Chương 380: Đừng có con nhé
Trong phòng bệnh, bầu không khí yên lặng như đang đi vào cõi chết.
Khuôn mặt bác Triệu không có chút cảm xúc nào mà nhìn chằm chằm vào Chu như Ngọc, rất lâu sau mới mở miệng nói: "Thế thì cô định làm như thế nào?"
Chu như Ngọc bĩu mỗi: "Ông cầm lấy số tiền tôi đưa rồi đưa về nhà đi, tôi tin chắc thái độ của vợ ông chắc chắn sẽ khác hẳn" "Cô có lòng tốt như vậy sao?" Đối với mẹ con của Triệu Thanh Bích, bác Triệu vô cùng hiểu rõ, cô ta chắc chắn sẽ không đơn giản mà đưa tiền cho ông ta như vậy. “Thực sự là không có." Chu như Ngọc thản nhiên thừa nhận, tiếp đó nói ra mục đích của mình, "Tôi muốn lúc cảnh sát tìm ông để lấy chứng cứ, ông phải nói cho cảnh sát là ông tự ngã xuống cầu thang, không hề liên quan đến mẹ của tôi"
Nghe xong lời của cô ta, bác Triệu không hề có chút kinh ngạc nào, giống như đã biết sớm được mục đích của cô ta.
Bác Triệu đưa tay lấy tấm chi phiếu trên tủ đầu giường, nhìn lên số tiền trên chi phiếu mà cười, "Cô Ngọc, một tỷ bảy mà muốn đưa mẹ thoát khỏi sự trừng trị của pháp luật sao, có phải là quá ít rồi không?" "Đây là khoản tiền ứng trước, chỉ cần ông làm theo lời tôi, sau này tôi sẽ lại đưa cho ông thêm một tỷ bảy. Tôi tin rằng ba tỷ rưỡi là một khoản tiền vô cùng lớn đối với một gia đình bình thường rồi."
Bác Triệu biết chỉ cần mình lấy tấm chi phiếu này, làm theo những gì cô ta nói, vậy thì những ngày tháng sau này của con trai vào con dâu sẽ có thể thư thái hơn một chút, nhưng nếu như mất đi lương tâm, bao che đi lòng người hiểm ác, vậy thì ông ta có chết cũng không thể nhắm mắt được. "Ông đang làm cái gì vậy?"
Đội nhiên Chu như Ngọc hét lên, cô ta không thể tin được bác Triệu đã xé nát tấm chi phiếu thành từng mảnh, sau đó thuận tay ném mấy mấu giấy đó vào trong thùng rác. "Cô Ngọc, mời cô trở về đi. Tôi muốn nghỉ ngơi rồi."
Nói xong, bác Triệu chầm chậm nằm xuống, kéo chỉnh cái chăn ngay ngắn, hai mắt nhắm nghiền, bày ra một bộ dạng không thèm để ý đến cô ta.
Bị gặp phải một cái đinh, Chu như Ngọc tức giận đến nỗi cả người đều run rẩy, cô ta căm hận mà nhìn người đang nằm trên giường, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tốt nhất ông đừng có mà hối hận!"
Dứt lời liền tức giận quay người rời đi.
Nghe thấy tiếng cửa bị đóng mạnh, bác Triệu chậm rãi mở mắt, đôi mắt nhìn chăm chú vào trần nhà trắng toát, trong đầu có chút nghĩ ngợi, xem ra vẫn phải nói chuyện này cho cô Nhã Phương mới được.
Sau khi Lê Mẫn Nghi ăn xong cơm sáng ở nhà Lục Đình Chiêu, liền bảo cậu ấy đưa về nhà.
Xe dừng ở trên con đường bên ngoài biệt thự nhà họ Lê, Lê Mẫn Nghi cởi dây an toàn ra, đưa tay đẩy cửa xuống xe. Bỗng nhiên dừng tay lại, giường như cô nghĩ đến điều gì đó, quay đầu nhìn Lục Đình Chiêu, cong môi cười, "Hôm nay ba em ở nhà đấy, anh có muốn vào chào hỏi chút không?" "Hả?" Lục Đình Chiêu sửng sốt, lập tức lắc đầu, "Không đâu, để hôm khác thăm hỏi đi"
Lê Mẫn Nghi nhíu mày, thăm dò hỏi: "Anh không dám gặp ba em sao?"
Lục Đình Chiêu nhanh chóng phủ nhận: "Không phải đâu, anh chỉ là cảm thấy đi thăm hỏi chú như vậy quá đường đột rồi, hơn nữa anh cũng không mang theo quà biểu các kiểu, không tốt lắm đâu. "Đúng không đấy?" Lê Mẫn Nghi nghi ngờ mà lườm cậu ấy, "Lục Đình Chiêu, nếu như anh sợ thì cứ nhận đi, không cần tìm lí do thể đâu"
Cô đang khiêu khích cậu ấy sao?
Nhìn thấy bộ dạng của cô như đã nhìn thấy được nội tâm của cậu ấy, Lục Đình Chiêu không nhịn được mà bật cười, lại xác nhận nói: "Mẫn Nghi à, anh không sợ ba em, thực sự không sợ"
Nhận được đáp án mình mong muốn, Lê Mẫn Nghi lộ ra dáng vẻ tươi cười xảo trá, nói cới cậu ấy: "Nếu như không sợ, thì đi cùng em vào gặp ba mẹ em đi" "Không cần đâu. Vẻ mặt Lục Đình Chiêu đầy khó xử.
Cậu ấy thật sự cảm thấy mình đi tay không đến chào hỏi ba mẹ cô thì không được tốt cho lắm, đạo đức của cậu ấy không cho phép cậu làm như vậy.
Thấy rõ cậu ấy đang khó khăn, Minh Tiểu Tiêu nói: "Nếu như anh ngại vì không đưa quà tặng mà đi vào, vậy thì anh cứ yên tâm, ba em không để ý anh có mang theo quà tặng hay không đâu, chỉ để ý anh có lòng muốn đến thăm ông ấy hay không thôi." "Nhanh xuống xe đi." Lê Mẫn Nghi thúc giục cậu ấy, tự mình đi xuống xe trước.
Lục Đình Chiêu rất muốn trực tiếp đạp chân ga, cứ như vậy mà rời đi, nhưng cậu biết rõ như vậy sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.
Vì vậy, cậu ấy ngoan ngoãn bước xuống xe. "Thế mới đúng chứ." Lê Mẫn Nghi đi đến xoa xoa mặt cậu ấy, sau đó khoác tay cậu ấy, cười tươi mà nói: "Đi, đi gặp ba vợ tương lai nào"
Ba vợ tương lai? Lông mày Lục Đình Chiêu nhướn lên, cách xưng hô này làm cậu ấy có cảm giác không tệ lắm.
Ba Diễn đang vô cùng tức giận vì đứa con gái cưng lại đi xuyên đêm không về, cứ chỉ trích mẹ của Mẫn Nghi không dạy dỗ con tốt, đứa nhóc vừa biết yêu cái liền như biến mất vậy, không thèm về nhà nữa.
Mẹ của Mẫn Nghi đành bất đắc dĩ mà cười cười, biết rõ ông chồng đang lo lắng cho con gái, cũng kệ cho ông trách móc.
Lúc nhìn thấy Lê Mẫn Nghi và Lục Đình Chiêu đi vào, mẹ của Mẫn Nghi không nhịn được mà nở nụ cười, nói: "Mẫn Nghi, con về rồi" Nhớ đọc truyện trên Tamlinhhay đ*ể ủng hộ team nha !!!
Bởi vì ba Diễn đang quay lưng lại với cửa, vì vậy lúc nghe thấy lời này, lập tức ngoảnh đầu lại, lúc nhìn thấy Lê Mẫn Nghi, còn có cả Lục Đình Chiêu liền nhíu chặt mày, khó chịu mà quay đầu lại.
Mẹ ứng cười mà nhìn ông, sau đó vẫn tay với Lê Mẫn Nghi và Lục Đình Chiêu ra hiệu ngồi xuống.
Lê Mẫn Nghi ngồi bên cạnh mẹ của Mẫn Nghi, còn Lục Đình Chiêu thì ngồi đối diện ba Diễn.
Rõ ràng đây không phải là lần đầu tiên gặp ba mẹ Lê Mẫn Nghi, nhưng Lục Đình Chiêu vẫn cảm thấy rất căng thẳng, đặc biệt là nhìn vẻ mặt âm trầm của ba Diễn, lại càng trở nên căng thẳng. "Sao tối qua lại không về nhà?" Mẹ của Mẫn Nghi giả vờ tức giận mà trừng mắt hỏi Lê Mẫn Nghi, "Con có biết ba mẹ lo lắng thế nào không hả?"
Lê Mẫn Nghi ôm lấy cánh tay của mẹ của Mẫn Nghi, tựa đầu lên vai của bà, nũng nịu nói: "Con đã lớn như thế này rồi, sao mọi người cứ lo lắng như vậy chứ?"
Mẹ của Mẫn Nghi cầm lấy tay cô, dịu dàng nói: "Con có lớn mấy đi nữa, trong mắt của ba mẹ vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi, đương nhiên sẽ lo lắng rồi. Vì vậy, con nhanh chóng nhận lỗi với ba con đi"
Lê Mẫn Nghi giương mắt nhìn mẹ của Mẫn Nghi, chỉ thấy mẹ của Mẫn Nghi ra hiệu cho cô, cô lập tức nhận được tín hiệu, đứng phắt dậy, ngồi bên cạnh người ba Diễn. "Ba à. Lê Mẫn Nghi cẩn thận mà gọi một tiếng, ảnh mắt cẩn thận mà thăm dò nét mặt của ba Diễn.
Ba Diễn mím chặt môi, không nói gì. "Ba à... " Lê Mẫn Nghi vừa nhẹ nhàng ôm lấy tay ba Diễn, vừa nũng nịu nói: "Ba đừng có tức giận mà, ba nhìn xem không phải con đã bình an trở về rồi sao? Ba đừng có giận con nữa mà, sao này lúc nào con không về nhà chắc chắn sẽ nói cho ba mẹ biết trước mà"
Sau này? Ba Diễn trừng mắt nhìn cô, dễ nhận thấy rất khó chịu với lời nói của cô. Lê Mẫn Nghi thấy ông ấy nhìn chằm chằm như vậy lại giả bộ không nhìn thấy, trực tiếp đi sang ngồi bên cạnh mẹ của Mẫn Nghi, "Ba, mẹ, hiểm khi Lục Đình Chiêu mới đến thăm mọi người, trước tiên đừng có giận con nữa." "Mẹ không có giận." Mẹ của Mẫn Nghi khó chịu mà liếc cô một cái, sau đó trong mắt tràn đầy ý cười mà ngoảnh đầu nhìn sang Lục Đình Chiêu, "Đình Chiêu à, Mẫn Nghi không gây rắc rối cho con đấy chứ?"
Lục Đình Chiêu cười lắc đầu, "Dì à, không có đâu" "Đêm qua con ở với Mẫn Nghi sao?" Mẹ của Mẫn Nghi lại hỏi tiếp. "Vâng." "Thế hả. Mẹ của Mẫn Nghi gật gật đầu, sau đó nói một câu làm người khác đặc biệt kinh ngạc, làm cho mọi người đang ngồi đều trở nên ngây người.
Bà ấy nói: "Mấy đứa chú ý chút nhé, đừng có chưa kết hôn mà đã có con rồi nhé.