Chương 383: Thực sự làm cho người khác kinh tởm
Sức khỏe Tống An Nhi đã đỡ hơn một chút, liền bảo Lương Phi Mạc đưa cô ấy về nhà, ngại ngùng không muốn ở lại quấy rầy nhà Đường Nhã Phương nữa.
Lương Phi Mạc đưa cô ấy đến trước cửa nhà, lúc Tống An Nhi lấy chìa khóa mở cửa quay đầu lại nhìn anh ta, cười hỏi: "Ba mẹ em có nhà, có muốn ở lại ăn cơm tối không?"
Cô ấy biết rõ mấy ngày nay anh đều phải quay về nhà họ Lương, không có thười gian chăm sóc cô ấy. Cô ấy muốn trở thành một người bạn gái hiểu chuyện, nhưng hôm nay lại khá đặc biệt.
Cô ấy vừa mới khỏi bệnh, sức khỏe cũng chưa được tốt lắm, chắc cũng có tư cách thất thường chứ.
Lương Phi Mạc cũng hiểu rõ gần đây anh ta không quan tâm được cô ấy, vì vậy anh ta gật đầu đồng ý cô ấy, ở lại ăn cơm.
Trên khuôn mặt trắng nhợt của Tống An Nhi lộ ra một nụ cười sáng lại, cô ấy mở cửa bước vào trước.
Ai ngờ, vừa đi vào trong liền nghe thấy giọng nói tức giận của ba Tân. "Cậu đi ra ngoài cho tôi, từ trước đến giờ chúng tôi đều không quen biết một người vong ân bội nghĩa như vậy"
Tống An Nhi ngừng bước, quay đầu nhìn thấy Lương
Phi Mạc cũng đàn rất bất ngờ, sau đó liền đổi giày đi vào trong phòng khác. Cô ấy nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở nơi này
Là Hàn Minh Quân!
Người trong phòng khách nghe thấy tiếng bước chân, đều quay đầu nhìn sang. "An Nhi, con về rồi hả?" Vừa nhìn thấy Tống An Nhi, mẹ Tâm lập tức đứng dậy, nhanh chóng bước đến trước mặt cô ấy, nhỏ giọng nói: "Con với Lương Phi Mạc ra ngoài trước đi, trong này cần ba với mẹ là được rồi."
Tống An Nhi nhìn bà ấy một cái, sau đó ánh mắt lạnh lùng trừng về Hàn Minh Quân, giọng nói lạnh lùng chất vấn: "Sao anh lại ở đây hả?" "Anh qua đây thăm chú dì thôi" Hàn Minh Quân lộ ra dáng vẻ tươi cười dịu dàng như trước kia, tầm mắt anh ta đảo qua Lương Phi Mạc đứng phía sau cô ấy, trong đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lùng.
Ánh mắt Tống An Nhi híp lại, khóe miệng cười lạnh, "Hàn Minh Quân, anh có cảm thấy anh làm như vậy rất giả dối không?"
Đã từng làm cô ấy tổn thương sâu sắc, còn có ba mẹ của cô ấy nữa, bây giờ lại đột nhiên bước vào đây, có thể không xấu hổ mà đến đây nói là thăm bọn họ ư? Loại người như vậy thực sự là làm cho người khác ghê tởm mà! "An Nhi, anh muốn qua đây để xin lỗi." Vẻ mặt Hàn
Minh Quân thành khẩn. Tống An Nhi còn chưa mở lời, ba Tân đã tiến lên một bước, "Không cần đâu, chúng tôi không cần lời xin lỗi của cậu, cậu cút ra cho tôi, nơi này không hoan nghênh cậu!" Nói xong, ba Tần nắm lấy tay Hàn Minh Quân, dừng lực lỗi anh ta ra ngoài cửa.
Hàn Minh Quân không ngờ đến bọn họ lại không lưu tình như vậy, đặc biệt lúc này Lương Phi Mạc cũng đang nhìn thấy cảnh tượng bối rối như vậy, anh ta cảm thấy mất hết sạch mặt mũi rồi, đáy lòng không nhịn nổi mà vô cùng tức giận.
Vừa nghĩ vậy, anh ta trực tiếp nắm lấy tay của ba Tân, đẩy ba Tân một cái, ba Tân liền lảo đảo, nhìn thấy ông ấy sẽ ngã xuống, Lương Phi Mạc nhanh chóng bước đến đỡ lấy ông ấy, mới không bị ngã xuống đất.
Việc này làm cho cả người Tống An Nhi tức đến xù lông, cô ấy xông lên dùng sức đẩy Hàn Minh Quân, quát: "Hàn Minh Quân, anh dám đẩy ba tôi hả? Rốt cuộc anh có chút lương tâm nào không hả?"
Thực ra đây là do ý thức xui khiến, lại nhìn thấy ba Tân suýt nữa ngã xuống đất, trong lòng Hàn Minh Quân thầm kêu lên không ổn rồi, theo bản năng mà muốn kéo lại, nhưng Lương Phi Mạc lại hành động nhanh hơn anh ta.
Nhìn thấy dáng vẻ Tống An Nhi vô cùng tức giận, Hàn Minh Quân biết rõ được lần này thực sự bọn họ sẽ không thể tha thứ cho anh ta được.
Anh ta chỉ có thể ngượng ngùng xin lỗi một câu: "Xin lỗi, An Nhi." "Xin lỗi?" Giọng nói của Tống An Nhi vô cùng kích động, lời nói không chút khách khí mà chế giễu: "Một câu xin lỗi là có thể làm biến mất toàn bộ tội lỗi của anh hay sao hả? Bây giờ anh cút ngay cho tôi, tôi, và cả ba mẹ tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa!"
Ánh mắt Hàn Diệc Phi lướt qua Lương Phi Mạc, chỉ nhìn thấy ánh mắt của anh ta lạnh nhạt là đỡ lấy ba Tân, giống như tất cả mọi chuyện vừa xảy ra đều không liên quan đến anh ta vậy.
Nắm chặt hai tay đang buông thống bên đùi, anh ta biết rõ gia thế nhà Lương Phi Mạc tốt hơn anh ta rất nhiều, nhưng anh ta không cam tâm, không cam tâm mình thua Lương Phi Mạc.
Anh ta có thể không yêu Tống An Nhi, nhưng không thể không yêu lòng tự trọng của chính mình.
Anh ta hiểu rõ nếu như hôm nay anh ta bước ra khỏi đây, sẽ vô cùng khó khăn để có thể tiếp cận được Tổng An Nhi và ba Tân, mẹ Tâm.
Vì vậy, anh ta không thể cứ như thế mà rời đi được.
Chuyện xảy ra tiếp theo là cho Tống An Nhi, ba Tống, mẹ Tâm ngạc nhiên đến trợn tròn mắt ra nhìn, ngay cả
Lương Phi Mạc đang thản nhiên, trong ánh amwst cũng nổi lên một gợn sóng. Chỉ thấy Hàn Minh Quân đột nhiên quỳ gối trên mặt đất. "Chú, dì... " Vẻ mặt của anh ta vô cùng day dứt mà nhìn ba Tống, mẹ Tâm, vành mắt cũng đỏ hoe lên, "Trước đây là cháu quá ích kỷ, làm ra những chuyện tổn thương mọi người, không xứng với tình yêu thường của mọi người đối với tôi, thực sự là xin lỗi, xin lỗi... "
Hàn Minh Quân khóc líc, Tống An Nhi lại càng thấy ghê tởm hơn.
Cô ấy cười nhạo lên tiếng, "Hàn Minh Quân, bây giờ anh đang sử dụng con bài đánh vào lòng thương cảm của người khác à?" "An Nhi, anh...." Hai mắt Hàn Minh Quân đẫm lệ nhìn Tống An Nhi. Nhớ đọc truyện* trên Tamlinhhay để ủng hộ team nha !!!
Tống An Nhi hít một hơi thật sâu, khẽ nhếch miệng, “Hàn Minh Quân, nếu như anh thực sự biết lỗi rồi, vậy đánh ra anh không nên xuất hiện trước mặt của chúng tôi."
Không xuất hiện trước mặt của bọn họ, vậy thì anh ta làm sao mà lấy lại được toàn bộ những thứ thuộc về anh ta.
Hàn Diệc Phi cúi đầu, trong mắt ngập tràn sự tính toán, tiếp tục giả bộ đáng thương mà nói: "An Nhi, anh biết anh không có tư cách xin mọi người tha lỗi, nhưng mà anh thực sự yêu em, muốn đền bù cho em toàn bộ tội lỗi của mình, còn có chú và dì nữa." "Chúng tôi không cần anh bù đắp, anh cút đi cho tôi!" Ba Tân lên tiếng nằm lấy quần áo của Hàn Minh Quân, định kéo anh ta ra ngoài.
Nhưng mà sức lực của ông ấy không đủ để chống lại
Hàn Minh Quân, có kéo thế nào đi nữa cũng không di chuyển.
Cuối cùng, ông ấy chỉ có thể quay lại nhìn Lương Phi Mạc, xin giúp đỡ, "Phi Mạc, cháu giúp chủ lôi nó ra ngoài đi." vậy, Lương Phi Mạc đi đến, đưa tay kéo Hàn Minh Quân. Lúc này Hàn Minh Quân ôm lấy chân ba Tân, khóc lóc thảm thương, "Chú à, cháu biết lỗi rồi, cháu biết lỗi rồi.." "Bây giờ mới biết lỗi của mình, đã quá muộn rồi." Ba Tân không nể tình mà đá văng anh ta ra.
Hàn Minh Quân bị đá văng ra, trong đáy mắt xuất hiện một tia hung ác, anh ta nắm chặt hai tay, bộ dạng nhẫn nhục.
Lương Phi Mạc không lỗi anh ta ra, mà là ngồi xổm xuống, ghé vào tai anh ta mà nói: "Anh Quân, đừng diễn nữa, nếu anh còn có lòng tự trọng, thì tự mình rời đi đi, nếu không lại càng khó nhìn đấy" Con mắt Hàn Minh Quân nheo lại, nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh ta, lại thấy anh ta đang mỉm cười, bộ dạng như đã nhìn thấu anh ta vậy.
Hàn Minh Quân tức giận nghiến răng, không cam tâm tình nguyện mà đứng lên, anh ta nhìn sang hướng Tống An Nhi, vẻ mặt đáng thương mà nói: "An Nhi, nếu như mọi người đã không hoan nghênh anh, vậy anh sẽ ra đi. Nếu như sau này mọi người muốn anh giúp chuyện gì, thì cứ liên lạc anh, anh vẫn xem mọi người như người nhà vậy." "Không cần đâu, sau này chúng ta cứ làm người lạ đi, ai cũng không quen ai." Tống An Nhi không hề nể tình anh ta.
Hàn Minh Quân nhìn thấy những khuôn mặt luôn tươi cười, dịu dàng của ba Tân mẹ Tâm trước đây nhìn anh ta, bây giờ anh ta chỉ nhìn thấy sự chán ghét và phẫn nộ trong mắt họ, mặc dù là do anh ta làm ra, nhưng trong lòng anh ta cũng có chút không dễ chịu.
Cuối cùng, anh ta căm hận mà nhìn Lương Phi Mạc, rồi mới rời đi.