì anh rất có lòng tin.
“Thuốc câm rất khó giải quyết.”
“Tôi biết.”
Nếu không, bệnh viện ngay ở đó anh cũng không cần phải đem người ngay lập tức trở về cầu cứu sự trợ giúp của Ninh Từ Siêu.
“Tôi đã cho người đem mẫu thử còn sót lại ở cổ họng cô ấy đi xét nghiệm, kết quả không khả quan lắm.” Giọng điệu Ninh Từ Siêu có chút bất lực.
“...”
“Thuốc câm tôi không phải chưa từng chế qua, tham khảo không ít loại. Nhưng thứ được lấy ra từ cổ họng của cô ta tuyệt nhiên không hề giống bất kỳ một loại thuốc nào tôi từng nghiên cứu. Thành phần dược liệu hoàn toàn không thể tra ra. Tôi không có cách nào điều chế thuốc giải.”
“Thật sự không còn cách nào sao?” Ninh Thương Thần đứng người, nhìn Kình Hân vẫn đang chìm trong giấc ngủ, đáy mắt trào lên cảm giác tội lỗi.
“Tôi sẽ cố gắng giúp cậu. Nhưng điều quan trọng hơn là tâm trạng của cô ấy. Tôi đừng chứng kiến một trường hợp vì bị cho uống câm, lại chịu thêm đả kích mà tinh thần bất ổn. Cuối cùng tự sát…”
“Cô ấy sẽ như thế sao?”
“Không nói trước được, tốt nhất cậu vẫn nên tìm cách xoa dịu cô ấy đi. Bây giờ cô ấy vẫn còn ngủ vì chịu tác dụng của thuốc gây mê. Từ giờ đến tối có thể sẽ chưa thể tỉnh lại ngay được.”
“Được rồi. Tôi sẽ lưu tâm.”
“Vậy tôi đi trước, Ninh Thành có vẻ như đã phát giác ra và gọi tôi trở về rồi. Khoảng thời gian này chắc tôi sẽ không qua chỗ cậu được. Còn về thuốc giải, chỉ cần tôi có thể điều chế ra sẽ ngay lập tức đem đến chỗ cậu!”
…
Ninh Thành sau khi nghe lời báo cáo của thuộc hạ vừa chạy vào thì lẳng lặng cười. Ông ta vừa nghe được một vài chuyện thú vị.
Đâu đó đã có kẻ bắt đầu phản bội ông rồi.
Không nghĩ gì nhiều, Ninh Thành lấy ra danh sách kế nhiệm, trực tiếp gạch đi một người. Cậu con út nhà họ Ninh cuối cùng cũng bị gạch bỏ.
“Chỉ còn lại ba đứa thôi.”
Bảy người đã bị gạch, trong đó sáu người đã chết từ lâu.
“Chắc là để nó sống thêm một thời gian, nếu không sẽ uổng phí tài năng của nó lắm.”
Ninh Thành cười trừ.
“Hay là thôi nhỉ, xét cho cùng nó cũng chẳng thể so bì với những đứa khác.”
Mỗi một người con của Ninh Thành đều có một tài năng vượt trội riêng.
Đầu tiên: Ninh Viễn, sau khi hắn ra khỏi trại giáo dưỡng, sau lưng Ninh Thành hắn đã củng cố và thu thập không ít thế lực. Nói là ném hắn vào trại giáo dưỡng để trừng phạt, thật ra lại không phải như thế.
Hắn có thừa khả năng để thống trị một vùng khi chỉ vừa mới 16 tuổi bằng cách điên của hắn. Vậy thì những đứa trẻ đơn giản chỉ là phạm tội bị tống vào ngục, có mấy người điên điên và biến thái hơn để áp đảo Ninh Viễn?
Những tên tội phạm tuổi vị thành niên với những tội trạng lớn nhỏ khác nhau trong đó dù có điên loạn tới đâu, cũng không thể bằng một Ninh Viễn bị thần kinh khát máu.
Ninh Viễn có thể đầu óc đần độn đơn giản, nhưng tuyệt nhiên về mảng đánh đấm hắn không hề thua kém bất kỳ ai. Thậm chí hắn có thể làm mọi cách chơi xấu để dành chiến thắng. Kẻ thua dưới tay hắn rất nhiều, kẻ thua đi theo hắn cũng rất nhiều.
Nếu có thua, hắn chỉ thua duy nhất hai người, một là Ninh Thương Thần, người còn lại chính là cha hắn - Ninh Thành.
Vì thế, dẫu hắn có gây bao nhiêu rắc rối cũng được Ninh Thành trọng dụng. Thứ Ninh Thành cần không chỉ là Ninh Viễn mà còn có cả toàn bộ những kẻ sẵn sàng chết vì Ninh Viễn đằng sau nữa.
Nhưng Ninh Thành đừng nói, con cả là một lợi thế so với các anh em còn lại, nhưng tổng thể cuối cùng đứng đầu lại xếp chót.
Kẻ không có não như Ninh Viễn, không thể nào đi xa được.
Nhưng Ninh Thừa Sênh thì khác, anh ta chỉ đơn giản là dùng não cũng có thể khiến đối tượng vô tri vô giác rơi vào lưới cũng không thể vùng vẫy.
Con út nhà họ Ninh thể chất tầm thường, nắm trong tay tổ chức Anonymous dám chống lại cả chính phủ, dữ liệu anh ta có trong tay thậm chí còn có thể khiến tổng thống lúc bấy giờ ngay lập tức từ chức. Chỉ cần một mình Ninh Thừa Sênh không cần dùng súng đạn, có thể khiến bất kì một thế gia nào quỳ xuống quy phục.
Tài năng của Ninh Thừa Sênh quả là không thể coi thường, nhưng anh ta lại là kẻ không nghe lời, không ít lần anh khiêu chiến khả năng chịu đựng của Ninh Thành, cuối cùng lại trở thành người ưu tiên bị loại bỏ. Được xếp vị trí áp chót.
Kế tiếp là Ninh Thương Thần, anh giải quyết mọi chuyện bằng cách dùng tiền đập vào mặt bọn người kia bắt quy thuận. Tất cả những gì những người còn lại không làm được, Ninh Thương Thần đều có thể dùng tiền để giải quyết.
Ninh Thương Thần có một tài chính là kiếm tiền rất giỏi, toàn bộ số tiền đó đều là tiền sạch chứ không giống tiền của Ninh Viễn. Thứ này chính là điểm Ninh Thành thích ở anh.
Chuyện để một thằng nhóc từ không có gì trong tay tám năm trước biến thành kẻ tôn quý bậc nhất nước A thì có thể gọi là bình thường?
Ninh Thương Thần không cần một cắc nào của Ninh Thành để gây dựng cơ đồ, thậm chí đến khi anh trở thành cái tên mà ai cũng biết thì anh mới được giới thiệu dưới danh phận là con trai thứ nhà họ Ninh. Không có khả năng bọn họ vì tên họ của anh mà không dám động tới.
Có lẽ anh là ứng cử viên sáng giá nhất chăng?
Ninh Thành sau mọi chuyện vẫn rất nhàn nhã ngồi thưởng trà.
Trà là do tự tay ông ta pha, pha đầy một ấm, rót ra hai chén, nhưng chỉ có có một chén được uống.
Chén trà còn lại dành cho người trước mặt ông ta, người này nhất quyết không tiếp nhận bất kỳ thứ gì ông đem đến.
Nhìn kĩ lại, không gian chật hẹp lại không mấy gì xa hoa, một căn nhà bình thường với bên ngoài là một cánh đồng hoa trải rộng. Ngoài cái không gian đặc biệt yên bình ra thì nơi này được đánh giá vô cùng tầm thường.
Thiết kế đơn giản như thế không thể nào là nơi mà Ninh Thành yêu thích.
Nhưng nơi này lại chính là nơi Diệp Kim Loan trú ngụ.
“Anh về đi, để tôi yên.”
“Anh cũng không phải bị đuổi lần một lần hai. Em thấy anh có từng lần nào nghe em rời đi chưa?”
Nếu là ai khác, bọn họ sẽ quyết định nhượng bộ, thậm chí xu nịnh để tránh gặp phải rắc rối. Nhưng Diệp Kim Loan thì khác, chỉ nhoẻn miệng cười khinh, nhắm thẳng vào Ninh Thành mà nói:
“Tôi không cần biết đâu Ninh Thành. Tôi ghét canh ghét đắng anh, mỗi khi nhớ đến anh thậm chí tôi chỉ cảm thấy buồn nôn mà thôi.”
“Thì ra em cũng biết nhớ anh sao?” Ninh Thành cảm thấy vui vẻ.
“Đừng có đánh tráo khái niệm, anh thừa biết tôi không có ý đó.”
Ninh Thành không để tâm những lời đó, đưa tay ra định chạm vào mặt Diệp Kim Loan, nhưng bị Diệp Kim Loan né tránh tiếp xúc, ông ta vì thế lại thu tay về.
“Không cần nhất thiết phải né tránh anh như vậy. Chúng ta huống hồ gì cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, chẳng nhẽ em cứ mãi vì một người đàn ông mà không tha thứ cho tôi ư? Chưa kể năm đó chúng ta cũng là một cặp…”
Diệp Kim Loan không muốn nhắc lại chuyện cũ, gay gắt đập bàn đứng dậy, ngón trỏ chỉ ra hướng cửa:
“Đủ rồi! Bây giờ anh cút hay tôi cút?”
Nhìn vào đôi mắt kiên quyết của Diệp Kim Loan, Ninh Thành vậy mà lại cúi đầu tuân theo.
Vì không muốn Diệp Kim Loan tiếp tục tức giận, ông ta vì thế cũng đứng dậy, nghe lời cút như lời Diệp Kim Loan nói.
“Hôm khác lại tới. Lần sau sẽ đem đến thứ khác cho em, con trai em được không?”
Ninh Thành trầm ngâm nhìn Diệp Kim Loan, dọa cho Diệp Kim Loan sợ một trận khiếp vía.
Diệp Kim Loan không sợ Ninh Thành, nhưng lại rất sợ ông ta động vào đứa con mà mình đã bỏ rơi từ năm ba tuổi đó.
“Ninh Thành! Nếu anh dám động vào nó thì đừng hòng gặp được tôi nữa! Nếu nó chết, tôi cũng sẽ không sống nữa.”
Cánh cửa đóng sầm lại, Ninh Thành nói một là một hai là hai khi này vậy mà lại lùi một bước trước Diệp Kim Loan đang quá gay gắt.
“Nếu không động vào nó thì anh sẽ là người chết đấy… Thôi bỏ đi, như em muốn tạm thời anh sẽ không động vào nó. Tối rồi đừng bỏ bữa, em lại gầy đi rồi.”