Chương 400: Không phải là người có lòng tự trọng
Đường Nhã Phương và Lê Mẫn Nghi vội vã chạy ngay đến bệnh viện, đúng lúc nhìn thấy Tống An Nhi đang ngồi bên ngoài phòng bệnh, hai người quay sang nhìn nhau rồi rảo bước đi tới. “An Nhi..” Đường Nhã Phương khẽ gọi.
Nghe thấy tiếng gọi, Tống An Nhi ngẩng đầu lên, khi thấy họ, cô ấy nhoẻn miệng cười: "Các cậu đến đấy à?” Thấy mắt cô ấy đỏ hoe, Lê Mẫn Nghi chau mày: "Cậu khóc đấy à?”
Tống An Nhi gượng cười, không lên tiếng.
Đường Nhã Phương ngẩng đầu nhìn cánh cửa phòng bệnh đóng kín bưng, cau mày, rồi quay lại nhìn Tống An Nhi: "An Nhi, sao tự dưng ông cụ lại phải vào viện thế?” “Tớ với Phi Mạc làm đăng ký kết hôn rồi. “Đăng ký kết hôn?” Lê Mẫn Nghi la lớn, chợt nhớ ra đang ở trong bệnh viện, cô ấy bèn hạ giọng xuống, hỏi: “Sao các cậu lại đột ngột thế?”
Tiếp đó, cô ấy đưa mắt nhìn vào bụng của Tống An Nhi: "Là tại vì cậu có thai rồi nên mới gấp gáp vậy hả?
Tống An Nhi khế “ừ” một tiếng: "Thật ra cũng không có gì gấp gáp, lúc trước Phi Mạc cũng từng nhắc rồi nhưng cứ kéo dài mãi chưa đi làm mà thôi” “Vậy tức là, vì chuyện này nên ông cụ tức giận quá rồi tăng xông ngất đi à?" Đường Nhã Phương ướm hỏi, Tống An Nhì lặng thinh. “Ông nội của Lương Phi Mạc cũng buồn cười nhỉ, người ta đã mang bầu rồi còn không cho kết hôn chẳng lẽ định để đứa bé thành con rơi à? Nó là máu mủ của nhà họ Lương cơ mà!” Lê Mẫn Nghi không hiểu tại sao lại có người cố chấp đến mức độ ấy, chẳng có lấy một chút tình người nào. “Mẫn Nghi, cậu nói nhỏ thôi. Đường Nhã Phương khế giọng nhắc nhở, họ đang ở ngay trước cửa phòng bệnh, lỡ như người ở bên trong nghe thấy thì không biết sẽ con gây thêm rắc rối gì cho Tống An Nhi. Lê Mẫn Nghi là kiểu con gái dám yêu dám hận, dám nói dám làm, cô ấy không hề sợ nếu chẳng may người nhà họ Lương có nghe thấy được những lời này. “Việc gì tớ phải nói nhỏ cơ chứ?” Lê Mẫn Nghi cao giọng hơn, như thể cố tình muốn cho những người đang ở bên trong phòng bệnh nghe thấy: "Nhà họ Lương là dòng họ lớn có gốc gác hàng trăm năm mà chèn ép người ta như thế không sợ bị mất mặt à?”
Lần này, Đường Nhã Phương không ngăn cản Lê Mẫn Nghi nữa, vì trong thâm tâm, cô cũng thấy bất mãn với nhà họ Lương. Cho dù ông cụ Lương có coi trọng tình nghĩa đến mấy thì ông cụ cũng là người mang ý chí sắt đá rắp tâm phá hoại chuyện tình cảm của Lương Phi Mạc và Tổng An Nhi.
Giờ đổ bệnh ra đấy, ai biết được liệu ông cụ có mượn cớ này bắt Lương Phi Mạc chia tay Tống An Nhi hay không?
Lê Mẫn Nghi vừa dứt lời thì cánh cửa mở ra, một cô gái trẻ bước ra ngoài.
Đường Nhã Phương và Lê Mẫn Nghi ngỡ ngàng, đều đang thầm nghĩ không biết cô gái này là ai?
Còn Tống An Nhi thi đứng bật dậy, rụt rẻ cất tiếng gọi “Chị dâu.”
Chị dâu? Đường Nhã Phương nhướn máy, thi ra đây là chị dâu của Lương Phi Mạc.
Khi nghe Tống An Nhi gọi mình là “chị dâu”, Tống Khinh Phi hơi nhíu mày, tỏ vẻ không ưa.
Cô ta nhìn Đường Nhã Phương và Lê Mẫn Nghi, ánh mắt lạnh tanh rồi quay sang nhìn Tống An Nhi: "Cô An Nhi này, có tiện nói với tôi mấy câu không?” Tống An Nhi gật đầu: "Dạ vâng.” Tổng Khanh Phi quay người, kiêu ngạo bước đi về phía cuối hành lang. “An Nhi. Đường Nhã Phương lo lắng nhìn Tống An Nhi.
Chị dâu của Phi Mạc gọi cô ấy ra nói chuyện, nhìn thái độ là biết chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì, cô sợ An Nhi bị thiệt thòi. “Yên tâm đi, tớ biết tùy cơ ứng biến”
Tống An Nhi nở nụ cười xoa dịu nỗi lo lắng của họ, rồi rảo bước đi theo Tổng Khanh Phi.
Nhìn theo hai chiếc bóng mỗi lúc một xa dần, Lê Mẫn Nghi cau mày: "Ê Nhã Phương, cậu có nghĩ chị dâu của Lương Phi Mạc sẽ ức hiếp An Nhì không? “Ức hiếp thì chắc không dầu, cùng lắm là bảo An Nhĩ hãy tránh xạ Phi Mạc thôi." Tuy là nói như vậy nhưng trong thâm tâm, Đường Nhã Phương cũng rất lo lắng.
Lê Mẫn Nghi không yên tâm. "Hay là, bọn mình đi theo nghe trộm?". “Nghe trộm?” Đường Nhã Phương cắn môi, đắn đo một thoảng: "Như thể không hay lắm thì phải. “Có gì mà không hay, dám nói mà lại không dám cho người khác nghe thấy à?" Lê Mẫn Nghi nói giọng dửng dưng.
Đường Nhã Phương trầm ngâm một thoáng, gật đầu: "Được, thế cậu đi đi, tớ đợi ở đây”
Lê Mẫn Nghi: “...
Cuối cùng, hai người vẫn cùng nhau đi tới nghe trộm cuộc nói chuyện của Tống An Nhi.
Tống An Nhì đi theo sau Tổng Khanh Phi vào cầu thang bộ.
Mới đầu, Tống Khanh Phi chỉ yên lặng nhìn cô ấy, ảnh mắt u ám khiến người ta không nhận ra được cảm xúc ẩn chứa trong đó, nhưng lại toát lên sự nặng nề ngột ngạt.
Đối phương không nói năng gì, Tống An Nhi cũng không dám lên tiếng, chỉ biết cố giữ vẻ điềm tĩnh.
Một lúc lâu sau, Tống Khanh Phi mới ôn tồn bảo: “Cô An Nhi này, cô và Phi Mạc đã yêu nhau bao lâu rồi?" “Gần nửa năm ạ” “Còn chưa đến nửa năm mà cô đã có thai rồi, liệu có nhanh quá không?"
Tống An Nhi mím chặt môi, hay bàn tay đặt phía trước lồng vào nhau bối rối.
Tổng Khanh Phi vênh mặt lên nhìn cô ấy với thái độ ngạo mạn: "Xem ra cô An Nhi cũng không phải là một người biết tự trọng”
Giọng nói của cô ta đậm chất khinh miệt, hai bàn tay của Tống An Nhì cứ siết chặt rồi lại buông ra mấy lần, khuôn mặt nhỏ nhãn miễn cưỡng nở một nụ cười. "Chị dâu ạ, chị có hiểu gì về em không? Nếu không hiểu thì chị không nên đưa ra đánh giá không hay về con người em một cách tùy tiện như thế”
Có lẽ không ngờ được rằng cô ấy sẽ cãi lại nên Tống Khanh Phi sa sầm mặt xuống, khóe môi nhếch lên cười mỉa mai: "Không ngờ mồm miệng cũng sắc sảo ra trò đấy”
Tống An Nhi nghiêm mặt, nhìn thẳng vào cô ta, không hề tỏ ra yếu đuổi. “Được. Tổng Khanh Phi gật đầu, lên giọng truy hỏi cô ấy không chút nể nang: “Cô An Nhi, cô với Phi Mạc yêu nhau, vì chú ấy là người nhà họ Lương, đúng không?”
Tống An Nhì cười: "Dạ không, cho dù anh ấy chỉ là một người bình thường thì em cũng sẽ yêu anh ấy. Nhìn vẻ mặt kiên định của cô, Tống Khanh Phi nheo mắt lại: "Cô chắc chắn chứ?” “Em chắc chắn
Tổng Khanh Phi khẽ cười, rồi đanh mặt lại ngay tức thì: "Vậy tôi xin nói cho cô biết rằng, nếu muốn đến với cô thì chú ấy sẽ buộc phải từ bỏ tất cả mọi thứ của nhà họ Lương, sẽ mất đi cuộc sống nhung lụa hơn hai mươi năm qua để sống một cuộc đời bình thường cùng với cô, cô nỡ để chú ấy sống cuộc đời đo lọ nước mắm đếm củ dưa hành vì cô sao?
Tống An Nhi cắn môi, bắt đầu thấy do dự.
Mắt Tổng Khanh Phi lóe lên, tiếp tục nói: “Tôi biết là hai người yêu nhau, chú ấy sẵn sàng từ bỏ tất cả vì cô, nhưng còn cô thì sao? Không lẽ cô lại đón nhận sự hy sinh của chú ấy một cách ích kỷ như vậy? Làm thế là cô yêu chủ ấy hay hại chủ ấy?”
Nếu như Phi Mạc thật sự từ bỏ tất cả vì cô ấy, vậy thì cô ấy ... có thể bình thảnh đón nhận hay không? Ủng hộ team chúng mình bằng cách* theo dõi truyện tại Tamlinhhay
Câu trả lời là... không thể.
Cô ấy không muốn anh ta phải hy sinh bất cứ điều gì vì cô ấy. Anh ta được sinh ra trong gấm, anh ta và cô ấy như mây trên trời và bùn dưới mặt đất, chẳng thể nào xứng đội.
Nghĩ đến đây, trái tim cô ấy đau nhói, Thì ra, giữa hai người họ thật sự có một khoảng cách xa vời đến vậy.
Tống An Nhi chớp chớp đôi mắt ướt nhòe, không để nước mắt chảy ra, không muốn mình trở nên yếu đuối trước mặt của Tổng Khanh Phi.
Cô ấy mấp máy môi, hỏi bằng giọng nhẹ bẫng: “Vậy em nên làm gì đây, chị dâu?”
Đường Nhã Phương vừa giận vừa thương cô ấy, sao cô ấy lại ngốc nghếch như vậy cơ chứ? Sao lại có thể bị người ta thuyết phục một cách dễ dàng đến thế?
Tống An Nhi mím môi cười tự giễu: "Nhã Phương, thực sự tớ ích kỷ quá.
Luôn là Phi Mạc ra sức cố gắng trong chuyện tình cảm của hai người, cô ấy cứ điềm nhiên đón nhận tất cả những gì anh ta mang lại.
Nếu như cô ấy chọn lựa rời xa anh ta thật thì anh ta sẽ đau lòng biết mấy, căm hận cô ấy biết mấy. Chỉ nghĩ đến kết cục đó thôi là cô ấy đã đau đớn nghẹn ngào rồi,
Cô ấy không muốn chia tay anh ta.
Nhắm mắt lại hít thật sâu, khi mở mắt ra lần nữa, ảnh mắt trong trẻo của cô ấy nhìn Tống An Nhi đầy kiên định, chậm rãi nói: “Chị ạ, em sẽ không chia tay Phi Mạc đầu, Bất kẻ tương lai có khó khăn thế nào đi chăng nữa, chỉ cần chúng em ở bên nhau, thì những ngày tháng đó sẽ hạnh phúc. Em mong rằng chúng em sẽ được chị chúc mừng"
Lời lẽ chân thành của cô ấy khiến Tổng Khanh Phi có phần xúc động, nhưng chợt nghĩ tới ông nội và Ngọc Nhã, cô ta lại tỏ ra cứng rắn, giọng nói đanh thép: “Không đời nào tôi chúc hai người hạnh phúc đâu.
Dứt lời, cô ta nhìn đăm đăm Tống An Nhi rồi quay lưng bước đi. “Tức quá đi mất thôi! Lại còn không chúc mừng hạnh phúc đâu, chúng tôi lại cần chị chúc mừng quá cơ? Hứ!” Lê Mẫn Nghi bĩu môi khinh bỉ nhìn về phía Tổng Khanh Phi vừa bỏ đi.
Rồi cô ấy quay lại, giả vờ không hài lòng trừng mắt nhìn Tống An Nhi: "An Nhi, cậu có bị ngu không thể? Họ càng không cho phép các cậu lấy nhau thì các cậu càng phải lấy nhau và sống thật hạnh phúc cho bọn họ tức chơi” “Mẫn Nghi!” Đường Nhã Phương trừng mắt với cô ấy: "Sao càng ngày càng ăn nói quá quắt thế?” Lê Mẫn Nghi bĩu môi: "Thì tớ giận quá mà.
Đường Nhã Phương bất lực thở dài: "Tớ biết, nhưng mà phải biết ăn nói đúng mực chứ? Đừng gây thêm rắc rối cho An Nhi nữa” “Thôi được rồi, tớ sẽ cổ” Lê Mẫn Nghi ngại ngùng sờ mũi.
Đường Nhã Phương lườm cô ấy, rồi nói với Tống An Nhi: “An Nhi này, bọn mình ra ngoài đi, xem Đình Vỹ và mọi người trò chuyện xong chưa.
Tống An Nhi gật đầu.
Lúc ba cô gái ra khỏi cầu thang bộ thì đúng lúc Lục Đình Vỹ và mọi người bước ra khỏi phòng. “Đình Vỹ” Đường Nhã Phương cất tiếng gọi, rồi đỡ Tống An Nhi rảo bước đi tới.
Vì thấy cả Tống An Nhi cũng có mặt nên Lục Đình Vỹ đã gọi điện thoại cho Đường Nhã Phương kể cho cô nghe tình hình hiện tại, cô cũng đã nói rằng sẽ đến.
Tính thời gian thì nếu như đến, cô đã phải tới rồi mới phải, nhưng sao không thấy bóng dáng đâu? Lục Đình Vỹ chau mày nhìn đồng hồ đeo tay, đúng lúc này, anh nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Anh quay ra nhìn thì thấy Đường Nhã Phương cũng hai cô bạn đang bước nhanh về phía mình.