Chương 386: Vẫn còn một trận chiến cam go cần đối mặt
Lục Đình Vỹ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, phía trên đỉnh đầu cô vang lên một giọng nói dịu dàng ấm áp: "Nhã Phương, em đừng nghĩ nhiều quá, mọi chuyện đều sẽ có cách để giải quyết mà “Anh muốn giúp em sao?" Đường Nhã Phương quay đầu lại nhìn anh, trong con mắt sáng ngời của cô lóe lên một tia mong đợi.
Lục Đình Vỹ hơi nhưởng đôi lông mày sắc bén, mọi chuyện đã rất rõ ràng rồi, nhưng anh vẫn cố tình tạo mối quan hệ: “Em đoán xem
Đường Nhã Phương mỉm cười nói: “Em không đoán. Cô biết là anh nhất định sẽ giúp cô, vì vậy không cần phải đoán nữa.
Lục Đình Vỹ mỉm cười nhẹ nhàng xoa đầu cô nói: “Chờ tin tốt từ anh nhé” “Ừm. Cô ngoan ngoãn khế gật đầu. “Anh, chị dâu, ăn cơm thôi.”
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng nhiên truyền đến, Đường Nhã Phương lập tức ngồi thẳng dậy, đi về phía giọng nói, trong phòng ăn chỉ thấy Lục Đình Chiều ngó đầu nhìn ra ngoài. “Chúng tôi tới đây.” Đường Nhã Phương cao giọng nói, sau đó kéo theo Lục Đình Vỹ đứng dậy, đi về phía phòng ăn. “Anh, ba bảo em về nhà một chuyến.
Đến giữa bữa ăn Lục Đình Chiêu đột nhiên quay sang nói.
Đường Nhã Phương đang gắp thức ăn cũng dừng tay lại, ngước mắt lên kinh ngạc nhìn cậu ấy.
Không phải chứ, nhà họ Lục bắt đầu lấy Lục Đình
Chiêu để ra tay rồi sao? “Nói với ông ta, em không thể về được.” Giọng điệu của Lục Đình Vỹ bình tĩnh thoải mái, không có chút ngạc nhiên nào.
Anh rất hiểu về ba mình, vì ông ta đã nói ra rồi thì sớm muộn gì cũng sẽ hành động.
Nhưng ba anh đã quên rằng, phía sau của Lục Đình Chiêu vẫn còn có người anh cả của cậu ta, làm sao có thể là quả mềm cho ông ta nhào tới. “Em cũng đã nói như vậy với ông ta rồi” Lục Đình Chiêu nhướng mày suy nghĩ, sau đó hỏi: “Anh, trước đó anh và chị dâu về, có phải đã có vấn đề gì rồi không? Nếu không đang yên đang lành làm sao ông già lại bắt em về ngay như vậy?”
Nghe thấy vậy, Đường Nhã Phương và Lục Đình Vỹ đưa mắt nhìn nhau và mím chặt môi, lần đó tư nhà họ Lục trở về, cô và Lục Đình Vỹ không hề nói rõ tình hình cho Đình Chiêu, Mẫn Nghi biết, chỉ nói qua loa rằng mọi người không đồng ý hôn nhân của hai người họ.
Ý của cô và Lục Đình Vỹ là họ không muốn gây thêm phiền phức không đáng có cho Mẫn Nghi và Lục Đình Chiêu, cố gắng bảo vệ hai người này hết sức có thể, nhưng bây giờ Lục Đình Chiêu lại hỏi như vậy, trong phút chốc cô không biết nên trả lời thế nào cho phải. “Hả? Tại sao hai người không nói gì vậy?" Lục Đình Chiêu nghi ngờ nhìn hai người họ. Đường Nhã Phương nhưởng mày, sau đó gắp một con tôm bỏ vào bát cậu ta, mỉm cười nói: “Nào, đây là loại tôm cậu thích ăn, ăn nhiều một chút”
Lục Đình Chiêu nhìn đôi mắt trong suốt của cô, rồi cúi xuống nhìn con tôm to trong bát mình, suy nghĩ một hồi, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn hai người họ, giọng điệu chắc chắn nói: “Chắc chắn hai người có chuyện gì giấu em.
Đường Nhã Phương không còn cách nào khác quay sang nhìn Lục Đình Vỹ, rồi từ từ đặt đôi đũa trong tay xuống, đôi mi nhưởng lên nhìn Lục Đình Chiêu nói: “Cậu nghĩ rằng chúng tôi có chuyện gì giấu cậu sao?”
Lục Đình Chiêu cau mày nói: “Hai người trở về, ngoài việc ba không chấp nhận hôn nhân của hai người, thì cũng phải nói chút gì đó chứ. Ví dụ uy hiếp hai người chẳng hạn. Quả nhiên đều là người nhà họ Lục, lại hiểu rõ ba mình như vậy.
Đường Nhã Phương khế nhướng mày, trong lòng nghĩ nhất định phải giấu Đình Chiêu, để cậu ta biết ít nhất có thể cũng có chuẩn bị.
Vì vậy cô nói: “Đình Chiêu, cậu nói không sai, thật sự ba cậu có uy hiếp Đình Vỹ, nhưng...là lấy cậu để uy hiếp Đình Vỹ. “Tôi sao?” Lục Đình Chiêu nhưởng mày ngạc nhiên hỏi: “Tại sao vậy?” “Bởi vì cậu là em trai của Đình Vỹ
Lục Đình Chiêu khó mà tin được cười nhạo nói: “Tôi là em trai của anh cả, cũng là con trai của ông ấy, ông ấy lại lấy tôi đi uy hiếp một người con khác, thật đúng là một “người ba tốt.” Nghe những lời nói chế giễu của cậu ta, Đường Nhã Phương khế cong môi nói: “Ý của ông ta chính là muốn thông qua việc khống chế cậu để khống chế Đình Vỹ.
Người ba như này đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp”
Nếu như vậy so sánh thì còn tệ hơn cả ba của cô. “Ông ấy đi mà làm giấc mơ xuân thu của ông ấy đi. Trong lòng Lục Đình Chiêu cảm thấy như có lửa đốt, tức giận không thể về nhà họ Lục ngay lập tức, trực tiếp cắt đứt quan hệ ba con với ông già này.
Nếu không phải vì mẹ, thì cậu ta thật sự rất muốn trực tiếp cắt đứt quan hệ với ông ta, để không phải gây thêm phiền phức cho anh cả. “Anh cả, vậy bây giờ phải làm sao?" Lục Đình Chiêu hỏi
Đình Vỹ. “Cứ lặng lẽ quan sát biến đổi.” Lục Đình Vỹ vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, như thể mọi chuyện họ đang nói không hề có liên quan đến anh.
Không phải anh điềm đạm nhẹ nhàng, mà là anh đã chuẩn bị kỹ tâm lý để đối đầu lại.
Chuyện gì đến cũng đã đến rồi, phải bình tĩnh để đối đầu với nó. Lục Đình Chiêu mím môi, dựa lưng vào ghế nói: “Bây giờ tốt nhất chỉ có thể như vậy
Nhìn những đĩa thức ăn trên bàn mà thím Ngô đã phải chuẩn bị rất vất vả, trong phút chốc đều cảm thấy buồn tẻ, không có tâm trạng để ăn.
Bầu không khí trở nên trầm lặng, Đường Nhã Phương nhìn qua Lục Đình Chiêu, rồi lại đến Lục Đình Vỹ, một người tỏ ra khó chịu, người còn lại thì bình tĩnh, phản ứng hoàn toàn khác nhau.
Cô không nhịn được mà cười ra thành tiếng nói "Được rồi, đừng vì chuyện này mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng, ăn cơm trước đi, nếu không lấy đầu sức lực để đối mặt với những chuyện sắp tới sẽ xảy ra chứ” Nhớ đọc truyện trên Tamlinhhay để ủng hộ te*am nha !!!
Nghe thấy vậy, Lục Đình Chiêu liền ngồi thẳng người dậy, cầm lấy đôi đũa đang đặt trên bàn nói: “Chị dâu, chị nói không sai, chúng ta nên ăn no, như vậy mới có sức để đối đầu với đại ma vương”
Nói xong, cậu ta liền cầm lấy bát và vài miếng cơm, ngấu nghiền như vừa bị bỏ đói mấy ngày. Thấy vậy Đường Nhã Phương liền cười và lắc đầu, cảm xúc của cậu ta thật sự đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Cô quay đầu lại nhìn, thấy Lục Đình Vỹ không hề động đậy đũa, khế nhưởng mày lên, cô liếc nhìn đôi mắt và khuôn mặt trong trẻo của anh, sau đó dùng đũa gấp thức ăn vào bát của anh, nhẹ nhàng nói: “Anh ăn nhiều một chút, dạo gần đây anh gầy quá rồi.”
Lục Đình Vỹ quay sang nhìn cô, trên khỏe môi dường như hiện ra nét cười: “Cảm ơn vợ đã quan tâm” “Không cần khách sáo như vậy đầu." Đường Nhã Phương hơi tức giận liếc nhìn anh một cái, sau đó lại giục anh mau ăn cơm, không thức ăn mau nguội cả rồi.
Dưới ánh đèn chiếu màu cam vàng ở trong phòng ăn, tạo nên không khí xung quanh thật ấm áp, ba người họ im lặng ngôi ăn cơm, không còn ai nói gì nữa. Nhưng trong lòng họ thì biết rất rõ, tiếp theo vẫn còn một trận chiến cam go.
Mọi thứ về những điều chưa biết khiến trong lòng họ cảm thấy có điều bất an. Sau khi Lương Phi Mạc đưa Tống An Nhi và ba mẹ cô ấy về nhà, anh ta liền trở lại nhà họ Lương.
Lên đến tầng hai, vừa đúng lúc thấy Hứa Ngọc Nhã đi ra từ phòng của ông cụ Lương, bước chân bỗng dừng lại, anh ta đút hai tay vào trong túi quần, nhẹ nhàng nhìn cô ta.
Hứa Ngọc Nhã và ông cụ Lương nói chuyện rất lâu, cho đến khi ông cụ Lương mệt và ngủ thiếp đi, cô ta mới rời khỏi phòng.
Ai biết, vừa đi ra khỏi phòng, vừa đúng lúc gặp phải Lương Phi Mạc vừa trở về nhà. Cô ta sững người, sau đó cười toét miệng, nhẹ nhàng nói: “Anh ba, anh về rồi”
Lương Phi Mạc cũng mỉm cười lại, nói: “Ừm, về rồi.
Sau đó, Phi Mạc đi về phía cô ta, dừng chân lại trước mặt cô ta, liếc mắt nhìn vào phòng của ông cụ Lương hỏi: “Ông nội ngủ rồi à?”
Ngọc Nhã ừ một tiếng: “Ông vừa mới ngủ rồi, anh muốn thăm ông thì cứ vào cũng không sao đâu?
Cô ta nghĩ rằng Lương Phi Mạc muốn vào thăm ông cụ Lương, liền tránh sang một bên. “Nếu ông ngủ say rồi thì không vào thăm nữa.” Lương Phi Mạc nói, sau đó ánh mắt nhìn lên người Hứa Ngọc Nhã nói: “Ngọc Nhã, em có thời gian không? Chúng ta nói chuyện một chút được chứ?” “Hả?” Hứa Ngọc Nhã trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Cô ta không nghe nhầm đó chứ? Anh ta muốn nói chuyện cùng cô sao?