Chương 391: Bà ta chết rồi
Triệu Thanh Bích đã chết.
Đường Nhã Phương ngồi trên ghế bên ngoài phòng cấp cứu, hai tay không ngừng run rẩy, thậm chí thân thể cũng không tự chủ được run lên.
Cô không khỏi sợ hãi khi Triệu Thanh Bích ngã xuống lầu, chỉ cần cô nhắm mắt lại sẽ hiện lên cảnh tượng Triệu Thanh Bích ngã xuống.
Cô không thể tin được rằng Triệu Thanh Bích mới giằng co cùng mình lại chết như vậy.
Dù cho có oán hận bà ta đi chăng nữa cũng không muốn mọi chuyện đến mức này.
Chu Như Ngọc không ngừng phát ra tiếng kêu xé lòng trong phòng cấp cứu, tiếng kêu thảm thiết đập vào tim cô mạnh như búa bổ, đau đớn, rất khó chịu.
Hình Kỳ bước ra khỏi phòng cấp cứu, nhìn thấy Đường Nhã Phương đang ngồi một mình, nhíu mày, sau đó anh ta tiến lại gần chợt thấy cô đang run rẩy. “Cô Phương, cô không sao chứ?” Anh ta lo lắng hỏi.
Nghe thấy tiếng gọi, Đường Nhã Phương ngẩng đầu, thấy là anh ta, miễn cưỡng kéo khóe miệng: "Tôi không sao."
Hình Kỳ nhíu mày chặt hơn: "Cô Phương, tôi phải mờ cô cùng tôi về đồn một chuyến, có liên quan đến cái chết của Triệu Thanh Bích phải hỏi rõ ràng." “Tôi biết” Đường Nhã Phương gật đầu, cô chứng kiến cảnh Triệu Thanh Bích ngã xuống lầu, cảnh sát tìm cô là chuyện bình thường.
Triệu Thanh Bích bị đẩy ra, phủ một tấm vải trắng, cũng không thấy bóng dáng Chu Như Ngọc.
Lúc này, một nữ y tả vội vàng chạy ra: "Người nhà người chết khóc đến hôn mê"
Đường Nhã Phương và Hình Kỳ nhìn nhau một cái sau đó nhanh chóng đứng dậy chạy vào phòng cấp cứu.
Vì lo lắng cho Chu Như Ngọc, Đường Nhã Phương đã ở lại cho đến khi cô ta tỉnh dậy rồi lặng lẽ rời đi, hai người không chạm mặt
Đối với tang lễ của Triệu Thanh Bích, Chu Như Ngọc đã giản lược mọi thứ, lặng lẽ chôn cất mẹ mình.
Mặc cả người đồ đen đứng trước mộ nhìn di ảnh mẹ đang cười trên tấm bia, đôi mắt sau cặp kính râm vừa khóc đến sưng lại đỏ hoe.
Cúi người, vươn tay vuốt bức ảnh, cô ta nói nhỏ: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con sẽ không bỏ qua cho Đường Nhã Phương. Con nhất định sẽ khiến cô ta chết để bồi tội với người."
Nước mắt chảy dài trên má, hồi lâu sau, cô ta mới thu tay lại, đưa tay lên lau nước mắt rồi quay lưng bước đi. Nghĩa trang im lặng một mảnh, gió thổi xào xạc lay động cành cây, trông hơi u ám. Vì cái chết của Triệu Thanh Bích, tinh thần của Đường Nhã Phương uể oải mấy ngày nay, không biết còn tưởng cô buồn nhưng thật ra hôm đó cô còn chưa hết sợ hãi.
Lê Mẫn Nghi được Lục Đình Vỹ gọi đến giúp cô, nhìn thấy cô cả người uể oải không khỏi có chút tức giận: "Đường Nhã Phương, cái bộ dáng này chẳng giống cậu gì cả. Triệu Thanh Bích bị trừng phạt là đúng tội, không liên quan gì đến cậu hết, hiểu không?" ? "
Tống An Nhi ở bên cạnh nghe thấy giọng nói của cô ấy có chút lớn, bước tới giật giật cánh tay cô ấy, hơi bất mãn mắng một tiếng: "Mẫn Nghi, Nhã Phương đang không thoải mái, cậu lớn tiếng như vậy cẩn thận dọa cậu ấy đấy."
Thực ra, Mẫn Nghi cũng rất quan tâm đến Đường Nhã Phương, không muốn cô phải phiền lòng vì cái chết ngoài ý muốn của Triệu Thanh Bích, cho nên nhất thời cô ấy đã không kiềm chế được giọng điệu của mình, lúc này khi nghe được lời nói của Tống An Nhi, cô ấy mới bình tĩnh lại một chút, giọng dịu đi: "Nhã Phương, tớ biết rằng hôm đó cậu đã nhìn Triệu Thanh Bích ngã xuống lầu, nhưng cậu quên mất rằng một giây trước bà ta đã muốn đẩy ngã cậu xuống sao. Nếu cậu không tránh được thì cậu mới chính là người bị chết"
Đường Nhã Phương cũng hiểu cô ấy nói gì, nhưng bọn họ không tận mắt chứng kiến căn bản không thể hiểu được tâm tư của cô.
Cho dù là một con mèo hay một con chó ngã xuống cô cũng sẽ cảm thấy khủng khiếp và khó chịu.
Nhưng mà, không muốn để cho hai người họ lo lắng cho mình, cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói với họ: "Hai vị bạn tốt à, tớ không sao mà, chỉ là mấy ngày nay ngủ không ngon nên tinh thần có chút kém thôi "
Nhìn đôi mắt thậm quầng của cô nặng trĩu, họ cũng biết cô ngủ không ngon, lại càng thấy xót xa. Tống An Nhi bước đến ngồi bên cạnh cô, đặt tay lên vai cô nhẹ giọng hỏi: "Có muốn bọn tớ đưa cậu ra ngoài đi dạo thư giãn không? Cậu ở nhà một mình cũng chán, dễ nghĩ lung tung." “Đúng vậy. Đi, chúng ta đi dạo phố thôi” Lê Mẫn Nghi vội phụ họa.
Đình Vỹ bận đi làm, mấy ngày trước còn cố ý mang công việc về nhà để ở cùng với cô, sau này nghĩ phiền anh quá nên không để anh làm như vậy nữa.
Nhưng anh ấy lo lắng rằng cô ở nhà một mình, vì vậy đã gọi Mẫn Nghi và An Nhi ở cùng cô.
Sư lo lắng của họ cho mình cô đều để trong mắt, nếu cô làm họ lo lắng thêm nữa, cô sẽ áy náy mất.
Người đã chết đã chết, có quyền cho rằng mọi chuyện đã kết thúc cả rồi, thời gian cũng sẽ chẳng đợi ai. Cô mỉm cười gật đầu: "Được, chúng ta đi dạo phố" Cập nhật chương mới nhất *tại TгцуenАРР.cом
Tống An nhi và Lê Mẫn Nghi thở phào nhẹ nhõm khi nghe cô ấy hứa, với nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của họ.
Ba người đến con phố phồn hoa nhất Bắc Ninh, hai bên có cửa hàng nổi tiếng, tuy nói là đi dạo phố nhưng cả ba người đều có vẻ hơi mất tập trung, đi ngang qua mấy cửa hàng nhưng lại không vào cái nào.
Chính là dạo phố chân chính! “Hay là, tìm một quán cà phê ngồi tán gẫu đi?” Lê Mẫn Nghi cảm thấy lang thang không mục đích không phải là cách nên đã nói một giải pháp.
Vì vậy, bọn họ tùy ý tìm một quán café rồi đi vào.
Ngồi xuống ghế bên cửa sổ, cả ba gọi cà phê và món bánh yêu thích, trong lúc chờ đợi, Lê Mẫn Nghi lấy điện thoại di động ra, bật máy ảnh và cười nói: "Nào, chúng ta hãy chụp một bức ảnh đi, tớ sẽ đăng lên vòng bạn bè."
Đường Nhã Phương và Tống An Nhi nhìn nhau, bất đắc dĩ nhìn lên, cả ba chụm đầu vào nhau, tách một tiếng bức ảnh đã được chụp. “Nhìn ba chúng ta thật xinh đẹp. Lê Mẫn Nghi nhìn vào bức ảnh mà tán thưởng.
Tống An Nhi nghe xong không nhịn được cười: "Mẫn Nghi, cậu đừng có tự kỷ như vậy nữa" "Tại sao? Không được à?" Lê Mẫn Nghi tức giận liếc cô ấy một cái, sau đó nói: "Chúng ta vốn đã đẹp rồi, tớ chỉ nói sự thật thôi." “Quả đúng là như thế.” Đường Nhã Phương gật đầu đồng ý với cô. “Vẫn là Nhã Phương tốt nhất.” Lê Mẫn Nghi vươn tay ôm lấy vai Đường Nhã Phương, tựa đầu vào vai cô, tỏ vẻ thân mật.
Tống An Nhi cười bất lực lắc đầu, cầm cốc nước lên nhấp một hơi, liếc mắt nhìn đường phố ngoài cửa sổ kiểu
Pháp, vô tình nhìn thấy trong đám người có hai bóng dáng quen thuộc.
Nhíu mày đặt ly nước xuống, quay đầu nhìn kỹ lại, sau khi nhìn rõ hai người, nụ cười trên mặt lập tức tắt ngấm.
Bên này, Lê Mẫn Nghi vừa nấu cháo điện thoại vừa nói: "Nhã Phương, tớ sẽ chỉnh cho An Nhi xấu một chút, dù sao cậu ấy cũng không cảm thấy mình đẹp" Đường Nhã Phương nghiêng người nhìn một cái, thấy cô ấy thật sự chỉnh cho An Nhi xấu, liền cười thành tiếng, cầm lấy điện thoại di động. "An Nhi, nhìn xem, cậu thật là xấu!" Đường Nhã Phương muốn đưa điện thoại di động cho Tống An Nhi xem, nhưng phát hiện ra cô ấy đang nhìn chằm chằm bên ngoài cửa kính sát đất, sắc mặt không tốt lắm cho nên cô nhìn hưởng theo tầm mắt của cô ấy.
Con ngươi đột nhiên co rút lại, đó không phải là Phi Mạc sao?
Người phụ nữ bên cạnh anh ta là ai?