Chương 397: Tống An Nhi có thai
Ngay khi Chu Như Ngọc nắm lấy tay cô chuẩn bị cắm con dao vào người Cao Mỹ Kiều, cô đã bẻ khuỷu tay và đá vào bụng của Chu Như Ngọc. Cô ta cong người lên vì bị đau, sức lực nơi tay cũng buông lỏng một chút .
Đúng lúc này, Đường Nhã Phương tránh thoát khỏi tay cô ta, xoay người, chĩa dao về phía Chu Như Ngọc lạnh lùng quở trách: “Chu Như Ngọc, chị còn có tình người không?” “Ha ha ha...” Chu Như Ngọc ngẩng đầu cười lớn, trợn mắt lườm nguýt cô, ánh mắt cô ta không còn là ánh mắt của người bình thường: “Tình người? Tình người là cái gì? Tao không hiểu! Mày nói cho tao biết đi!”
Cô ta vừa nói vừa đến gần Đường Nhã Phương.
Đường Nhã Phương lùi lại, nhìn vẻ mặt dữ tợn như người điên của Chu Như Ngọc, tay cầm dao không khỏi run lên. Cô đưa tay kia lên, dùng hai tay giữ chặt con dao, bình tĩnh mắng Chu Như Ngọc: “Chu Như Ngọc, chị đừng đến đây, con dao này không có mắt, đừng ép tôi làm chị bị thương. “
Nhưng Chu Như Ngọc hoàn toàn không quan tâm, thay vào đó, cô ta kiêu ngạo chỉ vào ngực mình hét lên: “Đến đây, từ nơi này đâm vào, hôm nay mày và Cao Mỹ Kiều được cứu rồi”
Cô ta vẫn tiến lại gần, như thể không thèm để ý đến lời cảnh báo của Đường Nhã Phương. “Đừng tới đây, nếu không... nếu không tôi thực sự sẽ làm như vậy!”
Đường Nhã Phương đã bị ép vào góc tường, cả lưng dính chặt lên vách tường. “Trốn đi, mày trốn nữa đi!”
Chu Như Ngọc từng bước đến gần, trên mặt nở nụ cười lạnh lùng, Đường Nhã Phương giống như thịt cá nằm trên thớt chỉ có thể đợi bị giết.
Bỗng nhiên, tình thể đảo ngược.
Chu Nhữ Ngọc đột nhiên mở to mắt, đưa tay sờ đầu, cô ta chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Cao Mỹ Kiều đang hôn mê đã tỉnh lại từ lúc nào. Cô ta đang ôm ghế trong tay, miệng mở to như chuông đồng thở hổn hển, trong mắt tràn đầy thù hận. “Chết đi, Chu Như Ngọc!”
Cô ta nghiến răng hét lên, sau đó nhấc ghế đập vào đầu Chu Như Ngọc một lần nữa. Chu Như Ngọc giống như một con búp bê bị hỏng, từ từ ngã xuống đất.
Nhìn thấy Chu Như Ngọc ngã xuống đất, Cao Mỹ Kiều dùng hết sức lực, thở phào nhẹ nhõm rồi cũng ngã theo.
Cái ghế rơi xuống đất phát ra tiếng động lớn, người bên ngoài phòng vội vàng chạy vào.
Là Lý Hưng.
Ông ta nhìn thấy Chu Như Ngọc đang nằm trên mặt đất, lập tức chạy tới ngồi xổm xuống, ôm cô ta vào lòng, lo lắng hét lên: “Cô Như Ngọc, cô Như Ngọc...
Chu Như Ngọc nhằm mắt lại không có phản ứng gì.
Ông ta cảm thấy sau đầu Chu Như Ngọc dính dính, đưa tay lên nhìn, đồng tử đột nhiên co rút lại, lòng bàn tay của ông ta dính đầy máu tươi.
Ông ta không để ý tới quá nhiều trực tiếp nhấc bế Chu Như Ngọc lên vội vàng đi ra ngoài.
Đường Nhã Phương chậm rãi dựa theo vách tường trượt xuống đất, hai mắt trợn to vô cùng kinh hãi.
Cô đã chứng kiến toàn bộ quá trình Cao Mỹ Kiều nhặt ghế và đánh Chu Như Ngọc, cảnh tượng quá bạo lực và đẫm máu khiến cô rất lâu không thể hồi phục tinh thần.
Nếu không phải Cao Mỹ Kiều đột ngột tỉnh dậy và đánh Chu Như Ngọc, cô nghĩ tình hình bây giờ sẽ hoàn toàn khác.
Chẳng qua, may quá, cô được cứu rồi!
Cô khụy gối, đưa tay lên ôm lấy cơ thể đang run rẩy của mình rồi vùi mặt vào giữa hai đầu gối.
Đình Vỹ, anh đang ở đâu?
Lục Đình Vỹ không đồng ý cho Đường Nhã Phương gặp Chu Như Ngọc bởi vì anh biết Chu Như Ngọc không phải là người hiền lành gì, đột nhiên muốn Nhã Phương gặp mặt nhất định là muốn gây bất lợi cho Nhã Phương.
Nhưng Nhã Phương nhất quyết muốn đi, anh không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý, nói với cô rằng anh sẽ nhanh chóng đến ngay, yêu cầu cô tự bảo vệ bản thân.
Nhưng khi anh lao vào phòng thì nhìn thấy bóng người đang ra sức cuộn tròn trong góc, anh cảm thấy cả người đều kêu gào hối hận.
Anh vội vàng bước tới nhỏ giọng gọi cô: “Nhã Phương” Nghe thấy giọng nói của anh, thân thể Đường Nhã Phương run lên, vội vàng ngẩng đầu, vừa nhìn thấy anh, nước mắt của cô không kiềm được liền trào ra.
Cô vùi mình vào lòng anh: “Đình Vỹ, cuối cùng thì anh cũng ở đây, cuối cùng thì anh cũng ở đây!”
Lục Đình Vỹ ôm chặt cô vào lòng, dùng lòng bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, dịu dàng nói: “Ừ, anh đây”
Cao Mỹ Kiều được đưa đến bệnh viện để cấp cứu, người đã được cứu nhưng khuôn mặt vẫn bị hủy hoại hoàn toàn.
Chu Như Ngọc đã chính thức bị cảnh sát đệ đơn tố cáo tội cố ý bắt cóc và hành hạ người khác trọng thương, cô ta sẽ bị pháp luật trừng trị.
Đường Nhã Phương, người vừa được cứu liền trở thành đối tượng bảo vệ trọng yếu, các vệ sĩ đi theo cô bất cứ nơi nào cô đến.
Kết quả là Lê Mẫn Nghi luôn lấy cái này ra trêu chọc cô, nói rằng ở bên cô ấy thực sự vô cùng an toàn.
Sau khi trải qua sự việc này, Đường Nhã Phương cảm thấy rất bùi ngùi, vốn Chu Như Ngọc tính toán mọi cách muốn trở lại giới giải trí, mộng tưởng trở nên nổi tiếng nhưng không ngờ cuối cùng lại có kết cục như thế này. Tamlinhhay trang web cập nhật nhanh nhất
Đồng thời cũng hủy hoại tương lai tốt đẹp của một người khác.
Thật khiến người khác thổn thức.
Khuôn mặt của Cao Mỹ Kiều đã bị hủy hoại hoàn toàn, cho dù cô ta có phẫu thuật thẩm mỹ thì cũng trở nên thiếu tự nhiên, vì vậy cô ta đã từ bỏ sự nghiệp diễn xuất yêu thích của mình. “Thanh Phi truyện” đã trở thành tác phẩm cuối cùng của cô ta, vì cô ta tuyên bố giải nghệ nên tác phẩm này trở nên vô cùng nổi tiếng trước khi được phát sóng,
Đường Nhã Phương đến bệnh viện thăm Cao Mỹ Kiều, cô cũng thấy Vi Vịnh Phong ở đây.
Cao Mỹ Kiều vừa bước qua khỏi cửa âm phủ đã hoàn toàn thay đổi, lúc thấy cô cũng nở nụ cười phát ra từ tâm, không còn giễu cợt cô như trước nữa, khí chất cả người hoàn toàn trở nên tao nhã, dịu dàng.
Vi Vịnh Phong càng khiến Đường Nhã Phương ngạc nhiên hơn, cô tưởng rằng anh ta sẽ ghét bỏ Cao Mỹ Kiều bị hủy dung. Nhưng khi nhìn thấy cách anh dịu dàng chăm sóc Cao Mỹ Kiều như thế, cô gần như suýt nữa đã nghĩ rằng đây không phải là Vi Vịnh Phong có quen biết.
Con người sẽ luôn có những biến hóa ngút trời sau khi trải qua một số biến cổ.
Có người đã trở nên tốt hơn, chẳng hạn như Cao Mỹ Kiều và Vi Vịnh Phong.
Có người lại trở nên tồi tệ hơn, chẳng hạn như Chu Như Ngọc.
Chỉ một ý niệm sai lầm liền dẫn đến thiên đường hoặc địa ngục.
Những ngày cuối năm đang dần dần cận kề, các lễ trao giải khác nhau sôi nổi diễn ra, Đường Nhã Phương và các phóng viên của cô hết chạy qua lễ trao giải này lại đến lễ trao giải khác, phỏng vấn hết nghệ sĩ đến nghệ sĩ khác.
Bận rộn đến mức ước gì bản thân có thể chia làm hai người, có lúc bận đến nỗi tối về nhà, cô tắm xong chưa kịp lau khô tóc đã lăn ra giường ngủ.
Vì vậy, cô đã bị Đình Vỹ mảng nhiều lần.
Nhưng cô vẫn không thay đổi, vì cô biết anh sẽ lau khô tóc cho cô.
Làm sao cô có thể từ bỏ một chuyện ngọt ngào như vậy được?
Trong cuộc sống bận rộn đến tối tăm mặt mày như thể, một sự kiện tốt đẹp đã lặng lẽ xảy ra. Tống An Nhi có thai.
Khi biết tin, Đường Nhã Phương đã rất vui mừng cho An Nhi, vì chuyện của Hứa Ngọc Nhã, An Nhi và Phi Mạc đã dây dưa không giải quyết được một thời gian, cô còn tưởng rằng tình cảm của hai người họ vì Hứa Ngọc Nhã mà xảy ra biến đổi.
Thật may là không có.
Với sự tồn tại của sinh mệnh nhỏ này, cô tin rằng nhà họ Lương sẽ không còn ngoan cổ đến mức không thừa nhận An Nhi là bạn gái của Phi Mạc.