Muốn động vào ai cũng được, nhưng động vào người nhà họ Ninh thì phải coi sắc mặt của Ninh Thành như thế nào.
“Cha! Ninh Thừa Sênh không biết lớn nhỏ hôm nay mắng mẹ con là mụ phù thủy độc ác.” Ninh Viễn khi nhỏ vẫn hay đi mách lẻo, “Thằng nhóc đó thật chẳng biết lễ nghi gì, sao cha không đem vứt thằng phế vật vô dụng đó đi?”
“Ninh Viễn.” Ninh Thành cau mày, giữa trán biểu thị cậu con trai cả nên im lặng, “Đừng có nghe ba lời xu nịnh của đám bạn ngu dốt của con nữa, gây chuyện ít lại, hôm trước con tự ý chạy đi đốt nhà của mẹ thằng bé đừng tưởng ta không biết, nếu không phải mẹ thằng bé sống không nổi trong đám cháy, nó có quá khích đến nỗi mắng chửi mẹ con không?”
Biểu lộ phiền phức của Ninh Thành chính là đang chê Ninh Viễn, nhưng hắn vẫn cho rằng bản thân khác những người kia, được ông bao bọc kỹ hơn. Ai bảo mẹ cậu ta hiện là chủ mẫu? Ai dám làm hơn cậu ta trong cái nhà này.
“Con cũng là vì nghĩ cho cha mà, ả đàn bà kia bệnh mãi không chết, trái lại còn tốn tiền không ít để chạy chữa. Còn nữa, không phải cha thấy phiền vì bà ta nuôi dạy Ninh Thừa Sênh thành kẻ vô dụng sao? Nấu ăn gì chứ, còn trồng tưới cây. Đấy không phải những chuyện mà hạt giống cha gieo nên làm. Ít ra cũng phải như con, khỏe mạnh thông minh.” Ninh Viễn phân bua, dìm người khác một lại nâng mình mười.
Bản chất từ nhỏ đã vô sỉ, lớn lên cũng chẳng thể nào khá lên được.
Ninh Thành vuốt mặt thở dài, chuyện này dù thế nào cũng không thể truy cứu, “Lần này ta không xử lý con, cũng đừng ỷ mình có tài đi gây loạn. Đến một lúc có kẻ có thiên phú vượt trội con thì ta sẵn sàng loại bỏ con bất cứ lúc nào.”
Năm Ninh Viễn mười sáu tuổi đúng là rất xuất sắc, Thừa Sênh với Từ Siêu lại không so bằng, chịu thiệt thòi cũng không ít. Còn Ninh Thương Thần phải đợi đến sáu năm sau mới được đưa về, nên khi đó dù Ninh Viễn có làm bất cứ thứ gì cũng được ông ta lượng thứ bỏ qua.
Kể cả tâm lý biến thái của hắn đem đi giết gà giết chó, Ninh Thành cũng cho người thu dọn cho hắn chu toàn.
“Tao là Ninh Viễn, con của Ninh Thành. Dù mày có chết ở đây, thì tao cũng không làm sao cả đấy biết không? Ngoan ngoãn phục vụ, còn không thì mày chết rồi gia đình mày cũng không yên với tao đâu.”
Ninh Viễn tác oai tác oái khắp nơi, sợ cũng chưa từng sợ bản thân gây chuyện có hậu quả gì. Mà với những chuyện thế này, cũng chỉ cần một câu của Ninh Thành là giải quyết được tất cả:
“Dọn dẹp cho nó, đền bù cho gia đình kia một khoản tiền, bảo bọn họ nếu không chịu yên đặt đơn kiện thì chịu chết đi.”
Nhà họ Ninh có quyền có thế, ai cũng sợ không dám động vào. Dù là có căm hận đến đâu, bọn họ cũng chỉ dám ngậm chặt miệng.
Ninh Viễn vì thế ngày một quá đà, tự cho rằng bản thân dù có làm bất cứ điều gì cũng sẽ được Ninh Thành bỏ qua.
Thế mà cuối cùng, hắn lại ngu ngốc dám động vào cả người Ninh Thành trân trọng như báu vật.
Ninh Viễn vì nghe nói có kẻ đứng trên đầu trên cổ mẹ mình ngang nhiên quyến rũ cha, nên hắn cả gan nhân lúc Ninh Thành không có nhà mà chạy đi xem người phụ nữ đó. Lại còn dám… động tay động chân với cả người đó.
Không có gì, hắn không dám để thứ rác rưởi kia hoạt động, chỉ dám dùng cái tay bẩn của mình trêu chọc người này. Một người thậm chí còn đáng tuổi mẹ của hắn.
“Chẳng trách cha tôi thích bà. Xem bà kìa, ăn ngon mặc ấm trong nhà tôi, mặt trắng da mềm, trẻ cũng trẻ hơn mẹ tôi gấp mấy lần. Bà ấy lo nghĩ về cha tôi nhiều quá, thành ra nếp nhăn phủ đầy, xấu xí bị chê, bà mới may mắn được cha tôi yêu thích.”
Người đàn bà này họ Diệp, tên Diệp Kim Loan. Là chiến lợi phẩm của Ninh Thành sau vụ thảm sát nhà họ Dụ. Ninh Thành cực kỳ yêu thích nên đem về cất trong nhà, nhốt như chim vàng anh, đẹp thì có đẹp nhưng cũng chẳng thích thú gì.
Vậy mà chỉ vì một con chim vàng anh này, Ninh Viễn suýt chút nữa bị Ninh Thành phế mất hai tay, còn tống thẳng cậu con trai ông ta bao bọc này vào trại giáo dưỡng, nếm không ít khổ cực.
Nhưng đến khi hắn lại ra ngoài lần nữa, mấy chuyện này cũng trở thành cỏn con.
Ninh Viễn đến năm 18 tuổi, trên người do giao lưu với đám thú vật trong trại giáo dưỡng mà thu lại không ít những vết thương lớn nhỏ, hắn ra ngoài cũng điềm đạm hơn chút, ít gây họa lại, Ninh Thành cũng dần dần quên đi chuyện này.
Bản chất hắn vẫn thế, có điều biết tự thu dọn cho bản thân, nên không cần Ninh Thành ra mặt thường xuyên nữa.
Bởi hắn cũng rõ, hạn mức Ninh Thành đặt ra cho hắn cũng bắt đầu đếm, mỗi lần Ninh Thành giúp hắn đều sẽ gạch thêm một đường, kín sổ thì hắn nhất định sẽ bị loại bỏ hoàn toàn.
Hôm nay một gạch nữa lại dành cho Ninh Viễn.
Muốn động vào người nhà họ Ninh chích là phải coi sắc mặt Ninh Thành thế nào.
“Ông gọi tôi tới đây là để ngồi uống trà à?” Kình Hân hạ tầm mắt, nhìn Ninh Thành đang ngồi uống trà trước mắt, không buông bỏ ý nghĩ thăm dò, “Hay là ông muốn giết tôi vì con trai của ông?”
Khi cô tiếp cận Ninh Viễn với ý đồ xấu thì bị Ninh Thành phát hiện rồi kéo tới căn phòng trống bệnh nhân này. Cô biết, hẳn Ninh Thành đã đoán ra được cô muốn làm gì với Ninh Thành rồi.
“Đừng có lo lắng như thế, tôi cũng không phải muốn ăn thịt cô.” Giọng Ninh Thành trầm thấp gai người, “Nhưng lần này cô muốn động vào ai, cũng nên nhìn mặt ông già này trước đã!”