Chương 379: Âm thầm hòa giải
Khải Ngôn đã từng gặp Triệu Thanh Bích, Triệu Thanh Bích biết rõ ba anh ta đã xảy ra chuyện gì nhưng cố tình che giấu, bà ta còn cố ý cung cấp manh mối sai khiến cho cảnh sát vô cùng bận rộn. Chu Như Ngọc rõ ràng thấy Triệu Khải Ngôn đang tức giận, một tia sáng lóe lên trong mắt cô ta, cô ta cúi đầu: “Tôi thực sự xin lỗi, tôi biết bây giờ có nói gì cũng vô ích, nhưng anh có thể cho tôi vào thăm bác Triệu một lát được không?"
Nếu không phải vì có người tốt bụng đưa ba tới bệnh viện cấp cứu, e rằng ba anh ta đã chết từ lâu rồi.
Vì vậy, ở trong mắt anh ta, bây giờ cô ta mới đến xin lỗi và muốn vào thăm đều là dối trá. “Tôi không thể để cô gặp ba tôi.” Triệu Khải Ngôn lạnh lùng nhìn cô ta một cái, sau đó lướt qua cô ta bước vào phòng bệnh, đóng cửa lại.
Chu Như Ngọc bị chặn ngoài cửa, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm cánh cửa như muốn đốt một lỗ.
Mục đích cô ta tới đây rất đơn giản, đó là muốn âm thầm hòa giải với bác Triệu, để ông không giúp Đường Nhã Phương uốn nắn mẹ cô ta.
Chỉ là không nghĩ đến phản ứng của con trai bác Triệu lại lớn như vậy, không cho cô ta vào gặp bác Triệu, cứ như vậy thì mục đích của cô ta sẽ không đạt được. Không, cô ta phải tìm cách khác.
Thoáng thấy y tá tới đây, cô ta nheo mắt lại, trong lòng nảy sinh ý tưởng, sải bước đi về phía y tá.
Ngay khi bước vào phòng, Triệu Khải Ngôn nói với ba rằng con gái của Triệu Thanh Bích đang đứng trước cửa và muốn vào gặp ông.
Khi nghe thấy con gái của Triệu Thanh Bích, bác Triệu vô cùng kích động, mạnh mẽ nắm lấy cánh tay của con trai: “Khải Ngôn, con mau mau đuổi cô ta đi đi, ba không muốn gặp nó!”
Triệu Khải Ngôn sợ rằng cảm xúc của ba anh dao động quá lớn sẽ ảnh hưởng đến thân thể, anh ta nhanh chóng bình tĩnh nói: “Bố, ba đừng lo lắng, con đã nói cô ta trở về, con cũng nói rõ với cô ta rằng ba không muốn gặp cô ta.
Bác Triệu nghe thấy liền thở phào nhẹ nhõm: “Tốt rồi, tốt rồi” “Bố, ba có muốn nói với cô Phương về chuyện này không?” Triệu Khải Ngôn dò hỏi.
Bác Triệu lắc đầ: “Không cần, ba sợ cô chủ lo lắng” Triệu Khải Ngôn gật đầu: “Đúng vậy, đây là chuyện nhỏ, chúng ta không cần làm phiền người khác liền có thể tự mình giải quyết”
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.
Nghe thấy động tĩnh, Triệu Khải Ngôn quay đầu nhìn sang, một y tá bước vào cười nói với anh ta: “Anh Triệu, đến lấy ít thuốc cho ông cụ. Bác sĩ vừa mới kê đơn “Lấy thuốc?” Triệu Khải Ngôn nhíu mày nghi ngờ: “Bác sĩ sao lại kê đơn thuốc cho ba tôi?”
Y tá giải thích: “Không phải ông cụ nói sau khi ăn xong không tiêu hóa được sao? Dạ dày bị ứ đọng nên bác sĩ mới kê cho một số loại thuốc giúp tiêu hóa tốt. “Ồ.” Bố anh ta quả là có vấn đề như vậy nên Triệu Ngôn Khải không nghi ngờ đi theo y tá ra khỏi phòng.
Vừa mới cùng y tá rời đi, cửa phòng bên cạnh mở ra, Chu Như Ngọc bước ra, cô ta liếc mắt nhìn người đàn ông đi phía sau y tá, sau đó bước tới đẩy cửa phòng bệnh của bác Triệu. “Khải Ngôn, con quay lại nhanh thế.” Khi cửa phòng mở ra, bác Triệu nghĩ rằng là con trai của mình lấy thuốc trở lại nhưng khi ông nhìn lên lại thấy đó là Chu Như Ngọc, đồng tử của ông đột nhiên giãn ra, cả người choáng váng. “Bác Triệu, đã lâu không gặp” Chu Như Ngọc mỉm cười bước đến gần ông.
Bác Triệu phản ứng lại, lạnh lùng chất vấn: “Sao cô lại ở đây? Tôi đã nói không hoan nghênh cô!”
Thấy ông xúc động nhìn chằm chằm mình đầy phẫn nộ, nụ cười của Chu Như Ngọc càng trở nên đậm hơn, cô ta bình tĩnh nói: “Tôi đến gặp bác, bác Triệu. Hơn nữa người đến là khách, huống chi tôi vẫn là cô chủ nhà họ Đường, thái độ của bác như vậy là không đúng rồi. “Người đến là khách? Cô chủ nhà họ Đường?" Bác Triệu cười mỉa: “Từ đầu đến cuối nhà họ Đường chỉ có một cô chủ, đó chính là cô chủ Nhã Phương.
Vẻ mặt của Chu Như Ngọc ngưng lại nhưng rất nhanh đã khôi phục, cô ta nhanh chóng che giấu sự không vui trong mắt, vẫn cười nói: “Bác Triệu, tôi không quan tâm chuyện bác có muốn thừa nhận tôi là cô chủ nhà họ Đường hay không. Hôm nay tôi đến đây chỉ muốn xin lỗi bác. “Xin lỗi?” Giống như vừa nghe được chuyện cười, bác Triệu lạnh lùng cười mấy tiếng, ánh mắt nhìn cô ta lạnh như băng: “Cô Ngọc, tôi chịu không nổi lời xin lỗi của cô, mời cô đi ra ngoài."
Đối mặt với thái độ của ông, Chu Như Ngọc không hề để ý, cô ta mỉm cười, sau đó lấy trong túi xách ra một tờ giấy, bước tới đặt lên bàn đầu giường.
Bác Triệu liếc nhìn, là tấm séc. “Cô có ý gì?” Vẻ mặt bác Triệu càng lạnh lùng hơn. “Ý tôi chính là như vậy. Mẹ tôi đẩy bác xuống lầu là do sơ suất nhất thời chứ không phải do bà ấy cố ý. Tôi nghĩ bác Triệu biết rất rõ điều này. Vì vậy, tôi nghĩ tốt hơn là chúng ta nên âm thầm hòa giải riêng tư, chuyện này tốt cho tất cả mọi người. Cập nhật chương mới nhất tại* Tamlinhhay
Bác Triệu nhìn chằm chằm cô ta, trầm giọng hỏi: “Cô cho rằng tôi nằm đây bây giờ là do mẹ cô sơ ý tạo nên. Chu Như Ngọc nhưởng mày, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ không đúng sao?" “Dĩ nhiên là không!” Bác Triệu Bân lạnh lùng trả lời: “Rõ ràng là mẹ cô sợ tôi nói chuyện các người muốn hãm hại cô chủ Nhã Phương nói ra nên muốn giết người bịt miệng. Sao có thể như cô nói do sơ suất được!”
Nghe thế, nụ cười trên mặt Chu Như Ngọc lập tức đình trệ, cô ta nheo mắt, ánh mắt đầy u ám: “Bác đã nói hết chuyện này cho Đường Nhã Phương rồi sao?”
Bác Triệu dường như không nghe thấy câu hỏi của cô ta, giọng nói vang dội có lực: “Hai mẹ con cô cứ chờ đó trả giá cho những gì mình đã gây ra đi!"
Chu Như Ngọc lặng lẽ nhìn ông, hồi lâu không lên tiếng. Thái độ bác Triệu lúc này rất rõ ràng, ông ta chỉ muốn giúp Đường Nhã Phương xử lý họ, đồng thời đòi lại công lý cho mình. Chỉ cần bác Triệu thực sự tố cáo mẹ cô ta trước mặt cảnh sát, mẹ cô ta chắc chắn sẽ phải ngồi tù. Vậy hôm nay cô ta đến đây có ích gì?
Cô ta nghĩ đến nội dung cuộc gọi của con trai bác Triệu khi mới đến, khóe môi từ từ nhếch lên, ông trời quả nhiên không chặn hết đường đi! ổn định tâm trạng hỗn loạn của mình, Chu Như Ngọc giả vờ thân thiết hỏi: “Bác Triệu, con dâu bác đối xử với bác như thế nào?”
Câu hỏi đột ngột này khiến bác bác Triệu sững sờ, sau đó cảnh giác nhìn cô ta chằm chằm: “Chuyện này liên quan gì đến cô?”
Chu Như Ngọc mỉm cười: “Tất nhiên không liên quan, nhưng tôi biết con dâu của bác đối xử với bác không hề tốt”
Cô ta đang thăm dò, khi nghe thấy những lời này, một tia buồn bã thoáng qua trong mắt bác Triệu, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy. “Cô sai rồi, con dâu rất tốt với tôi.” Bác Triệu trả lời. “Thật sao?” Chu Như Ngọc nở một nụ cười kỳ dị: “Nhưng tôi vừa nghe thấy con trai bác và con dâu nói chuyện điện thoại. Vợ anh ta không muốn đưa bác về nhà, muốn con trai bác gửi bác vào viện dưỡng lão” “Cô ăn nói bậy bạ!” Bác Triệu kích động.
Chu Như Ngọc bình tĩnh cười: “Tôi có nói bậy hay không, trong lòng bác Triệu là rõ ràng nhất”