Khi mà tội lỗi đã chiếm trọn tâm trí thì đến ngủ cũng sẽ mơ đến thứ ghê sợ nhất chất chứa trong lòng.
Kình Hân nói ngất là ngất, hôn mê một phát lại tận đến nửa ngày hôm sau mới tỉnh dậy.
Mắt ướt nhoẹt vẫn còn, cơn ác mộng kéo dài và dày vò khiến cô cảm thấy thật khổ sở.
Đứa bé trong lòng khẽ nhúc nhích, Dĩ Linh đã ôm Kình Hân ngủ nửa ngày trời, thấy cô đã tỉnh cũng ngồi dậy dựa sát vào lòng cô, lấy tay bé nhỏ như mấy búp măng non lau nước mắt.
“Đừng khóc. Linh đói rồi, để em đi gọi.”
Dĩ Linh nhanh nhẹn nhảy xuống giường, đi ra ngoài thì gặp Hạ Tiểu Can, cô bé liền kéo anh vào.
“Linh đói, lấy đồ ăn cho Linh.”
Kình Hân hổ thẹn cúi gằm mặt, cô biết bây giờ bản thân đã không thể nói được gì nữa, Ninh Thương Thần khi này hẳn là đã chết rồi… Những gì hôm qua Hạ Tiểu Can nói không sai, cô biết bản thân không có quyền biện hộ cho bất kỳ lý do gì.
Hạ Tiểu Can gượng gạo nhìn về phía Kình Hân, thấy cô đau buồn như thế thì biết hôm qua bản thân đã lỡ lời, mau chóng giải thích:
“Chuyện hôm qua… do tôi giận quá nên lỡ lời rồi. Tôi thật có lỗi khi đổ mọi trách nhiệm lên người cô.”
Kình Hân không hề đáp lại.
“Cô giận tôi lắm phải không?”
Cô vẫn không nói gì cả.
Không phải Kình Hân giận gì Hạ Tiểu Can, chỉ là bây giờ cô chẳng biết phải làm thế nào để đối mặt với bọn họ.
Dĩ Linh chạy đến chạm vào mặt cô, dường như con bé cũng nhận ra lúc này cô đang buồn bã thế nào.
“Thôi, nếu cô không muốn nói chuyện với tôi cũng được. Nhưng ít ra cô cũng nên ăn chút gì chứ? Sau đó còn đến thăm Ninh Thương Thần nữa.”
Kình Hân sợ mình nghe nhầm, nhanh chomgss hỏi lại một lần nữa: “Anh vừa mới nói thăm Ninh Thương Thần ư? Anh ấy không phải…”
Hạ Tiểu Can như biết ý cô nói là gì, biết cô đang hoảng loạn nên rất nhanh an ủi:
“Kình Hân, không sao cả rồi. Anh ấy được người ta cứu rồi. Nên cô cũng đừng tự trách mình nữa.”
Nghe được tin tức này, Kình Hân không kìm nổi mà òa khóc.
Dĩ Linh thấy vậy cứ nghĩ Hạ Tiểu Can làm cô khóc nên chạy tới chỗ anh đánh đuổi, ghét bỏ như đuổi đánh anh tránh xa Linh của cô bé ra một chút.
“Ơ, sao cô lại khóc rồi. Không phải tôi lại nói gì sau rồi chứ?”
“Không không, tôi không phải khóc vì nghe tin Ninh Thương Thần còn sống mà vui đâu. Chỉ là có cảm giác như hòn đá trong lòng tự nhiên biến mất, mừng quá nên khóc thôi.”
Khi nghe được tin Ninh Thương Thần vẫn còn sống, trong lòng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Vậy thôi, tôi phải đi tới công ty xử lý một số công việc khi Ninh Thương Thần vẫn còn đang hôn mê. Có gì hãy hỏi ông quản gia nhé, những điều cô thắc mắc ông ấy có thể giải đáp hết tất cả, miễn là có trong tầm hiểu biết của ông ấy là được.” “Còn nữa, Dĩ Linh có vẻ rất thích cô, cô có thể nói cô bé ngưng đánh tôi được không?” Hạ Tiểu Can nói đùa.
“Dĩ Linh, chị không còn khóc nữa rồi, em tha cho cậu Hạ đi.” Kình Hân vội lau nước mắt, sau đó gọi Dĩ Linh lại.
Dĩ Linh cuộn cuộn vài vòng sau đó lại chạy đến chỗ Kình Hân, cô bé thật sự trân quý cô như viên ngọc quý vậy.
Hạ Tiểu Can thấy cô đối xử tốt với cô chủ nhỏ, cảm thấy cũng yên lòng giao phó.
“Thế nhé, tôi đi đây. Nhờ cô chăm sóc cho cô chỉ nhỏ thật tốt nhé!”
Kình Hân khẽ gật đầu, Hạ Tiểu Can cũng nhanh chóng phóng ra khỏi phòng.
Đợi ổn định cảm xúc thêm một lúc nữa, Kình Hân nhanh chóng bế theo Dĩ Linh đi tìm Ninh Tín. Vừa bế Dĩ Linh lên thì cô thấy rất bất ngờ về cân nặng của cô nhóc.
“Em có ăn đủ chất không vậy? Sao lại có thể nhẹ hơn những đứa trẻ bình thường thế?” Kình Hân vừa đi vừa nói.
Do khi nãy Hạ Tiểu Can đã nhắc Ninh Tín chuẩn bị đồ cho Kình Hân nên ông cũng cho đầu bếp nhanh chóng làm đồ ăn, vừa hay lúc cô đi ra cũng là lúc đồ ăn được chuẩn bị tươm tất bày trí bắt mắt trên bàn.
“Ôi trời, cũng chỉ có một mình tôi, sao ông lại làm nhiều món như thế chứ.”
Ninh Tín lắc đầu, mỉm cười một cách hiền từ:
“Không phải cho một mình cô, còn có cả Dĩ Linh nữa.”
“Sao cơ? Dĩ Linh con bé chưa ăn ư?”
Kình Hân hơi bất ngờ, bởi giờ này không phải giờ để một cô nhóc ăn cơm, cô coa bệnh dậy muộn thì không tính, đáng ra Dĩ Linh phải được cho ăn từ trước đó rồi chứ?
“Ừm, hôm qua thấy cô không dậy Dĩ Linh lo lắm, dỗ con bé thế nào cũng không ăn mà nhất quyết nằm trong lòng cô đòi đi ngủ. Con bé trông như thế chứ nó đã bỏ hai bữa rồi đấy.”
Kình Hân nhíu mày lo lắng. Thấy Kình Hân như thế Dĩ Linh lại nói dỗ:
“Không sao, em còn có thể nhịn lâu lắm.”
Không nói thì thôi, hỏi ra mới biết cô bé thường hay bỏ bữa, có lần Dĩ Linh còn bỏ ăn hai ngày liên tiếp đến mức ngất trong phòng chỉ vì giận dỗi ba mình. Độ tuổi này đáng ra trẻ cần được ăn đủ dưỡng chất để có thế phát triển, vậy mà lại để một con bé tác oai tác quái như thế. Chẳng trách Kình Hân lại cảm thấy cân nặng của cô bé lại quá nhẹ
“Thật tình ba của Dĩ Linh không biết nuôi con nên con bé mới trở nên gầy yếu thế này.”
“Ba của Dĩ Linh không nuôi được, vậy mẹ con bé đâu?”
Nhắc đến mẹ cô bé thì Dĩ Linh liền cầm miếng chả đút vào miệng cô.
“Linh ăn đi, sau đó thì đừng bỏ em đi.”
Ninh Tín nhìn Dĩ Linh bất lực, xem ra cô bé thật sự không chịu hiểu lời ông nói, nhất mực đòi Kình Hân là Kình Linh. Ông không muốn nói nhiều nên từ chối trả lời.
“Cô vẫn nên ăn đi đã thì hơn. Dĩ Linh chỉ thích cô, nên cô giúp tôi đút con bé ăn nhé?”
Kình Hân nhìn cô bé đáng yêu ngồi trong lòng, không lỡ lòng từ chối sự thân cận. Cô mỉm cười nói:
“Em có thích ăn rau không?”
“Không thích, Linh đưa thì em sẽ ăn.”
“Thịt thì sao?”
“Ngon lắm!”
“Ăn cả hai nhé?”
Dĩ Linh vui vẻ gật đầu. “Dạ!”