Chương 360: Chắc chắn sẽ càng coi thường tôi hơn nữa
Thân Minh Hà có nằm mơ cũng không ngờ rằng một diễn viên nhỏ vô danh như cô lại có thể xuất hiện trong bộ phim, điều này đối với cô mà nói hệt như một giấc mơ vậy.
Bởi vậy mà sau cuộc họp báo não bộ của cô gần như trở nên hồ đồ.
Khi quay lại phòng khách cô ngã quỵ xuống ghế số pha, ai không biết chắc hẳn sẽ đều cho rằng cô vừa tham gia cuộc đua một trăm mét. “Chị ơi, rót cho em xin một cốc nước với. Cô giơ tay lên, cũng không để ý rằng trong phòng có người hay không rồi nói chuyện với chị trợ lý như ngày thường.
Một lúc sau, một cốc nước được truyền vào tay cô. “Cảm ơn. Cô nói nhỏ rồi ngồi dậy định uống nước nhưng từ khóe mắt liếc thấy một nụ cười nhàn nhạt. Cô kinh ngạc tròn mắt nhìn rồi quay đầu lại nhìn chăm chú nói: “Chị Nhã Phương, sao chị lại ở đây?”
Đường Nhã Phương cười: “Tôi qua đây thăm cô chút” Thân Minh Hà củi nhìn cốc nước trong tay ngượng ngùng nói: “Chị Nhã Phương, thật ngại quá tôi lại bắt chị phải đi rót nước cho tôi. “Không sao đâu. Đường Nhã Phương dịu dàng nhìn cô, “Cô uống nước đi rồi chúng ta sẽ nói chuyện về bộ phim. “Dạ vâng ạ. Thân Minh Hà đáp lại rồi một hơi uống hết cốc nước.
Thấy cô vội vàng uống hết nước như vậy Đường Nhã Phương cười bất lực sau đó lấy ra một xấp kịch bản trong túi lớn mang theo.
Nhã Phương đưa xấp kịch bản cho Thân Minh Hà: “Đây là kịch bản của bộ phim, cô xem đi. Thân Minh Hà nhìn cô ấy một cái sau đó nhận lấy kịch bản rồi cúi xuống đọc. “Cái này là bản thảo tạm thời dành cho cô bởi vậy rất gấp, tôi cũng đã yêu cầu phía bên đạo diễn chuyển đoạn cô quay ra xa nhất có thể để tạo thời gian cho cô làm quen với kịch bản.”
Thân Minh Hà nhướng mí mắt lên nhìn rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Vâng, tôi sẽ cố gắng ạ.”
Đường Nhã Phương cười xin lỗi: “Thân Minh Hà, thật ngại quá tôi tìm cô gấp như vậy hi vọng sẽ không gây phiền phức cho cô.
Vừa nghe vậy Thân Minh Hà vội lắc đầu: “Không sao đâu ạ, chị Nhã Phương”
Thân Minh Hà mím môi một cái rồi lại tiếp tục nói: “Tôi cũng muốn cảm ơn chị Nhã Phương đã cho tôi một cơ hội tốt như vậy nếu không có nằm mơ tôi cũng không ngờ có thể đóng phim mà còn là một bộ phim tốt như vậy” Biểu cảm và lời nói của Thân Minh Hà tràn ngập sự biết ơn.
Đường Nhã Phương suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra tôi chọn cô là vì cô thích hợp với vai diễn này, vì vậy cô nên cảm ơn chính mình.”
Thân Minh Hà củi đầu cười ngượng ngùng: “Như vậy cũng có nghĩa là chị Nhã Phương có thể nhìn thấy tôi”
Đường Nhã Phương cười vỗ vai cô: “Thân Minh Hà, cô đừng thiếu tự tin như vậy cô rất giỏi, tôi đặc biệt rất mong chờ hiệu ứng của bộ phim này” “Thật vậy sao?” Thân Minh Hà ngẩng đầu nhìn cô. “Đúng vậy” Đường Nhã Phương gật đầu, “Vì vậy hãy cố gắng quay cho tốt, tôi tin tưởng cô nhất định có thể đem đến cho tôi và khán giả một hiệu quả tuyệt vời.
Thân Minh Hà ngay lập tức tràn đầy tự tin: “Chị Nhã Phương, tôi sẽ không để chị phải thất vọng”
Đường Nhã Phương cười: “Được, tôi tin tưởng cô” Một ngày sau khi hội nghị ra mắt kết thúc Đường Nhã
Phương và Lục Đình Vỹ cùng nhau trở về Hải Phòng.
Nhà họ Lục là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn mạnh, không thể coi thường sức mạnh tài chính của họ.
Nhà họ Lục nằm ở một nửa núi yên tĩnh, trước nhà là một hồ nước nhân tạo lớn với khung cảnh đẹp như tranh vẽ.
Chiếc xe Maybach màu đen dừng trước biệt thự, qua kính chắn gió ánh mắt Đường Nhã Phương nhìn vào căn biệt thự đẹp kiểu châu Âu.
Mái ngói đỏ và tường trắng, nắng chiều hắt lên những ô cửa sổ lớn kiểu Pháp phản chiếu ánh sáng chói lọi.
Đường Nhã Phương nheo mắt lại, hai tay cô nắm chặt dây an toàn trong lòng rất hồi hộp tim cô bắt đầu đập nhanh.
Tuy rằng con dâu xấu xí chỉ muốn gặp bố mẹ chồng nhưng nếu cô gặp một vị trưởng lão không thích chính cô thì nói thật cô có một chút muốn từ bỏ.
Lục Đình Vỹ cởi dây an toàn rồi quay đầu lại thấy vẻ mặt căng thẳng như kẻ thù của cô, không nhịn được cười nói: “Phu nhân à nếu em thấy căng thẳng thì bây giờ chúng ta sẽ rời đi luôn. “Không cần” Đường Nhã Phương hít một hơi thật sâu rồi quay đầu nhếch môi cười: “Nếu bây giờ chúng ta đi bố anh sẽ nhất định càng coi thường em hơn.
Lục Đình Vỹ khẽ nhíu mày: “Thật ra em không cần quan tâm đến ý kiến của ông ấy” Đường Nhã Phương cười nói: “Em biết là vậy nhưng dù sao ông ấy cũng là bố của anh.
Cũng chính vì bố anh nên cô mới cùng Lục Đình Vỹ trở về nhà họ Lục, bất luận bố anh có thích cô hay không cô đều không để ý, cô chỉ là không muốn gây thêm rắc rối cho
Đình Vỹ.
Bước vào biệt thự xinh đẹp người quản gia mở cửa rồi dẫn họ vào phòng khách được trang hoàng lộng lẫy.
Trên một chiếc ghế sofa cổ điển kiểu châu Âu một người đàn ông ước chừng hơn năm mươi tuổi ngồi nghiêm nghị, ông ấy nghe quản gia nói thiếu gia đã trở lại, nhưng khóe mắt chỉ liếc nhìn bọn họ, đáy mắt có chút lạnh lùng. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện* tại Tamlinhhay
Lục Đình Vỹ nắm chặt tay Đường Nhã Phương đi vào nhưng họ không ngồi xuống mà đứng ở đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Định Bang không nói lời nào. Bầu không khí bao trùm sự lạnh lẽo, Lục Đình Vỹ âm thầm nhìn. Đây là hai bố con sao? Hoàn toàn giống những người xa lạ.
Lục Đình Vỹ và Lục Định Bang đều không ai chủ động nói chuyện, điều này khiến Đường Nhã Phương người lần đầu tiên đến nhà họ Lục càng thêm hụt hẫng thậm chí còn lo lắng hơn, lo lắng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi. Đúng lúc này một giọng nói có phần ngạc nhiên và mừng rỡ vang lên. “Đình Vỹ con về rồi à.”
Đường Nhã Phương quay lại nhìn thấy một người phụ nữ duyên dáng bước nhanh về phía họ, gương mặt trang điểm thanh tú mang theo nụ cười yêu thương.
Đường Nhã Phương hơi nhướng mày, có lẽ đây là mẹ kế của Đình Vỹ? Lâm Tuyết Chi đi đến chỗ Lục Đình Vỹ và dừng lại đưa tay ra để chạm vào anh nhưng anh tránh ra.
Nụ cười trên mặt Lâm Tuyết Chi thoáng chốc ngượng lại nhưng giống như đã quen với sự xa lánh của anh từ lâu, lập tức khôi phục lại và nở nụ cười nói: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Lục Đình Vỹ thậm chí không thèm nhìn bà ấy khuôn mặt tuấn tú của căng thẳng, lạnh lùng đến đáng sợ.
Nhưng Lâm Tuyết Chi không quan tâm chút nào bà ấy dời tầm mắt sang Đường Nhã Phương đang đứng ở bên cạnh anh không chút nao núng nhìn Đường Nhã Phương, trên mặt nở một nụ cười không chút kiêng nể.
Nếu không biết thân phận của người phụ nữ trước mặt mình từ lâu, từ góc độ nụ cười nhân hậu của bà ấy Đường Nhã Phương thực sự sẽ nghĩ cô ấy là mẹ của Đình Vỹ, một người rất hiền lành và tốt bụng.
Nhưng đây chỉ là ngoài mặt.
Mưu đồ của Triệu Thanh Bích đối với nhà họ Đường nhỏ đã sâu như vậy, chưa nói đến một gia tộc lớn như nhà họ Lục, mẹ kế của Đình Vỹ đã sinh ra hai người con trai nền âm mưu tranh giành quyền lực này càng phải thâm sâu hơn. “Con là vợ của Đình Vỹ à?" Lâm Tuyết Chi dù biết nhưng vẫn cố tình hỏi.
Lục Đình Vỹ cười nhạt rồi nói: "Ừ" và không nói thêm gì nữa.
Còn Lâm Tuyết Chi thì gật đầu nói: "Thật xinh đẹp.
Lõng mày có hơi nhưởng lên Đường Nhã Phương luôn giữ nụ cười lễ phép.