Chương 396: Ai lại ác độc như thế.
Tiêu rồi,
Trái tim của Đường Nhã Phương như rơi xuống đáy vực, hình như cô bị lừa rồi. “Em đã đến đây, làm sao chị có thể để em rời đi được” Chu Như Ngọc kỳ dị cười sau đó vỗ hai tay.
Xung quanh có nhanh chóng truyền đến tiếng bước chân, Đường Nhã Phương liếc phía sau, chỉ thấy vài người mặc đồ đen đang chặn đường cô.
Xem ra tạm thời không rời đi được.
Đường Nhã Phương hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng đang bối rối của mình, sau đó ngước mắt lên nhìn Chu Như Ngọc, nhếch môi cười: “Chu Như Ngọc, chẳng lẽ chị nghĩ sẽ không có ai biết rằng tôi ở đây sao?" “Biết thì thế nào, không biết thì thế nào.
Chu Như Ngọc chế nhạo, sau đó nâng giọng ra lệnh cho những người mặc đồ đen: "Đưa cô ta vào”
Cô ta xoay người vào biệt thự một mình, để lại Đường Nhã Phương và một đám người mặc đồ đen.
Đường Nhã Phương nhìn đám người mặc đồ đen đang tới gần, không dám phản kháng mà ngoan ngoãn để bọn họ bát minh.
Trước khi đến đây, có ấy đã nói cho Đình Vỹ biet đĩa chỉ, với tính cách của Đình Vỹ thì chắc bây giờ mọi người đang vội vàng đến đây nên cô không lo lắng lắm về việc
Chu Như Ngọc sẽ làm gì mình. Chẳng qua cô sợ mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Người đàn ông mặc đồ đen kéo cô lên tầng rồi đẩy cô vào một căn phòng đang mở cửa.
Lảo đảo vài bước mới đứng vững, cô vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người phụ nữ bị trói trên ghế cách đó không xa.
Nhìn cô ta bị đánh bầm dập, tim cô run lên kịch liệt, trời ơi, ai hung ác như thế, hành hạ người khác thương tích đầy người. “Mày có biết cô ta là ai không?”
Đột nhiên, một thanh âm u ám vang lên bên tai khiến
Đường Nã Sơ hét lên một tiếng, cả người nhanh chóng vọt sang một bên, tái mặt nhìn Chu Như Ngọc đột nhiên xuất hiện sau lưng cô.
Sự kinh hoàng của cô đem lại niềm vui cho Chu Như Ngọc, cô ta ha ha cười to mấy tiếng rồi nói: “Đường Nhã Phương, mày sợ sao?”
Đường Nhã Phương lạnh lùng nhìn cô ta, không lên tiếng. Đường Nhã Phương không để bụng tiếp tục hỏi: “Mày có nhận ra cô ta là ai không?”
Đường Nhã Phương vẫn không nói gì.
Thấy cô không trả lời, Chu Như Ngọc tự trả lời: “Cô ta chính là Cao Mỹ Kiều mất tích mấy ngày nay.
Thật ra lúc ở bên ngoài nghe thấy tiếng hét thảm thiết, Đường Nhã Phương đã đoán được Cao Mỹ Kiều đang ở đầy nên khi nghe Chu Như Ngọc nói người phụ nữ bị thương đó chính là Cao Mỹ Kiều, cô không hề ngạc nhiên.
Điều duy nhất khiến cô kinh ngạc là Chu Như Ngọc thực sự hành hạ Cao Mỹ Kiều ác độc như vậy.
Đủ thấy cô ta tàn nhẫn đến mức nào.
Chu Như Ngọc bước đến bên cạnh Cao Mỹ Kiều, giơ tay nắm lấy tóc cô ta,
Cao Mỹ Kiều đang hôn mê, giống như một con búp bê bị hỏng, mặc cô ta kéo tóc.
Khuôn mặt tàn tạ của cô ta cứ thế mà lộ ra trước mắt Đường Nhã Phương.
Đồng tử Đường Nhã Phương co rút lại, cô giơ tay lên chặn lại tiếng hét sắp phát ra. Thật sự rất khủng khiếp, quá đáng sợ. Khuôn mặt xinh đẹp của Cao Mỹ Kiều giờ đây chỉ toàn là vết sẹo do dao cắt. Một số vết thương đã đóng vảy, còn một số vết thương vẫn còn mới, hoàn toàn không thể nhận ra khuôn mặt ban đầu.
Cô nhìn Chu Như Ngọc với vẻ mặt không thể tin được: “Chu Như Ngọc, chị bị điên à? Sao chị lại độc ác như thế?”
Cô vừa dứt lời, Chu Như Ngọc ngẩng đầu lên và cười “Phải, tôi điên rồi, lúc cô ta thông đồng với Vi Vịnh Phong tôi thực sự điên rồi!”
Đúng là điên rồi!
Trước kia, Chu Như Ngọc vì lợi ích của bản thân mà lòng dạ ác độc, bây giờ điều đó có vẻ không đáng ngạc nhiên.
Đường Nhã Phương bật cười, sau đó hỏi: “Vậy chị cũng muốn xử lý tôi như thế này sao?"
Gọi cô đến đây, chắc là muốn trả thù cô chứ gì. “Mày có sợ không?” Chu Như Ngọc hỏi.
Đường Nhã Phương mỉm cười: “Tất nhiên là tôi sợ”
Nhìn dáng vẻ thảm hại của Cao Mỹ Kiều lúc này, cô cảm thấy toàn thân dường như đang đau âm ỉ, đặc biệt khó chịu.
Chu Như Ngọc buông tay đang nắm tóc Cao Mỹ Kiều, sau đó từng bước đi đến trước mặt cô, trên môi nở một nụ cười quái dị: “Thật ra thì mày không cần sợ, tao sẽ không xử lý mày như Cao Mỹ Kiều, dù sao chị cũng là chị của em mà."
Cô ta đưa tay ra vuốt má Đường Nhã Phương, người sau nhíu mày, quay mặt đi, tránh tay cô ta.
Nụ cười của Chu Như Ngọc càng sâu hơn: “Chỉ cần mày giúp tao giết Cao Mỹ Kiều, tao có thể thả mày đi. Đường Nhã Phương kinh ngạc nhìn chằm chằm cô ta,
Giết Cao Mỹ Kiều? không thể tin được cô ta thật sự muốn cô làm chuyện như vậy.
Đường Nhã Phương hít một hơi thật sâu: “Chị tìm sai người rồi, tôi sẽ không nghe lời chị “Ồ?” Chu Như Ngọc nhướng mày: “Nếu mày không ra tay thì số phận của mày cũng giống như cô ta, mày không sợ hãi sao? Cập nhật nhanh nhất trên Tamlinhhay
Đây là đang đe dọa cô.
Đường Nhã Phương siết chặt bàn tay, chế nhạo: “Tôi nói tôi sợ, nhưng tôi và chị khác nhau, tôi có lương tâm, sẽ không giúp chị giết người" “Đường Nhã Phương!” Chu Như Ngọc vươn tay bóp cổ cô, hung tợn nghiến ra vài chữ từ trong kế rằng: “Mày muốn chết à?”. “Tôi không muốn chết." Đường Nhã Phương không hề sợ hãi nhìn cô ta, nói tiếp với giọng điệu bình tĩnh: “Chu
Như Ngọc, chị cho rằng không ai biết chị đang làm cái gì sao? “Tao nếu dám làm thì không sợ người khác biết”
Đường Nhã Phương nghe vậy liền khể nhíu mày, có vẻ như Chu Như Ngọc đang muốn trả thù bọn họ.
Người như vậy thật sự không quan tâm đến hậu quả, chỉ cần cô ta muốn là có thể ngay lập tức giết người. Đường Nhã Phương nhận ra điều này liền nghĩ tốt nhất không nên chọc điền cô ta, nếu không sợ là không chỉ Cao
Mỹ Kiều mà cô cũng sẽ chết.
Vì vậy cô liền chuyển đề tài: "Chu Như Ngọc, chị có thích diễn xuất không?" Nghe thấy câu hỏi của cô, Chu Như Ngọc lạnh lùng cười: “Đường Nhã Phương, bây giờ mày muốn chơi tạo đúng không?”
Bị phát hiện ra ý định, Đường Nhã Phương bình tĩnh nói: “Không phải, tôi chỉ tùy tiện hỏi.” “Đường Nhã Phương, mày đừng giở trò với tao.” Chu Như Ngọc hằn học nhìn cô rồi hét lên: “Lý Hưng, đưa con dao cho tôi”.
Một người đàn ông bước vào phòng, Đường Nhã Phương quay đầu lại nhìn người đàn ông đó, chỉ thấy ông ta bước tới và đưa con dao trong tay cho Chu Như Ngọc.
Sau đó Chu Như Ngọc đặt con dao vào tay cô: “Đi, giết Cao Mỹ Kiều”
Đường Nhã Phương liếc nhìn con dao trong tay, lưỡi dao phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo khiến cô theo bản năng muốn ném đi.
Như đã nhìn ra ý định của cô từ lâu, Chu Như Ngọc trực tiếp nằm chặt tay cô, không cho cô ném dao.
Sau đó, cô ta nằm tay cô bằng một tay, dùng tay kia đẩy cô ra phía sau đến gần Cao Mỹ Kiều.
Lòng bàn chân của Đường Nhã Phương cố gắng dùng sức chống lại cô ta, cả hai người đều rơi vào trạng thái giằng co. “Đường Nhã Phương, nếu hôm nay mày không giết Cao Mỹ Kiều thì mày nhất định phải chết" Chu Như Ngọc đe dọa ở bên tại cô.
Đường Nhã Phương nhíu mày, sức lực của Chu Như Ngọc lớn hơn nhiều so với cô nghĩ, thân thể cô từ từ bị đẩy đến gần Cao Mỹ Kiều.
Đường Nhã Phương khóc thầm trong lòng, sao Đình Vỹ vẫn chưa tới vậy?