“Ngọc Nhã, cháu đang làm cái gì vậy? Cháu như vậy là đang đặt ông nội ở chỗ nào?”
Sau khi Lương Phi Mạc rời đi xong, ông cụ Lương kín đáo chỉ trích Hứa Ngọc Nhã. “Ông nội” Hứa Ngọc Nhã ngoan ngoãn kêu lên một tiếng: “Cháu làm vậy là có lý do. “Lý do gì?” Ông cụ Lương nhíu mày. “Cháu đang lấy lui làm tiến, chỉ khi cháu làm như vậy, anh ba mới không đề phòng cháu”
Nghe vậy, đầu tiên ông cụ Lương hơi sửng sốt một chút, sau đó lập tức nhoẻn miệng cười: “Hóa ra là như vậy/” Ông ta còn tưởng con nhóc này thật sự muốn giải trừ hôn ước, may mà chỉ là lo bóng lo gió.
Ông cụ Lương lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cười tủm tỉm nói: “Ngọc Nhã, cháu quả nhiên là một đứa trẻ thông minh”
Hứa Ngọc Nhã cười: “Cháu không phải là thông minh, chỉ là rơi vào đường cùng mới nghĩ đến phương pháp này” “Cho dù thế nào, ông nội đều ủng hộ cháu vô điều kiện” “Cảm ơn ông nội,
Hứa Ngọc Nhã cười, sau đó quay đầu nhìn về phía cổng, nụ cười trên mặt rút đi, ánh mắt trở nên nặng nề.
Lương Phi Mạc vừa lái xe rời khỏi nhà họ Lương thì nhận được điện thoại của Đường Nhã Phương. “Chị dâu. Anh ta tiếp điện thoại. “Phi Mặc, cậu đang làm gì đó?”
Điện thoại truyền tới giọng nói của Đường Nhã
Phương.
Lương Phi Mạc nhìn chăm chú về phía trước, đáp: “Em mới vừa từ trong nhà ra.
Đầu dây bên kia rơi vào im lặng, một lúc lâu sau mới vang lên giọng nói: “Phi Mặc, An Nhi ngã bệnh” “Ngã bệnh?” Lương Phi Mạc ngạc nhiên kêu lên, giọng điệu vội vàng hỏi: “Làm sao lại sinh bệnh?” “Phát sốt, có thể là bị cảm lạnh.
Nhà họ Lương ở phía Nam, biệt thự của Lục Đình Vỹ ở phía bắc, hai nơi ở hai hướng đối ngược nhau.
Bình thường lái xe phải mất hơn nửa tiếng mới đến nơi, mà Lương Phi Mạc chỉ dùng thời gian hơn nữa tiếng là đã đến, trên đường tới anh ta đã vượt mấy cái đèn đỏ, hoàn toàn trong tình trạng liều mạng.
Cho nên khi Đường Nhã Phương nhìn thấy anh ta thì vô cùng kinh ngạc: “Làm sao cậu đến nhanh như vậy?” “An Nhi thế nào rồi?” Lương Phi Mạc hoàn toàn không có nghe thấy cô hỏi cái gì, câu đầu tiên chính là sốt ruột hỏi tình huống của Tống An Nhi. “Hết sốt rồi, nhưng vẫn chưa có tỉnh.” Đường Nhã Phương nhường đường, để anh ta đi vào,
Lương Phi Mạc ngồi ở mép giường, đưa tay sờ trán của Tống An Nhi, cảm giác lạnh buốt khiến cho anh ta thở phào một hơi.
Vẻ mặt Tống An Nhi vô cùng yếu ớt, bờ môi cũng không hồng hào như bình thường, anh ta đau lòng vỗ về gương mặt của cô. “Cô ấy đột nhiên bị sốt, làm tôi sẽ hết hồn” Đường Nhã
Phương khẽ nói. Nhìn đến cảnh tượng buổi sáng lúc cô vào phòng nhìn thấy, đến bây giờ trong lòng cô còn sợ hãi.
Đường Nhã Phương nghiêng đầu nhìn Lương Phi Mạc đang đau lòng, đôi một vểnh lên, như có điều suy nghĩ một lát, sau đó chậm rãi mở miệng: “Phi Mặc, gần đây cậu có hơi bỏ bê An Nhi đó!
Đầu ngón tay của Lương Phi Mạc dừng lại, bờ môi hiện ra nụ cười đắng chát: “Em cũng không muốn thế, nhưng...” “Tình huống của ông ngoại sao rồi?”
Đường Nhã Phương đột nhiên đổi đề taig khiến cho Lương Phi Mạc sững sờ, lập tức phản ứng kịp, bất đắc dĩ nhún vai: “Còn có thể sao nữa, chính là như cũ thui.
Đường Nhã Phương nhíu mày: “Thật sự bị bệnh?
Lương Phi Mạc suy nghĩ: “Không phải là thật sự bị bệnh, nhưng hôm nay em mới biết được ông ấy bị đau thắt ngực. “Đau thắt ngực?” Đường Nhã Phương hơi ngạc nhiên: “Đây chẳng phải là không thể bị kích thích sao?” “Ừm.” Lương Phi Mạc gật đầu: “Hôm neu em lại biểu hiện với ông nội về ý tử và thái độ của mình một lần nữa, khiến ông ấy tức giận, hung hăng che ngực, vẻ mặt cũng thay đổi, cũng may là Ngọc Nhã mang thuốc đến cho ông ấy uống xong mới hòa hoãn lại.” “Ngọc Nhã?”
Đường Nhã Phương nhíu mày: “Là vợ chưa cưới kia của cậu sao?” “Ừm, là co ta”
Đường Nhã Phương cười: “Xem ra là cô ta còn rất chăm sóc ông ngoại” “Đúng vậy, từ ngày cô ta về nước đến nay, vẫn luôn là cô ta chăm sóc ông nội. Đường Nhã Phương gật đầu, sau đó đổi đề tài hỏi: “Thái độ của ông ngạo vẫn như vậy sao?”
Lương Phi Mạc chỉ trầm ngân trong chốc lát: “Thái độ của ông nội không thay đổi, nhưng thái độ của Ngọc Nhã lại thay đổi.” “Ồ?” Đường Nhã Phương nhíu mày, mấy hôm trước Hứa Ngọc Nhã còn muốn dùng tiền để An Nhi chia tay với Phi Mặc, làm sao lại đột nhiên thay đổi thái độ?
Cô không khỏi cảm thấy hứng thú: “Cô ta thay đổi thái độ như thế nào?” “Cô ta nguyện ý hủy bỏ hôn ước, thành toàn cho em và An Nhi” Lương Phi Mạc nói. “Thật sao?” Sao cô lại có cảm giác không đáng tin vậy?"
Lương Phi Mạc cười khổ: “Thật ra em cũng không tin, nhưng cô ta lại nói trước mặt ông nội như vậy, như vậy khẳng định là cô ta đã nghiêm túc suy nghĩ qua"
Đường Nhã Phương vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp, một người lấy tiền uy hiếp An Nhi thật sự sẽ thay đổi thái độ chỉ sau vài ngày ư?" Tamlinhhay trang web cập nhật nhanh nhất
Thật sự sẽ tự nguyện từ bỏ Lương Phi Mạc sao? Nghĩ thế nào cũng không thể tin tưởng được. “Phi Mặc...” Đường Nhã Phương đang định đem nghi vấn trong lòng mình nói ra thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng rên rỉ. "Um...."
Cô vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Tống An Nhi đang nhíu chặt lông mày, sau đó hai mắt từ từ mở ra, ánh mắt mờ mịt không có tiêu cự. “An Nhi, cậu tỉnh rồi. Trong giọng nói của Đường Nhã Phương có chút vui mừng.
Nghe thấy âm thanh, Tống An Nhi chậm rãi quay đầu, ánh mắt dần dần có tiêu cự, cô nhìn thấy Đường Nhã
Phương trên mặt đang tràn đầy vui mừng, còn Lương Phi
Mạc thì đang đau lòng nhìn cô. “Anh... cô mở miệng, lại phát hiện ra miệng lưỡi khô khốc. “Nào, uống ngụm nước trước đã”
Đường Nhã Phương rót một cốc nước, sau đó bảo Lương Phi Mạc đỡ Tống An Nhi dậy.
Lương Phi Mạc nhét một cái gối đệm ở sau lưng cô, sau đó ddauw tay vuốt ve gò má lạnh toát của cô ấy, tiếp nhận cốc nước Đường Nhã Phương đưa tới đút cho cô ấy uống một ngụm, ôn nhu hỏi: “Cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Tống An Nhi mỉm cười: “Ừm, đỡ hơn nhiều rồi”
Nói thì nói như thế, nhưng giọng nói của cô vẫn có chút khàn khàn.
Tiếp theo, cô ấy nhìn bốn phía xung quanh, sau đó buồn bực nhìn Đường Nhã Phương: “Đây là đâu?” “Nhà tớ đó” Đường Nhã Phương chế nhạo nói: “Cậu thật là trác táng, đến nhà tớ mà cũng không nhận ra. Tống An Nhi xấu hổ cười: “Đúng là tớ hồ đồ rồi” “Tối hôm qua sau khi tớ uống say xong thì không nhớ rõ chuyện sau đó nữa”
Nghe cô ấy nói như thế, Lương Phi Mạc không khỏi nhíu mày: “Tối hôm qua em uống rượu?" “Đúng vậy, sao thế?” Tống An Nhi không hiểu anh hỏi như thế là có ý gì? “Tại sao đang êm đang đẹp lại chạy đi uống rượu vậy?”
Lương Phi Mạc hỏi như vậy, Đường Nhã Phương đặt tay lên vai anh ta, nửa đùa nửa nghiêm túc nói: “Còn không phải bởi vì cậu sao.”
Cô nhìn An Nhi, nói tiếp: “Tâm trạng cô ấy không tốt, tôi cùng Mẫn Nghi uống mấy chén với cô ấy, nhưng mấy người chúng tôi tửu lượng đều không ra gì, che nên uống say đến không biết gì.
Nói xong, cô vỗ vỗ bả vai của Lương Phi Mạc: “Được rồi, tôi đi xuống giúp thím Ngô, hai người các người tự nhiên trò chuyện đi
Cô đêm không gian nhường lại cho hai người bọn họ, có một số điều hai người bọn họ phải tự nói rõ ràng với nhau.