Chương 388: Nên giả bộ sao cho giống một chút
Đường Nhã Phương và bác Triệu chính thức kiện Triệu Thanh Bích ra tòa, kiện với các tội danh cố ý giết người, giết người có mục đích, cùng với tội giả mạo các văn kiện, những tội danh này nếu bị kết án, Triệu Thanh Bích sẽ phải ở tù ít nhất là mười năm.
Về vụ án liên quan đến Đường Tống bị cắt ống thở, có video giám sát làm bằng chứng, ngay cả khi Triệu Thanh Bích phủ nhận rằng người trong video không phải bản thân, nhưng sau khi thông qua phân tích kỹ thuật, đã xác nhận rằng người đó chính xác là Triệu Thanh Bích.
Ngoài ra liên quan đến việc giả mạo của việc chuyển nhượng vốn cổ phần, đã thông qua phân tích rõ ràng, sau khi phân tích chữ viết tay, cho dù là bắt chước theo rất giống, nhưng cũng không phải là chữ ký của Đường Tống.
Hai vụ án này đã khẳng định tội danh của Triệu Thanh Bích, nhưng vì bà ta không được khỏe nên đã nộp đơn xin bảo lãnh chờ xét xử, hai vụ án này cũng tạm thời bị gác lại.
Lần này bởi vì vụ án của Triệu Thanh Bích, hai vụ án phải đưa ra thẩm tra xử lý lại từ đầu, dưới sự yêu cầu của Đường Nhã Phương, bên phía tòa án đã yêu cầu Triệu Thanh Bích kiểm tra sức khỏe lại từ đầu, để xác thực là có mắc bệnh nghiêm trọng hay không.
Để tránh tình trạng gian lận, phía tòa án đã phải cử người đến bệnh viện để giám sát toàn bộ quá trình kiểm tra, không để cho ai được phép bao che, gian lận. “Như Ngọc, chúng ta phải làm gì đây?”Ở trước cửa phòng siêu âm B, Triệu Thanh Bích nắm chặt lấy tay con gái Chu Như Ngọc, rồi sợ hãi nhìn sang ánh mắt của người được tòa án cử qua để giám sát đang đứng bên cạnh đó. Từ những lần kiểm tra trước đó, lần này người được cử đi của phía tòa án đã theo dõi rất chặt chẽ, từ kiểm tra đến báo cáo, dường như không bỏ qua một bước nào, còn có một người đi theo nhìn chằm chằm vào các bác sĩ làm kiểm tra, như vậy khiến cho bọn họ không có cách nào có thể làm giả được.
Chu Như Ngọc cau mày, thật ra bây giờ cô ta cũng không biết phải làm sao, việc kiểm tra lại từ đầu này chính là do Đường Nhã Phương đã đề đơn yêu cầu lên tòa án. Vốn dĩ cô ta đã dự định là kiểm tra thì cứ kiểm tra, trước đó cô ta đã nói trước hết với các bác sĩ rồi, nhưng không ngờ rằng phía tòa án lần này lại cử người đi theo dõi sát sao đến như vậy, điều này giống như chặn mất đường đi của bọn họ.
Nếu kết quả kiểm tra kết luận rằng sức khỏe của mẹ cô ta vẫn bình thường, như vậy có nghĩa là bọn họ đã nói dối, tòa án có quyền tin theo lời trình bày từ một phía của Đường Nhã Phương, nếu như vậy, đối với bọn họ lại càng không có lợi. Không được, cô ta nhất định phải tìm ra cách.
Chu Như Ngọc cắn chặt môi, sau đó nói nhỏ vào tại Triệu Thanh Bích: “Mẹ, lát nữa mẹ phải giả vờ bị bệnh, phải biểu hiện được ra ngoài sự đau khổ của bệnh tật, sau đó con sẽ đi kêu bác sĩ đến. “Như vậy có được không?” Triệu Thanh Bích không yên tâm nhìn qua cô ta.
Có Như Ngọc gật đầu nói: “Được mà, mẹ, mẹ cứ làm theo kế hoạch con bảo đi."
Triệu Thanh Bích cau mày, tình hình bây giờ cũng không cho phép bà ta nghĩ đến chuyện khác, bây giờ chỉ có thể làm theo những gì mà con gái nói.
Sau khi hai người nói nhỏ với nhau, một lát sau, Triệu Thanh Bích đột nhiên ôm ngực rên rỉ: “Ai ya, ai ya... “Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Chu Như Ngọc sợ hãi hét lên. “Ngực của mẹ đau quá..” Triệu Thanh Bích không ngừng ôm ngực, sắc mặt trở nên méo mó, nhìn vẻ vô cùng đau khổ. “Bác sĩ, bác sĩ,…” Chu Như Ngọc vội vàng ôm lấy vai của Triệu Thanh Bích, nét mặt lo lắng hét lên.
Một bác sĩ nghe thấy vội vàng chạy đến, nhìn thấy vẻ mặt Triệu Thanh Bích vô cùng đau khổ, vội vàng hét lên gọi các bác sĩ khác đến hỗ trợ đưa Triệu Thanh Bích vào phòng cấp cứu.
Người được phía tòa án cử đi để theo dõi đã chứng kiến toàn bộ sự việc, sau đó cầm lấy điện thoại để gọi thông báo cho Đường Nhã Sơ và Hình Kỳ.
Khi Đường Nhã Phương và Hình Kỳ kịp đến bệnh viện, thì Triệu Thanh Bích đã rời khỏi phòng cấp cứu và trở về nằm ở phòng bệnh. “Bà ta nghĩ chúng ta là những người ngu ngốc hay sao? Còn dám dùng đến thủ đoạn này nữa. Trước khi bước vào phòng bệnh, nét mặt Hình Kỳ tỏ vẻ khinh thường nói với Đường Nhã Phương,
Đường Nhã Phương khế nhún vai nói: “Có thể vậy, bây giờ chúng ta cứ xem tình hình mà làm, bà ta càng cố gắng để trốn tránh tội, thì chúng ta càng không thể để bà ta mãn nguyện.
Hình Kỳ gật đầu nói: “Tôi biết rồi.” Nói xong hai người lần lượt bước vào phòng bệnh.
Đường Nhã Phương vừa bước vào phòng bệnh, liền nhìn thấy cô ta, Chu Như Ngọc lập tức lao ra phía trước, còn chưa kịp phản ứng lại thì trong phòng bệnh đã kêu lên tiếng bốp.
Tiếp theo sau đó là tiếng gầm gừ giận dữ của Chu Như Ngọc: “Đường Nhã Phương, mẹ tao mà có mệnh hệ gì tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu.
Đường Nhã Phương ôm chặt lấy khuôn mặt bỏng rát của cô, dùng đầu lưỡi liếm khóe môi, có một chút vị của máu tươi.
Cái tát của Chu Như Ngọc vô cùng mạnh, bên tai cô như vang lên những tiếng ong ong, má của cô nóng ran và tê cóng vì đau.
Đường Nhã Phương cắn chặt môi, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, trợn mắt nhìn chằm chằm vào Chu Như Ngọc, khóe môi cong lên giễu cợt cười lạnh lùng nói: “Chu Như Ngọc, cô dám đánh tôi sao?”
Chu Như Ngọc hừ lạnh lùng nói: “Tao đánh mày đấy thì đã làm sao? Đối với loại người không có lương tâm như mày, tao đánh mày còn làm bẩn thêm bàn tay của tạo.
Cô không có lương tâm sao?
Thật đúng là trò cười của thiên hạ. Tamlinhhay* trang web cập nhật nhanh nhất
Đường Nhã Phương không nhịn được cười thành tiếng, không chú ý vô tình làm đau đến vết thương ở má khiến cô hơi cau mày, cô dừng lại tiếng cười, nhìn vào mắt Chu Như Ngọc nói với vẻ giễu cợt: “Chu Như Ngọc, cô như vậy chẳng phải là vừa ăn cướp vừa la làng sao? Ai không có lương tâm, bản thân cô tự biết rõ nhất. Hai người đối mặt với nhau mà không hề tỏ ra yếu thế, phút chốc bầu không khí như chìm vào trong bế tắc. “Được rồi, chúng tôi đến đây không phải để xem cô nói liều. Hình Kỳ bước đến, lạnh lùng liếc nhìn Chu Như Ngọc, rồi ánh mắt lo lắng nhìn vào gò má đã sưng tấy của Đường Nhã Phương, cau mày nói: “Cô Phương, tôi để ý thấy vết thương trên má của cô, có thể buộc tội cô ta cố ý làm tổn thương người khác.
Đường Nhã Phương khẽ nhướng mày nói: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nếu không tôi cũng quên mất có thể làm việc này.
Tuy nhiên, cô vẫn nghĩ đến việc ăn miếng trả miếng, dù sao đối phương cũng không có đạo lý, thì cớ gì cô phải có đạo lý chứ?
Hình Kỳ gật đầu, quay sang nhìn Triệu Thanh Bích đang nhắm mắt nằm trên giường bệnh, giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Cô Ngọc, mẹ cô đã xảy ra chuyện gì vậy?" “Bệnh tim đột nhiên tái phát” “Bệnh tim sao?” Hình Kỳ cau mày: “Bệnh này cũng đến quá đúng lúc rồi”
Trong giọng điệu chứa đầy sự giễu cợt, anh ấy liếc nhìn Chu Như Ngọc đầy ẩn ý, sau đó đi bến bên cạnh giường bệnh, tỉ mỉ nhìn xuống để xem tình hình cụ thể của
Triệu Thanh Bích. “Cảnh sát Kỳ, câu nói đó của anh là có ý gì vậy?" Chu Như Ngọc bước lên, giọng điệu tỏ ra không hài lòng hỏi lại. “Chính là những gì mà cô đang nghĩ đó” Hình Kỳ không thèm nhìn qua cô ta, trả lời bằng giọng điệu lạnh lùng.
Lúc này khuôn mặt Chu Như Ngọc như sầm lại, cô ta nói với giọng điệu vô cùng hung hăng: “Cảnh sát Kỳ, mẹ tôi đã bị như thế này rồi, có phải là đợi đến khi mẹ tôi chết rồi các người mới tin không?”
Hình Kỳ quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn qua cô ta một cái, không thèm để ý tới cô ta, anh ấy ngước lên nhìn Đường Nhã Phương nói: “Cô Phương, cô qua đây xem một chút.”
Nghe vậy, Đường Nhã Phương đi bên bê cạnh giường bệnh. “Có chuyện gì sao?” Đường Nhã Phương hỏi. “Không sao cả, chính là muốn cho cô xem có người đang giả vờ ngủ thôi.” Hình Kỳ có ý muốn bảo cô xem Triệu Thanh Bích.
Nghe thấy câu này, đột nhiên nét mặt Chu Như Ngọc trở nên trắng bạch.
Đường Nhã Phương nhìn thấy rồi, cô cau mày, sau đó cúi đầu xuống, cúi thấp như vậy cô có thể nhìn thấy lông mi Triệu Thanh Bích đang cử động.
Người thật sự đang ngủ say thì lông mi sao có thể cử động như vậy được chứ?
Cô không nhịn được cười lên thành tiếng: “Triệu Thanh Bích, bà giả bộ thì cũng làm cho giống một chút đi chứ.