Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hợp đồng hôn nhân với tổng tài mãnh thú

Chương 366: Không thỏa hiệp cũng phải thỏa hiệp

Bên này Tống An Nhi chưa kịp nổi giận thì Lê Mẫn Nghi đã nổi giận trước, cô cướp lấy tấm chi phiếu, liếc nhìn số tiền trên đó rồi chế nhạo: “Nhà họ Lương cũng thật là hào phóng nha, ba tỷ rưỡi mà cũng muốn mua đứt tình cảm của người ta, thật là hào phóng mà”

Sau đó, cô xé nát tờ chi phiếu trước mặt Hứa Ngọc Nhã. “Cô đang làm cái gì đó?” Hứa Ngọc Nhã kinh ngạc hét lên.

Lê Mẫn Nghi xé nát tờ chi phiếu rồi ném vào mặt Hứa Ngọc Nhã: “Trở về nói với nhà họ Lương giúp tôi, có tiền là tốt, nhưng các người cho rằng tiền có thể mua được mọi thứ sao? Tôi cho cô biết, người nhà họ Lương đừng có mơ tưởng có thể khiến An Nhi và Lương Phi Mạc tách ra “Cô!” Hứa Ngọc Nhã còn trừng mắt nhìn Lê Mẫn Nghi, trong mắt tràn đầy lửa giận như muốn xé nát Lê Mẫn Nghi, “Tôi? Tôi sao?” Khóe môi Lê Mẫn Nghi cong lên một nụ cười lạnh, ngôn từ càng thêm sắc bén: “Cô cho rằng mình có hôn ước với Lương Phi Mạc là Lương Phi Mạc nhất định sẽ cưới cô sao? Đừng ngu ngốc nữa, người anh ta yêu không phải là cô, mà là chị em tốt của tôi, An Nhi, cho nên cô hết hy vọng đi, đỡ khiến cho bản thân mất mặt

Lê Mẫn Nghi đạp vào chỗ đau của Hứa Ngọc Nhã một cái, sau đó nghênh ngang dân Tống An Nhi đang trợn mắt há hốc mồm rời đi, để lại một mình Hứa Ngọc Nhã đứng tại chỗ tức giận đến mặt mày méo mó. “Cô chủ, cô không sao chứ?”

Một vệ sĩ ở bên cạnh cẩn thận mở miệng hỏi.

Hvr quay đầu hung ác nhìn anh ta một cái: “Vô dụng, nhìn thấy tôi bị bắt nạt mà không biết đứng ra giúp tôi xả cục tức sao?”

Vệ sĩ cúi đầu, không dám lên tiếng.

Anh ta không lên tiếng càng khiến Hứa Ngọc Nhã thêm tức giận: “Vô dụng, anh chính là cái thứ vô dụng, về nhà tôi nhất định sẽ bảo nhà họ Lương đuổi anh đi Nói xong, cô ta quay người rời đi, mang theo tức giận đi đến chiếc xe đang dừng ở ven đường.

Vệ sĩ vội vàng đi theo. “Mẫn Nghi, cảm ơn cậu. Tống An Nhi rất chân thành nói lời cảm ơn.

Lê Mẫn Nghi, người đang lái xe cảm thấy rất bất mãn: “An Nhi, tớ giúp cậu không phải để cho cậu cảm ơn.

Giữa bạn thân mà nói lời cảm ơn luôn cảm thấy quá khách khí.

Tống An Nhi nhíu mày: “Tớ biết”

Cô ấy cười rạng rỡ một cái: “Nhưng không nói lời cảm ơn, trong lòng tớ sẽ không cảm thấy thoải mái” “Thật sự là thua cậu.” Lê Mẫn Nghi liếc mắt, tức giận nói: “Đúng vậy, cậu luôn luôn khách khí như vậy, khiến tớ cảm thấy cậu không phải bạn thân của tớ”

Tống An Nhi cười: “Quen rồi sẽ tốt.

Lê Mẫn Nghi bất đắc dĩ cười, sau đó chuyển đề tài: “Hóa ra vợ chưa cưới của Lương Phi Mạc cũng chỉ có trình độ như vậy”

Lúc đầu cô còn tưởng sẽ là một người đẹp, không ngờ tới bộ dạng cũng chỉ bình thường, tính các còn ngang ngược càn rỡ.

Có một câu nói rất hay, sửu nhân nhiều tác quái, chắc chắn là để nói người như vầy. “Tuy rằng chỉ có trình độ như vậy, hưng mà người ta lại được ông nội thích.” Tống An Nhi cong môi. “Ông nội thích?” Lê Mẫn Nghi cười nhạo, không hề che giấu nói: “Vậy thì để ông nội cưới đi “Mẫn Nghi! Không thể nói như vậy được. Tống An Nhi nhỏ giọng khiển trách. “Làm sao không thể nói? Dựa vào cái gì mà thế hệ rước ước đình, thế hệ sau phải đi trả tiền? Cái ông cụ

Lương này quá ích kỷ.

Trong giọng nói của Lê Mẫn Nghi tràn đầy tức giận bất bình, nếu như đối phương là một người đẹp có tố chất thì còn tốt, nhưng mà lại là một người phụ nữ như vậy, cô phải thay Lương Phi Mạc bênh vực kẻ yếu.

Tống An Nhi nhíu vai: “Ai bảo ông nội Hứa Ngọc Nhã là chiến hữu của ông nội, hơn nữa còn cứu ông cụ Lương một mạng” “Điều này còn buồn cười hơn, bây giờ là thời đại gì rồi, ai quy định cứ báo ân là phải thông gia đâu, chúng ta có nhiều phương thức báo ân khác mà. Lê Mẫn Nghị cảm thấy ông cụ Lương này thật là hồ đồ, mang hạnh phúc của cháu trai mình ra nói đùa. “Ông cụ Lương chính là một người trọng tình trọng nghĩa, lời ông ấy hứa nhất định ông ấy sẽ thực hiện, cho nên tớ không cảm thấy ông ấy sai”

Lê Mẫn Nghi nghe xong lời này thì không vui: “Tống An

Nhi, người ta đã mang tiền đến đây nhục nhã cậu, thế mà cậu còn nói đỡ cho người ta?" “Thật ra.... Tống An Nhi trầm ngâm: “Tớ cảm thấy Hứa Ngọc Nhã làm như vậy, không nhất định là ý của ông cụ

Lương.” “Không phải ý của ông ta? Chẳng nhẽ là người phụ nữ kia tự ý chủ trương?"

Tống An Nhi đan hai tay lại: “Có lẽ vậy”

Câu trả lời không chắc chắn khiên Lê Mẫn Nghi trợn tròn mắt: “Tống An Nhi, tớ cảm thấy cậu không nên suy nghĩ mọi chuyện đơn giản như vậy, cậu phải nhớ kỹ, cậu không được người nhà họ Lương chấp nhận” Mẫn Nghi nói không sai, bây giờ cô vẫn chưa được người nhà họ Lương chấp nhận, ai cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Hứa Ngọc Nhã đã nói, nếu cô ấy không nhận chi phiếu rời khỏi Lương Phi Mạc, như vậy cô ta sẽ gây bất lợi đối với ba mẹ cô.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Tống An Nhi có chút lo lắng, không biết cái người Hứa Ngọc Nhã kia chỉ nói thôi hay là thật sự muốn làm tổn thương cha mẹ cô.

Hứa Ngọc Nhã tức giận ngùn ngụt quay trở về nhà họ

Lương, nhìn thấy anh cả và chị dâu của Lương Phi Mạc đã trở về rồi.

Cô ta vội vàng thu lại cơn giận, đi qua, ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Anh cả, chị dâu” N*hớ đọc truyện trên Tamlinhhay để ủng hộ team nha !!!

Lương Mặc Dương và vợ Tống Khanh Phi đang ngồi nói chuyện với ông cụ Lương, vừa nghe thấy có người gọi mình, cả hai người đều ngẩng đầu lên.”

Lương Mặc Dương vừa nhìn thấy Hứa Ngọc Nhã thì vô cùng vui mừng: “Ngọc Nhã, em trở về khi nào vậy?” “Em vừa mới về mấy ngày trước.” Trên mặt Hứa Ngọc Nhã mang nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng đáp. Ở trước mặt người nhà họ Lương, Hứa Ngọc Nhã là một cô bé hiền lành dịu dàng ngoan ngoãn, cho nên rất được người nhà họ Lương yêu quý. “Tại sao trở về lại không nói một tiếng với anh và chị dâu?” Lương Mặc Dương hỏi.

Hứa Ngọc Nhã thè lưỡi: “Nhất tời quên mất.” “Anh thấy là em không có để anh và chị dâu ở trong lòng thì có” Lương Mặc Dương tỏ ra vẻ bất mãn liếc xéo cô ta một cái.

Cô ta vội vàng giơ tay lên là bộ dạng thề: “Anh cả, oan uổng cho em quá, anh với chị dâu đều ở vị trí quan trọng nhất trong lòng em. “Có đúng không?” Tống Khanh Phi nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia hứng thú: “Vị trí quan trọng nhất trong lòng em chẳng lẽ không phải thằng nhóc thúi Lương Phi Mạc kia sao?” “Chị dâu!” Bị nói trúng tim đen, Hứa Ngọc Nhã xấu hổ dậm chân. “Thật xin lỗi.” Tống Khanh Phi chế nhạo. “Không để ý đến mọi người nữa. Hứa Ngọc Nhã xấu hổ chạy lên tầng.

Nhìn cô ta chạy lên tầng, nụ cười trên mặt Tổng Khanh Phi dần dần thu lại, nhíu mày nhìn ông cụ Lương: “Ông nội, ông nói Phi Mạc thực sự không muốn cưới Ngọc Nhã sao?"

Khoảng thời gian này, cô ta cũng xem tin tức trên mạng và biết được Lương Phi Mạc có bạn gái, nhưng ban đầu cô ta cũng không để ý, cảm thấy đàn ông mà, chỉ cần chưa kết hôn, có động lòng với người phụ nữ khác cũng là chuyện bình thường.

Nhưng khi vừa về nhà, nghe ông nội nói Lương Phi Mạc vì người bạn gái kia mà muốn hủy bỏ hôn ước với Ngọc Nhã, chuyện này ngoài dự đoán của cô ta và Lương Mặc Dương. “Hiện tại là như thế.” Vẻ mặt ông cụ Lương có chút ngưng trọng: “Nhưng mà ông sẽ không để cho chuyện này xảy ra. “Ông nội, từ nhỏ Phi Mạc đã là một người tùy tiện quen rồi, nó không phải là người sẽ dễ dàng thỏa hiệp. Lương Mặc Dương hiểu rất rõ đứa em trai này củ mình, anh ta sợ đến lúc đẩy sẽ phản tác dụng, anh ta sẽ mất đi một người em trai. “Không có việc gì, đến lúc đó nó không thỏa hiệp cũng sẽ phải thỏa hiệp. Ông cụ Lương trầm giọng nói, trong đôi mắt khôn khéo lóe lên một tia tính toán.

Lương Mặc Dương và Tổng Khanh Phi nhìn nhau, ông nội đã nói như vậy, như vậy chắc chắn đã có nắm chắc.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!