Chương 305: Cùng bắt gian
Cuối cùng, người xuất hiện then chốt chính là Nghiêm Ninh và Tần Dĩ An.
Xe dừng lại ở trước thảm đỏ, cửa xe mở ra, một bóng người cao lớn từ trên xe bước xuống. Hiện trường nhất thời bùng nổ tiếng thét kích động chói tai. Đây chính là sức ảnh hưởng của nam thần quốc dân.
Nghiêm Ninh rất phong độ dìu Tần Dĩ An xuống xe. Tần Dĩ An cả người mặc một bộ lễ phục màu trắng, dáng người yểu điệu, trên khuôn mặt bóng loáng tinh xảo mang theo nụ cười dịu dàng, không nhiều không ít khiến người ta vui tại vui mắt.
Nghiêm Ninh khoé môi hiện lên nụ cười nhạt, mặt mày ôn hoà, mắt phượng hẹp dài nhưng bình tĩnh như nước, không nổi một tia gợn sóng.
Một nam thần quốc dân, một nữ thần quốc dân, đứng chung một chỗ, hiển nhiên chính là một đôi trai gái rực rỡ, lại đẹp như một bức tranh.
Đường Nhã Phương cầm camera điện cuồng chụp hai người bọn họ, chỉ lo bỏ qua một khoảnh khắc đặc sắc nào.
Nghiêm Ninh đứng trước phông nền, tầm mắt lãnh đạm giống như vô ý đảo qua các đại biểu truyền thông đang chụp ảnh mình, như đang tìm kiếm cái gì.
Cuối cùng, tầm mắt của anh ta rời vào một bóng dáng nào đó trong đám người, mắt phượng bình tĩnh dần dần nổi lên sóng lớn, ý cười bên môi cũng chầm chậm sâu thêm.
Anh ta đã tìm được cô.
Chỉ thấy cô đang cầm camera quay về phía anh và Tần Dĩ An chụp ảnh, ánh mắt chuyên chú xen lẫn một tia hưng phần.
Hai người cách nhau một khoảng, ánh mắt anh tham lam lưu luyến dừng trên mỗi một tấc trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, giống như là muốn khắc thật sâu khuôn mặt đó trong lòng mình.
Ánh mắt anh ta trong màn ảnh quá chăm chú, quá nóng rực, Đường Nhã Phương muốn không nhìn thấy cũng khó.
Cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau đó cầm lấy camera, giương mắt đối đầu với tấm mắt của anh ta.
Trong khoảnh khắc hai người đối mắt với nhau, Nghiêm Ninh chỉ cảm thấy sự ồn ào bốn phía dần dần rời xa, trước mắt anh ta chỉ còn một người là cô
Liếc mắt nhìn nhau dường như đã qua một thế kỷ,
Đường Nhã Phương cũng không muốn bị người chú ý thấy Nghiêm Ninh đang ngắm nhìn cô, mau chóng tránh khỏi tầm mắt anh ta, nói với Nam bên cạnh rời khỏi.
Thấy thế, đáy lòng Nghiêm Ninh xẹt qua một tia thất vọng, ánh sáng bên trong mắt phượng chậm rãi tắt đi, trở nên ảm đạm.
Những người khác vẫn còn chìm trong hưng phấn, không hề chú ý đến khác thường của Nghiêm Ninh, nhưng Tần Dĩ An bên cạnh anh thì thấy được.
Chương 304: Chu Như Ngọc trở về
Trung tâm thể thao của thành phố Hải Phòng, tối hôm nay đặc biệt náo nhiệt, đèn đuốc sáng choang.
Từ cửa sổ tầng ba khách quý nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt của dòng người lúc ẩn lúc hiện trên sân thể dục.
Lần này, vé vào cửa của dạ tiệc từ thiện vừa mở bán, thời gian trước sau không tới một phút thì đã lập tức bán hết rồi.
Vé vào quý hiếm như vậy là bởi vì khách mời tham gia buổi tiệc lần này đều là người thành công hoặc các ngôi sao màn bạc đang rất hot.
Thử hỏi mua một tấm vé thì có thể nhìn thấy nhiều minh tinh như vậy, chuyện này có lời đến cỡ nào, tại sao không đồng ý đây?
Quan trọng hơn là tiền vé bán được sẽ được quyền góp, lấy danh nghĩa người mua mà quyền ra. Đây cũng là một chuyện tốt.
Đường Nhã Phương thu hồi tầm mắt từ cửa sổ, quay đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi trên sofa.
Đêm nay Lục Đình Vỹ mặc một bộ tây trang màu đen được cắt may vừa vặn, càng làm nổi bật lên thân hình răn rỏi mạnh mẽ của anh.
Khi cô ta thấy Nghiêm Ninh thẳng thừng nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, cô ta giả vờ lơ đãng nhìn theo tầm mắt anh, đến khi thấy một bóng người quen thuộc kia, ánh mắt cô ta loé lên một tia kinh ngạc.
Đường Nhã Phương?
Mi tâm nhíu lại một chút xíu không đáng kể, ánh mắt cô ta trở nên đăm chiêu.
Từng vị khách quý ngồi vào bàn, Đường Nhã Phương cũng đi tới khu vực truyền thông với bọn Nam yên tĩnh chờ đợi dạ hội bắt đầu. "Chị Nhã Phương, chị nói hôm nay Tổng giám đốc Lục có xuất hiện không?" Nam nhìn quanh bốn phía, sau đó nhỏ giọng nói bên tại Đường Nhã Phương.
Đường Nhã Phương cau mày, Lục Đình Vỹ có xuất hiện không? "Anh sẽ không lên sân khẩu, Ngô Tư Lăng sẽ thay anh bước lên đọc diễn văn." Đây là lời Lục Đình Vỹ nói cho cô biết, xem ra thật sự không muốn xuất hiện trước giới truyền thông.
Nhưng dù cho cô biết Lục Đình Vỹ không tới, cô cũng sẽ không nói thật với Nam. "Làm sao chị biết Tổng giám đốc Lục có xuất hiện hay không?" Đường Nhã Phương buồn cười liếc mắt nhìn Nam: "Vả lại, anh ra hay không thì dạ hội vẫn phải tiến hành, chúng ta lấy được tin tức là tốt rồi." "Nhưng mà.." Nam bĩu môi, nhỏ giọng lầu bầu: "Chính là em muốn phỏng vấn Tổng giám đốc Lục mà."
Đường Nhã Phương nghe thấy, cười khe khẽ nói, giơ tay vỗ vỗ vai cậu, an ủi: "Nam, coi như hôm nay em không phỏng vấn Tổng giám đốc Lục thì cũng không sao cả. Nếu em vẫn duy trì được niềm tin này, một ngày nào đó em sẽ phỏng vấn được Tổng giám đốc Lục" "Một ngày nào đó?" Nam cau mày: "Lỡ như ngày đó cực kỳ lâu mới có thể đến thì sao đây?" "Sẽ không, chẳng mấy chốc sẽ tới." Đường Nhã
Phương lại vỗ vỗ vai cậu, cười cợt với cậu, sau đó dời tầm mắt về phía điệu nhảy trên sân khấu.
Nam nhìn gò má xinh đẹp của cô, mi tâm hơi nhíu lại. Tại sao cậu có cảm giác giọng điệu của chị ấy rất chắc chắn, không như đang an ủi cậu mà thuận miệng nói ra nhỉ?
Lẽ nào chị Nhã Phương biết tin tức gì đó, nên mới có thể nói vậy với cậu sao?
Nam nhất thời cũng nghĩ không thông, nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, chị Nhã Phương trong vòng truyền thông cũng coi như rất nổi tiếng, nếu như chị ấy có tin tức gì đó thì cũng rất bình thường.
Nghĩ như thế, Nam vốn dĩ tâm tình phức tạp lập tức bay lên.
Nếu như chị ấy khẳng định rất nhanh sẽ có thể phỏng vấn được Tổng giám đốc Lục, vậy thì cậu cũng sẽ không nhất quyết đòi phỏng vấn vào ngày hôm nay.
Lê Mẫn Nghi ngồi cùng ba mình ở vị trí trong khu vực khách quý cách sân khấu gần nhất, cô buồn bực ngắn ngẩm chơi điện thoại di động, bên tai toàn bộ đều âm thành ồn ào. Có tiếng nhạc piano du dương, có âm thanh ba cô trò chuyện với người khác, đồng thời xen lẫn tiếng reo hò của fan, dùng một chữ để hình dung thì đó chính Cập nh*ật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.coм
Phiền!
Chơi game lại thua rồi, đối thủ chế giễu, đồng đột oán giận, khiến cô khó chịu trực tiếp thoát ra khỏi game, ném điện thoại di động sang một bên.
Hai tay cô khoanh trước ngực, dựa ra đẳng sau ghế, tầm mắt rời vào hoa tươi bày ra trên bàn, ánh mắt dân dẫn mơ hồ.
Thật ra tâm trạng của cô buồn bực, cũng không phải bởi vì thua game, mà là đến từ một người khác.
Nếu như không phải muốn theo ba tới tham dự dạ hội, cô hẳn là sẽ đi cùng anh ta đến đây.
Cũng không biết tối hôm nay anh ta một thân một mình đến, hay là dẫn theo bạn gái. nếu như dẫn theo bạn gái đến thì không biết là người nào. Nghi vấn trong đầu cô không ngừng lẩn quẩn, khiến tâm tình cô bị quấy nhiễu rối tinh rối mù. "Đệt!" Cô không thể nhịn được nữa mắng một câu, sau đó loạt soạt đứng lên.
Những người ngồi cùng bàn với Lê Mẫn Nghi dồn dập ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt mỗi người đều có nghi hoặc.
Lê Mẫn Nghi lúng túng cười xoà: "Dạ hội còn chưa bắt đầu, con đi xung quanh một chút"
Nói xong, cô không chờ ba mình nói gì, lập tức quay người rời khỏi chỗ. Đã có nghi vấn, vậy thì chính mình tự đi tìm câu trả lời đi.
Mắt thấy là sự thật
Lê Mẫn Nghi làm bộ hững hờ đi lại, nhưng tầm mắt phiêu đãng khắp xung quanh tìm kiếm cái gì đó. khắp nơi ngập tràn người ngồi, muốn tìm được anh trong vô số người ở đây hình như quá khó khăn.
Nhưng ông trời vẫn giúp cô, rất nhanh cô phát hiện bóng người của anh ta ở trong đám đông.
Con người ảm đạm của cô trong nháy mắt sáng ngời, làn váy của lễ phục hơi dài, bước đi không tiện, cô lập tức nhấc nó lên, đạp đôi giày cao gót cao hơn mười phân nhanh chóng đi về phía bóng người đó. "Anh Đình Chiêu, anh để em tham gia dạ hội với anh, thế nhưng sao anh không nói cho em biết buổi tiệc này lớn đến mức như thế?"
Âm thanh oán giận vàng lên bên tai Lục Đình Chiêu, anh ta nghiêng đầu, nhìn cô bạn gái nhỏ đương nhiên bị anh tạm thời kéo đến đây hôm nay, khoé môi lan ra một nụ cười nhã nhặn: "Vậy nếu như anh nói cho em biết dạ hội này lớn như thế, em sẽ đồng ý theo anh tới đây sao?" "Sẽ không?" Cô gái nhỏ rất thẳng thắn đáp.
Cô nhìn nhìn xung quanh, phóng tầm mắt ra xa tất cả đều là người, lông mày nhỏ nhắn nhíu lại: "Thật ra em không thích nơi nhiều người." "Không thích nơi nhiều người?" Lục Đình Chiêu nhướng mày: "Vậy lần đó tại sao em lại ở quán bar?"
Nếu như không nhầm, ở quán bar cũng có rất nhiều rất nhiều mà Cô gái nhỏ bĩu môi, oán giận nói: "Lúc đó em là đi bắt gian."
Nghe vậy, Lục Đình Chiêu bật cười thành tiếng: "Em bây giờ mới bao lớn? Vậy mà lại đi bắt gian?" "Em..."
Cô gái nhỏ vừa định trả lời, lúc này một âm thanh quen thuộc vang lên. "Lục Đình Chiêu, hoá ra anh ở đây"