Chương 268: Giết thì tốt
Chu Như Ngọc đang mơ màng ngủ giống như nghe được tiếng mẹ hét chói tai, vụt một cái từ trên giường ngồi dây.
Cô ta lờ mờ nhìn căn phòng một chút, tưởng rằng mình nghe nhầm rồi.
Đúng lúc này, cô ta lại loáng thoáng nghe được tiếng mẹ hét chói tai.
Không nghĩ quá nhiều, cô ta trực tiếp xuống giường chạy ra khỏi phòng. Đi đến cầu thang, liếc mắt liền nhìn thấy có người đang đứng trong phòng khách. Sắc mặt thay đổi, cô ta chạy xuống bên cạnh, lớn tiếng chất vấn: "Đường Nhã Phương, chị tới đây làm cái gì?"
Đường Nhã Phương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chu Như Ngọc hoảng hốt chạy tới, lông mày nhỏ nhắn chau lên: "Tốt lắm, đến thì tốt rồi." "Đây là nhà của chị, chị muốn tới thì tới, chẳng lẽ còn phải nói cho em biết tới làm cái gì thì mới có thể tới sao?" Đường Nhã Phương cười khanh khách nói, nhưng ý cười lại chưa đạt đến đáy mắt, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.
Chu Như Ngọc đến gần, nhìn thấy Triệu Thanh Bích đang ngồi trên ghế sô pha chăm chú cau mày, vẻ mặt đau đớn, vội vàng tiến lại, lo lắng hỏi: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?" "Như Ngọc, con xuống rồi à." Nhìn thấy cô ta, Triệu Thanh Bích miễn cưỡng nở một nụ cười. "Vâng, con nghe được âm thanh của mẹ liền đi xuống. Tiếp theo, cô ta lại hỏi: "Mẹ, mẹ không thoải mái chỗ nào?" "Tay!"
Triệu Thanh Bích buông ra cánh tay đang che, Chu Như Ngọc lập tức liền nhìn thấy trên tay của bà ta xuất hiện một vết tím ứ đọng.
Đột nhiên con người của Chu Như Ngọc xiết chặt lại, quay đầu trừng mắt về phía Đường Nhã Phương và Lục Đình Chiêu: "Là các người làm?" Đường Nhã Phương và Lục Đình Chiêu liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhếch khỏe môi: "Là chúng tôi làm." "Đường Nhã Phương!" Chu Như Ngọc mạnh mẽ đứng lên, trợn tròn mắt, cắn răng nghiến lợi phun ra mấy chữ: "Cô cũng dám động đến mẹ của tôi?"
Đường Nhã Phương hơi ngước cằm, không yếu thế chút nào trừng mắt lại với cô ta: "Bà ta cũng dám giết ba tôi, tại sao tôi lại không dám động đến bà ta chứ?" Lời vừa nói ra, Chu Như Ngọc hơi sửng sốt một chút: "Cô nói cái gì?"
Đường Nhã Phương nhìn cô ta một cái, sau đó ảnh mắt rơi lên người Triệu Thanh Bích sau lưng cô ta: "Cô nói cái gì hả? Cô nói mẹ tôi giết ba cô!" "Nói bậy!" Chu Như Ngọc nghiêm nghị trách mắng: "Làm sao mẹ tôi có thể giết ba được?" "Nói bậy?" Đường Nhã Phương cười nhạo một tiếng: "Tôi có nói bậy hay không, cô hỏi mẹ cô một chút là biết "
Nhìn bộ dáng của cô không giống như đang nói bậy, Chu Như Ngọc quay đầu nhìn Triệu Thanh Bích, thăm dò hỏi: "Mẹ, lời cô ta nói đều là sự thật sao?"
Đối mặt với sự chất vấn của con gái, Triệu Thanh Bích chỉ nhàn nhạt nói câu: "Chớ tin nó."
Bà ta nói như vậy, ngược lại Chu Như Ngọc sẽ tin tưởng Đường Nhã Phương.
Mẹ của cô ta thật sự giết chết Đường Quốc Thành.
Giết.
Giết thì tốt
Chu Như Ngọc không nhịn được cười ra tiếng.
Đường Nhã Phương và Lục Đình Chiêu nhìn nhau, nhao nhao nhíu mày lại, không rõ tại sao cô ta lại cười. Kế tiếp Chu Như Ngọc cũng để bọn họ hiểu rõ. "Mẹ, giết thì tốt rồi. Dù sao lão già Đường Quốc Thành kia cũng đã là người chết sống lại, không bằng chết thống khoái một chút"
Nghe vậy, sắc mặt của Đường Nhã Phương và Lục Đình Chiêu đều trầm xuống. "Người có thể không có lương tâm, nhưng không thể không có lương tâm đến mức này"
Đường Nhã Phương hít một hơi thật sâu: "Chu Như Ngọc, cô nói vậy không sợ bị trời phạt sao?" "Bị trời phạt?!" Chu Như Ngọc khoa trương cười ra tiếng: "Nếu như có thể khiến chị đau khổ, có bị trời phạt tôi cũng không quan tâm.
Đường Nhã Phương thật sự cảm thấy đầu óc của cô ta có bệnh, đến cùng thì nỗi khổ của cô có thể đem lại bao nhiều khoái cảm cho mẹ con họ thế?
Lúc này Triệu Thanh Bích đứng lên, lạnh lùng nhìn Đường Nhã Phương: "Đường Nhã Phương, mày luôn miệng nói tao giết ba mày, vậy mày có chứng cứ không?" "Chúng ta."
Lục Đình Chiêu sốt ruột muốn mở miệng nhưng lại bị Đường Nhã Phương kéo lại, cậu ấy quay đầu, chỉ thấy Đường Nhã Phương lắc đầu với mình, cận ấy liền phủi môi dưới ngậm miệng lại.
Nhìn thấy cử động giữa hai người họ, Triệu Thanh Bích và Chu Như Ngọc nhìn thoáng qua, lần này bọn họ xác định Đường Nhã Phương không có chứng cứ Sớm biết Triệu Thanh Bích sẽ nói như vậy, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ tự tin là bọn họ không có chứng cứ, thật sự khiến cô rất muốn cười. "Vậy các người cảm thấy tôi có chứng cứ hay không?" Đường Nhã Phương không trả lời mà hỏi lại.
Không biết vì cái gì, nghe được cô hỏi như vậy, tâm trạng của Chu Như Ngọc hiện lên một tia bất an.
Triệu Thanh Bích nhìn ra con gái bất an, cho cô ta một ánh mắt yên tâm, sau đó nhìn về phía Đường Nhã Phương: "Mày có chứng cứ hay không tạo không biết, nhưng tao biết tạo không hề giết ba mày." "A?" Đường Nhã Phương nhíu mày, khỏe mỗi nhếch lên một nụ cười quái dị: "Xem ra trí nhớ của bà không được tốt nhỉ, những chuyện do chính mình làm ra đều đã quên.
Tiếp theo, cô quay đầu nói với Lục Đình Chiêu: "Đình Chiêu, cơ hội biểu hiện của cậu đến rồi đấy."
Nghe vậy, Lục Đình Chiêu lập tức lấy ra điện thoại, gõ nhẹ mấy cái, sau đó chuyển màn hình điện thoại di động đến trước mặt bọn họ: "Các người mở to hai mắt ra xem cho kỹ một chút, người trong video này là ai?"
Chu Như Ngọc và Triệu Thanh Bích nhìn bọn họ một chút, sau đó ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại di động, tiếp theo, sắc mặt của hai người liền trở nên trắng bệch. Cập nhật nhanh nh*ất trên Tamlinhhay
Lục Đình Chiêu rất hài lòng với biểu cảm của bọn họ: "Thế nào? Có phải rất kinh ngạc hay không? Hoàn toàn không thể tin được chúng tôi thật sự có chứng cứ chứ gì?" "Các người đặt thiết bị giám sát?" Triệu Thanh Bích không nghĩ tới vậy mà bọn họ lại đặt thiết bị giám sát trong phòng bệnh.
Lần này, đối mặt với bằng chứng, căn bản là bà ta không có cách giảo biện.
Đường Nhã Phương hơi mỉm cười: "Đúng vậy, không trang bị thì sẽ để một số người đắc ý nha." Chu Như Ngọc cũng kinh hãi vậy mà bọn họ lại có chứng cứ, mà còn là bằng chứng rõ ràng như vậy, sự tình hoàn toàn chệch hướng suy nghĩ của bọn họ.
Không được, cô ta tuyệt đối không thể để cho mẹ mình vì thế mà trả giá đắt.
Suy nghĩ lóe lên trong đầu, Chu Như Ngọc thừa dịp bọn Đường Nhã Phương không chú ý, đoạt lấy điện thoại của Lục Đình Chiêu.
Động tác cấp tốc ấn nút xóa bỏ, video liền bị thủ tiêu.
Cô ta ngẩng đầu, đắc ý nhìn về phía Đường Nhã
Phương, nhưng lại phát hiện bọn họ dùng ánh mắt thương hại nhìn mình. "Cô nghĩ rằng bọn này không có chuẩn bị trước sao?" Đường Nhã Phương nhẹ nhàng nói một câu liền chôn vùi sự đắc ý của cô ta trong nháy mắt.
Đường Nhã Phương cầm điện thoại, lạnh lùng quét mắt về phía hai mẹ con Triệu Thanh Bích đã hoàn toàn mất hết khí thế: "Lần trước tại sao ba tôi lại trúng gió, hẳn là trong lòng các người hiểu rõ. Lần này các người còn không buông tha cho ba tôi, như vậy tôi cũng sẽ không bỏ qua cho các người, chờ đợi chế tài của pháp luật đi."
Tiếp đến, cô nói với Lục Đình Chiêu: "Chị lên lầu lấy tranh, cậu giúp chị trông coi bọn họ." Nói xong, cồ liền rầm rầm chạy lên lầu.
Mà Lục Đình Chiêu lạnh lùng cách xa bọn Triệu Thanh Bích một chút, lấy điện thoại di động của mình ra, bấm một dãy số.
Vừa kết nối, cậu liền nói với người bên kia: "Đội trưởng Tư, tôi Đình Chiêu đây, bên này có người dính líu đến cố ý giết người."
Cậu ấy báo địa chỉ của biệt thự cho người ở đầu dây bên kia, giao phó vài câu rồi cúp điện thoại.
Cậu ấy quay đầu nhìn bọn họ, phát hiện sắc mặt của bọn họ xám như tro tàn, hoàn toàn sững sờ.
Lục Đình Chiêu chỉ cảm thấy đáy lòng thoải mái một chút, kẻ độc ác chắc chắn sẽ gặp báo ứng, không có cái gì so với cái này khiến người ta hưng phấn hơn.
Đường Nhã Phương mang bức tranh xuống, không thèm chú ý đến bọn họ, trực tiếp hướng về phía cổng, vừa đi vừa nói: "Đình Chiêu, chúng ta trở về thôi." "Nhưng cảnh sát còn chưa tới." Lục Đình Chiêu đuổi theo. Đường Nhã Phương dừng chân, quay đầu: "Cậu bảo cảnh sát rồi?"
Lục Đình Chiêu ừ một tiếng: "Hẳn là sẽ tới ngay lập tức.