Chương 355: Trừ khi tôi chết
Trước mặt cô cháu dâu được ông cụ Lương nhận định, điều duy nhất Tổng An Nhi tin tưởng chính là tình cảm của Phi Mạc đối với cô.
Hứa Ngọc Nhã bị đâm trúng chỗ đau, cô ta hít sâu một hơi rồi nhìn cô với ánh mắt sắc bén: “Cô Nhi, cô thích làm người thứ ba như vậy sao?” “Người thứ ba?” Tổng An Nhi nhưởng mày, bên môi hiện lên nụ cười chế giễu: “Phi Mạc chưa từng ở cùng với cô, tôi sao có thể lại là người thứ ba được!”
Hứa Ngọc Nhã híp mắt, lạnh lùng nói: “Tôi và Phi Mạc đã đính hôn rồi, cô không phải người thứ ba, lẽ nào là tôi sao?”
Sắc mặt Tổng An Nhi trở nên tái nhợt, nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, khẽ mỉm cười: “Cô Nhã, cô nghĩ nếu hai người đã đính hôn thì nhất định phải kết hôn sao?”
Hứa Ngọc Nhã nhìn cô chằm chằm: “Chẳng lẽ không đúng sao?” “Đương nhiên không phải. Lần này Phi Mạc đưa tôi tới đây là để bàn bạc với ông nội về việc hủy bỏ hôn ước giữa hai người. Nghe vậy, đồng tử Hứa Ngọc Nhã đột nhiên giãn ra, trong mắt hiện lên vẻ không tin.
Tống An Nhi tiếp tục cười: “Cô Nhã, chuyện tình cảm từ trước đến nay đều là chuyện của hai người. Phi Mạc không yêu cô, hai người có hôn ước thì như thế nào? Cho dù thật sự kết hôn, cô nghĩ cô sẽ hạnh phúc sao?”
Hứa Ngọc Nhã biết rất rõ Phi Mạc không yêu cô ta nhưng cô ta vẫn có suy nghĩ bồng bột rằng tình cảm có thể được vun đắp, chỉ cần họ kết hôn và từ từ hòa hợp lúc sống chung, anh ta nhất định sẽ phát hiện ra ưu điểm của cô ta, từ đó trở nên yêu cô ta.
Chuyện may mắn như thế lại bị người phụ nữ này hung hăng phá hủy.
Nhưng yêu cầu cô ta giao người đàn ông bản thân yêu sâu sắc nhiều năm cho người phụ nữ này, thật xin lỗi, cô ta không làm được!
Hứa Ngọc Nhã nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, ổn định tâm thần rồi mở mắt ra. Cô ta vừa nhìn thấy hai người đang đi xuống cầu thang thì một tia sáng xẹt qua đáy mắt, cô ta đột nhiên vươn tay đẩy Tống An Nhi. Tống An Nhi mất cảnh giác, cô theo bản năng đưa tay nắm lấy tay Hứa Ngọc Nhã để ổn định cơ thể nhưng Hứa
Ngọc Nhã lại ngã xuống đất. “Ngọc Nhã!” Một giọng nói già nua đầy hoảng sợ vang lên sau lưng cô.
Tống An Nhi nhìn chằm chằm Hứa Ngọc Nhã đột nhiên ngã xuống đất, không phải cô ta đẩy mình sao? Sao cô ta lại ngã xuống?
Chuyện gì đã xảy ra?
Vẻ mặt Tống An Nhi thất thần, cô hoàn toàn không hiểu được tình huống trước mắt. “An Nhi, em không sao chứ?"
Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc của Lương Phi Mạc vang lên bên tai cô, Tống An Nhi chậm rãi quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt đen lo lắng, cô gượng cười lắc đầu: “Em không sao”
Hứa Ngọc Nhã ngồi dưới đất lộ ra vẻ mong đợi nhìn thấy Lương Phi Mạc bước tới, cô ta nghĩ rằng anh ta sẽ giúp mình đứng dậy trước, nhưng không ngờ anh ta lại quan tâm đến Tống An Nhi.
Cô ta vừa ghen tị vừa không cam lòng nhìn bọn họ. “Thằng nhóc này, con không thấy Ngọc Nhã còn ngồi dưới đất sao? Không biết đỡ con bé dậy trước hả?” Ông cụ Lương dùng gậy đánh Lương Phi Mạc, người sau hít một hơi, sau đó ngoan ngoãn đi qua đỡ Hứa Ngọc Nhã dậy.
Ngay khi đứng dậy, anh ta định buông ra nhưng Hứa
Ngọc Nhã lại giữ chặt cánh tay anh ta.
Anh nhíu mày quay đầu nhìn Hứa Ngọc Nhã. Hứa Ngọc Nhã chu miệng tủi thân: “Chân em đau. “Đau chân?” Ông cụ Lương ở một bên nghe vậy liền biến sắc mặt, vội vàng kêu dì Trần: “Mau gọi bác sĩ đến nhà, Ngọc Nhã bị ngã đau chân”
Dì Trần nhíu mày, nghi ngờ nhìn Hứa Ngọc Nhã rồi nhìn Tống An Nhi, đang yên lành sao lại bị ngã đau chân? Chẳng lẽ hai người họ xảy ra mâu thuẫn gì sao?
Thấy bà ấy đứng ngây ngốc, ông cụ Lương nghiêm nghị quát lên: “Sao còn đứng đấy? Còn không mau gọi bác
Trong lòng dì Trần run lên, vội vàng xoay người đi mời bác sĩ.
Sau đó, ông cụ Lương mạnh mẽ nói với Lương Phi Mạc: “Mau đỡ Ngọc Nhã ngồi xuống sô pha.
Lương Phi Mạc nhếch môi, mặc dù trong lòng không hề tình nguyện nhưng do lệnh của ông nội, anh vẫn phải nghe lời. Tống An Nhi đã hiểu sâu sắc cảm nhận được khí thế của ông cụ Lương đáng sợ như thế nào từ khi xuất hiện cho đến giờ, tâm trạng bình tĩnh của cô lập tức trở nên căng thẳng.
Sau khi nhìn thấy Lương Phi Mạc đỡ Hứa Ngọc Nhã ngồi trên ghế sô pha, ông cụ Lương chuyển tầm mắt sang Tống An Nhi, đôi mắt sắc sảo hơi nheo lại, lạnh lùng hỏi: “Cô là bạn gái của Phi Mạc?” “Cháo ông nội, con là Tống An Nhi, con... “Tôi không phải là ông nội của cô, đừng có gọi lung tung” Tống An Nhi còn chưa kịp nói hết lời đã bị ông cụ Lương cắt ngang.
Tống An Nhi đột nhiên hoảng hốt, cô vội vàng quay đầu nhìn Lương Phi Mạc cầu cứu.
Lương Phi Mạc vừa nghe những gì ông nội nói với An Nhi, sắc mặt tối đi, anh ta quay người đi về phía Tống An Cập nhật chương mới nhất tại TгцуenАР*Р.cом
Nhi. “Anh Phi Mạc, chân em rất đau. Hứa Ngọc Nhã kéo tay anh. Lương Phi Mạc mím môi, quay đầu nhếch môi nhìn cô ta, nụ cười không chạm đến đáy mắt: “Tôi không phải bác sĩ, cô nói với tôi cũng vô dụng” Nói xong, anh ta rút tay cô ta ra, không hề lưu luyến sải bước về phía Tống An Nhi.
Trong giọng nói của anh ta không hề có hơi ấm nào khiến trái tim cô ta lạnh lẽo vô cùng, Hứa Ngọc Nhã nhìn chăm chú vào bóng dáng anh ta, chậm rãi siết chặt nằm tay, cô ta sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.
Ông cụ Lương quét mắt nhìn Tống An Nhi một lượt từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, hừ lạnh: “Cô Nhi, tuy rằng nhà họ Lương không để ý đến việc môn đăng hộ đối nhưng ngưỡng cửa cũng không thấp như vậy”
Những lời của ông cụ Lương rõ ràng đang nói với cô rằng nhà họ Lương khinh thường xuất thân của cô, cô không thể bước vào nhà họ Lương.
Tống An Nhi vốn còn đang rất căng thẳng, nghe xong những lời này lại trở nên bình tĩnh lại một cách kì lạ, cô hất cằm không hề yếu thế nhìn ông cụ Lương, khóe môi hơi nhếch lên: “Ông cụ Lương, tôi không nghĩ tới chuyện trèo cao nhà họ Lương, tôi chỉ muốn kết hôn với Phi Mạc, không phải nhà họ Lương” “Thật sao?” Ông cụ Lương cười giễu cợt, ánh mắt nhìn cô càng trở nên khinh thường: “Hiện tại trong xã hội, có người nào mà không thực tế? Nếu Phi Mạc chỉ là một đứa trẻ nhà nghèo, cô vẫn nói cần nó sao?” “Tôi sẽ!” Tống An Nhi không chút do dự trả lời, khóe miệng cô nở một nụ cười giễu cợt: “Ông cụ Lương, không phải ai cũng coi trọng quyền lực như ông nghĩ đâu. Tôi yêu Phi Mạc, cho dù anh ấy có xấu xí và nghèo nàn, tôi cũng không quan tâm.
Lương Phi Mạc nghe vậy thì rất cảm động, bước đến ôm cô vào lòng, sau đó ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt già nua đầy sương gió nhưng vẫn còn sức sống của ông cụ Lương: “Con và An Nhi thực sự rất yêu nhau, hi vọng ông thành toàn cho chúng con” “Không thể!” Đôi nạng gõ mạnh xuống nền đá cẩm thạch phát ra âm thanh nghẹt thở, khiến trái tim Tống An Nhi đột nhiên run lên, đây hẳn là khúc dạo đầu cho cơn tức giận của ông cụ Lương.
Chỉ thấy khuôn mặt của ông cụ trở nên lạnh như cắt, đôi mắt sắc bén, không cho phép người khác nghi ngờ: “Muốn tôi thành toàn cho các người, trừ khi tôi chết!”