Chương 357: Chẳng lẽ cứ chấp nhận như vậy sao
Bên này Tần Dĩ An vừa nói không thể đóng trong phim mới thì bên kia Phùng Phong đã gọi điện thoại tới.
Ở trong điện thoại Phùng Phong đưa ra đề nghị muốn để Chu Như Ngọc đóng nữ chính trong một bộ phim mới. "Đạo diễn Phùng Phong, anh điên rồi sao?" Đây là phản ứng đầu tiên của Đường Nhã Phương, cô hoàn toàn không ngờ Phùng Phong sẽ có đề nghị điên cuồng như vậy, đây chính là chuyện có liên quan đến năng lực chuyên môn của anh ta, vậy mà anh ta lại không nghĩ thông suốt!
Nếu như để Chu Như Ngọc diễn vai nữ chính vậy thì đồng nghĩa với việc không xem trọng số tiền đầu tư của Hoàng Gia và Thời Đại sao? "Tiểu Đường, tôi biết đây là một đề nghị rất mạo hiểm nhưng cô cũng biết làm nghề này của chúng ta phải có tinh thân mạo hiểm, kết quả thực ra không đến mức nghiêm trọng như vậy.
Lời giải thích này nói thật là dễ nghe, nhưng mạo hiểm cũng phải đáng giá để mạo hiểm, có đánh chết cô cũng sẽ không mạo hiểm vi Chu Như Ngọc. "Đạo diễn Phùng Phong, rất xin lỗi tôi sẽ không đồng ý với đề nghị này của anh. Tôi sẽ chọn lựa diễn viên khác thích hợp hơn. "Cô thật sự không thể nế mặt tôi sao?" "Đạo diễn Phùng Phong, lúc trước anh nói để Chu Như Ngọc xuất hiện ở trong phim tôi đã nể mặt anh làm rồi. Chu Như Ngọc không có sức hút phòng vé thì đã đành, cô ta thế nhưng lại là một nghệ sĩ có danh tiếng rất xấu nên tôi sẽ không lấy tiền đầu tư của công ty ra làm trò đùa" Cô tạm dừng lại: "Hơn nữa tôi nghĩ đạo diễn Phùng
Phong cũng sẽ không dễ dàng lấy danh tiếng của bản thân ra để nói đùa có phải không?"
Phùng Phong ở đầu dây bên kia điện thoại im lặng, Đường Nhã Phương cũng duy trì sự im lặng không tiếp tục lên tiếng nữa, cô tin tưởng Phùng phong sẽ phân rõ đúng sai, anh ta sẽ không để một người không có não như Chu Như Ngọc đóng vai nữ chính của bộ phim.
Hồi lâu sau giọng nói của Phùng Phong mới truyền đến: "Tiểu Đường rất xin lỗi, do tôi nghĩ đó là điều đương nhiên. Tinh thần mạo hiểm phải có nhưng điều kiện tiên quyết là không thể lấy danh tiếng của mình ra để mạo hiểm cho nên...Cô hãy xem như tôi chưa từng nhắc tới đề nghị muốn dùng Chu Như Ngọc này nhé"
Phùng Phong vẫn còn lý trí làm cho Đường Nhã Phương thở phào nhẹ nhõm: "Đạo diễn Phùng Phong cảm ơn anh đã hiểu giúp tôi."
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười cởi mở của Phùng Phong: "Tiểu Đường, hắn là tôi phải cảm ơn cô đã làm cho tôi tỉnh táo lại mới đúng. Thực ra thì tôi cũng không lay chuyển được vợ tôi nên mới có suy nghĩ điên cuồng như vậy, nhưng mà bây giờ xem như vợ tôi tức giận thì tôi cũng sẽ không lấy sự nghiệp của bản thân ra để nói đùa"
Đường Nhã Phương biết Phùng Phong có tiếng là cưng chiều vợ, nếu như đề nghị này là do vợ của anh ta giật dây vậy thì nói không chừng không khỏi có liên quan tới Chu Như Ngọc.
Cô tin tưởng đạo diễn Phùng Phong Phong hẳn là cũng hiểu rất rõ chuyện này cho nên cô cũng không xỏ xiên mà chỉ là mịt mờ nói: "Đạo diễn Phùng Phong Phong, có người có lòng dạ khó lường nên anh đừng để vợ anh tiếp xúc nhiều."
Phùng Phong im lặng một lúc rồi mới nói: "Ừ, tôi biết rồi: Hai người nói chuyện về diễn viên nữ chính một lúc sau đó mới kết thúc cuộc nói chuyện. Sau khi cúp điện thoại Đường Nhã Phương cầm danh sách thí sinh diễn viên nữ ứng tuyển được liệt kê trước đó lên xem.
Trong danh sách có mấy người có khí chất giống Tần
Dĩ An nhưng lại thiếu mất tâm hồn giống như Tần Dĩ An.
Đây vừa đúng lại là góc cạnh mà nhân vật nữ chính trong bộ phim lần này phải có.
Đường Nhã Phương hơi đau đầu nhíu mày.
Bởi vì ngày mai là ngày diễn ra buổi họp ra mắt phim, ngoại trừ phải chọn xong nữ chính còn phải thương lượng với công ty Kinh tế cho nên chuyện lửa sém lông mày này thật sự làm cho người ta phiền chết đi được.
Cuối cùng cô nghĩ tới nghĩ lui sau đó dứt khoát gọi điện thoại cho người đại diện của từng diễn viên ở trên danh sách, cô nói bóng nói gió hỏi thăm gần đây họ có lịch trình nào hay không.
Sau khi loại bỏ những người không có lịch trình thì chỉ còn lại một hai người có lịch trình nhưng họ đều không phù hợp với hình tượng nữ chính ở trong lòng cô.
Chẳng lẽ cứ chấp nhận như vậy sao?
Đây là lần hợp tác đầu tiên của Hoàng Gia và Thời Đại cũng là đầu tiên cô phụ trách một hạng mục nên cô không muốn làm cho thành tích quá khó xem. Thực sự không thể nghĩ ra cách nào nên cô đành phải gọi điện thoại cầu cứu Lục Đình Vỹ.
Bên kia Lục Đình Vỹ đang họp với quản lý cấp cao của tập đoàn, điện thoại rung lên anh nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình điện thoại thì lập tức tạm dừng cuộc họp cầm điện thoại di động đi ra khỏi phòng họp. "Nhã Phương, sao vậy?" Anh vừa nghe điện thoại vừa bước nhanh về phía phòng làm việc của mình. "Đình Vỹ, anh đang bận sao?" Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói thận trọng hỏi thăm của Đường Nhã Phương, khóe miệng Lục Đình Vỹ nở nụ cười dịu dàng nói: "Anh không bận"
Đường Nhã Phương nằm thật chặt điện thoại mím chặt môi, vẻ mặt hơi do dự.
Nói thật cô thật sự cảm thấy xấu hổ khi phải nói chuyện loại chuyện lựa chọn diễn viên nhỏ nhặt này gây thêm phiền phức cho anh.
Đầu dây bên kia điện thoại vẫn luôn im lặng, Lục Đình Vỹ nhíu mày: "Nhã Phương, sao vậy?" "Đình Vỹ.." Cuối cùng giọng nói hơi sợ hãi vang lên. "Ừ, anh đây." "...Em muốn nhờ anh giúp một chuyện." "Em nói đi" Lục Đình Vỹ đi đến ngồi xuống ghế mở máy tính ra. "Chuyện là...Em muốn nhờ anh cho ý kiến về chuyện phim mới." “Phim mới?" Lục Đình Vỹ khế nhíu chân mày, giai đoạn trước không phải cô đã chuẩn bị xong tất cả công việc sơ bộ rồi sao? Chỉ còn một buổi họp báo nữa là có thể chính thức quay phim. Cập nhật chương mới nhất tại TгцуeлА*РР.cом
Tại sao vẫn còn cần tới lời khuyên của anh chứ? "Sao vậy?" Anh hỏi.
Đầu dây bên kia điện thoại lại im lặng một lát sau đó cô kể rõ mọi việc cho anh nghe. "Cho nên em muốn anh đề cử cho em một diễn viên nữ sao?" Sau khi Lục Đình Vỹ nghe xong thì hỏi. "Vâng. Em thực sự không thể nghĩ ra trong làng giải trí còn có ai phù hợp với nhân vật này." Từ trong giọng nói của cô có thể nghe ra cô thật sự rất buồn rầu.
Lục Đình Vỹ yên lặng một lát sau đó hỏi: "Nhã Phương, bộ phim này chắc chắn cần phải có một minh tinh đang nổi tiếng có sức hút phòng vé sao?" "Chẳng lẽ không cần sao?"
Đường Nhã Phương không hiểu sao anh lại hỏi như vậy, bây giờ bộ phim nào mà không cần minh tinh đang nổi tiếng tham dự chứ, bởi vì minh tinh như vậy mới có lượng fan hâm mộ nhiều, vậy thì phòng bán vé tuyệt đối sẽ không bị chênh lệch.
Lục Đình Vỹ khế cười: "Thực ra dựa vào việc đạo diễn Phùng Phong rất nổi tiếng thì phòng bán vé đã được bảo đảm rồi, vậy em có thể thử lựa chọn diễn viên trong dàn diễn viên loại hai và loại ba, cho dù bộ phim là phim truyền hình nhưng quan trọng nhất vẫn là độ phù hợp của diễn viên và nhân vật, chỉ cần diễn viên có khả năng diễn xuất thì tiếng vang cũng sẽ không chênh lệch nhiều"
Mặc dù nói thì nói như thế nhưng cô vẫn cảm thấy quá mạo hiểm, ngộ nhỡ phòng bán vé bị sập thì sao? "Vậy thì xem như đó là học phí của em đi"
Vốn dĩ vì cô nên anh mới hợp tác với Thời Đại cho nên anh cũng không thèm để ý khoản đầu tư này có lãi hay không.
Những lời này của anh làm cho Đường Nhã Phương rất cảm động, nhưng sau khi cảm động đối với cô mà nói học phí như vậy lại quá cao, vậy thì càng không nên phá hư.
Đình Vỹ nói có thể lựa chọn diễn viên không nổi tiếng cho lắm nhưng có khả năng diễn xuất, vậy thì cô càng có nhiều sự lựa chọn hơn.
Cô liệt kê danh sách cuối cùng chọn ra một người, một nữ diễn viên không chỉ có khí chất giống như Tần Dĩ An hơn nữa cũng có tâm hồn trong veo, là Thân Minh Hà.
Khi Thân Minh Hà nghe điện thoại của cô biết được cô muốn mời cô ấy quay phim thì không nói nhiều mà đồng ý ngay.
Thân Minh Hà đồng ý cuối cùng cũng đã giải quyết được vấn đề khẩn cấp của Đường Nhã Phương.
Sau khi cúp điện thoại Đường Nhã Phương dựa vào thành ghế thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã giải quyết được.
Tất cả đều phải cảm ơn lời đề nghị của Đình Vỹ.
Cô suy nghĩ sau đó gửi tin nhắn cho Lục Đình Vỹ: "Đình Vỹ, để cảm ơn sự giúp đỡ của anh, tối nay em mời anh ăn cơm nhé"
Cô nhanh chóng nhận được tin nhắn trả lời: "Được." Đường Nhã Phương nhìn chữ 'được' trong màn hình điện thoại thì không khỏi bật cười, sau đó cô ngồi thẳng người đóng máy tính, thu dọn bàn làm việc rồi đứng dậy rời khỏi phòng làm việc đã trống không có một bóng người từ lâu rồi.