Chương 230: Người em trai khốn khổ nhất trong lịch sử
Từng khung cửa kính rộng lớn nhìn ra bên ngoài, bầu trời đã tối đen như mực, sao đêm cũng đã xuất hiện, lơ lửng trên không trung.
Dưới chân, thành phố Hải Phòng lờ mờ ánh sáng, thật là một cảnh tượng ấm áp biết bao.
Đường Nhã Phương mê mẩn nhìn cảnh đẹp trước mắt như người đang say, cô chưa từng biết Hải Phòng về đêm lại đẹp như vậy.
Phía sau cô, Lục Đình Chiêu nằm ngửa trên sô pha, thẫn thờ vô định nhìn lên trần nhà, trong bụng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng "ùng ục ùng ục".
Anh ấy đói quá! Anh ấy thực sự đói muốn chết rồi.
Nhưng cô chị dâu thân thiết của anh vẫn chưa định đi ăn, còn nói rằng sẽ đi ăn chung sau khi anh lớn họp xong.
Nhưng mà có ma mới biết khi nào anh lớn mới họp xong, sợ rằng lát nữa tan họp, cậu ấy đã chết đói ở đây rồi.
Ngay lúc Lục Đình Chiêu đang than thở, cửa văn phòng bỗng mở ra, một bóng người cao lớn bước vào.
Nghe thấy động tĩnh, Lục Đình Chiêu vội vàng ngồi dậy, vừa nhìn thấy người tới, giống như tìm thấy được cứu tinh của đời mình, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc: lớn, ngài cuối cùng cũng kết thúc cuộc họp, bụng em gần như đói muốn xẹp lép đến nơi rồi đây này."
Lục Đình Vỹ nhàn nhạt liếc nhìn bụng của anh: "Chẳng phải vẫn chưa xẹp sao?" "... Anh à, đây là một phép ẩn dụ phóng đại, anh hiểu không?"
Lục Đình Chiêu vẻ mặt u ám.
Lục Đình Vỹ liếc xéo anh một cái, sau đó đi thẳng đến bóng dáng mảnh mai tinh tế đang đứng trước khung cửa sổ kiểu Pháp.
Lục Đình Chiêu bĩu môi, tự giác đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc, nhường không gian riêng lại cho bọn họ. "Thật đẹp phải không"
Khi Đường Nhã Phương đang mê mẩn thì đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc.
Cô sửng sốt quay đầu lại, một khuôn mặt tuấn tú mê người hiện ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của cô nở nụ cười rạng rỡ. “Cuộc họp đã kết thúc rồi sao?” Cô nhẹ nhàng hỏi nhỏ. “Ừm, vừa kết thúc rồi.” Lục Đình Vỹ gật đầu, sau đó đưa tay gạt đi những sợi tóc đang phảng phất trên gương mặt của cô, nhìn cô thật lâu rồi nhẹ giọng hỏi: “Sao em lại đến đây?” “Em sợ anh sẽ đói.” Đường Nhã Phương cười tình nghịch.
Anh mỉm cười xoa xoa đầu cô, đôi mắt đen sâu thẳm gợn lên ánh sáng dịu dàng.
Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đẹp để được phản chiếu trong mắt anh, đường cong nhếch lên trên môi anh lại càng thêm sâu sắc, tinh xảo. “Phong cảnh ở đây đẹp đến mức khiến em phải ghen tị.” Đường Nhã Phương cũng cùng anh quay đầu lại nhìn cảnh đêm quyến rũ, nửa đùa nửa thật nói. "Vậy em hãy đến Hoàng Gia làm việc đi, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy."
Nói xong, Lục Đình Vỹ đưa mắt nhìn lại lên khuôn mặt cô, mong muốn thu hết sự xinh đẹp ấy cất giấu vào sâu trong đáy mắt của mình. "Anh đang cố gắng dụ dỗ em sao. Nhưng em vẫn thích công ty Thời Đại hơn." Đường Nhã Phương quay đầu lại cười với anh.
Nụ cười này tươi sáng và sống động.
Lòng anh chợt dao động, vòng tay qua thắt lưng cô, cúi người ôm trọn cô vào lòng.
Hành động đột ngột của anh khiến Đường Nhã Phương thảng thốt lên một tiếng. “Tổng giám đốc Vỹ, giờ anh lại định dụ dỗ em bằng thân thể sao?” Đường Nhã Phương ngẩng đầu nhìn anh cười ranh mãnh, trong con người trong veo có chút hứng thú.
Lông mày kiếm hơi nhưởng lên, Lục Đình Vỹ cúi đầu, áp môi vào môi cô, nhẹ giọng nói: "Vậy thì em cảm thấy như thế này có khả năng thành công không?"
Giọng anh trầm ấm và quyến rũ đến mê người, cứ thế nhẹ nhàng chạm vào trái tim cô.
Đôi mắt long lanh khẽ rung động, cô khẽ lẩm bẩm nói: "Anh đã sớm thành công rồi."
Chưa kịp dứt lời, đôi môi nóng bỏng đã phủ lên môi cô, nhẹ nhàng mút.
Trái tim cô rung động rộn ràng không thôi, cô đưa tay ôm cổ anh, chủ động đáp lại nụ hôn của anh.
Bên ngoài khung cửa sổ, cảnh đêm vẫn đẹp y như vậy. Bên trong khung cửa sổ, họ ôm nhau và hôn nhau triền miên, hết sức dịu dàng và lưu luyến. "Ha ..." Lục Đình Chiêu ngáp một cái, chán nản muốn chết tựa cạnh bàn thư ký.
Thỉnh thoảng anh lại ngước mắt lên nhìn cánh cửa phòng chủ tịch đang đóng chặt rồi bất lực thở dài Anh ấy nghĩ mình phải là người em trai khốn khổ nhất trong lịch sử.
Anh đã đói đến mức không cảm nhận ra được rằng mình đang đói nữa, mà hai người ở trong phòng kia dường như không còn muốn đi ăn tối nữa.
Anh ấy đang nghĩ đến việc đi ra ngoài một mình và đi ăn trước? Hay là tới gõ cửa ngay bây giờ và phá hủy màn âu yếm của họ?
Trước đây, anh không thể ăn món tôm sốt cà chua do dì Ngô làm.
Sau này, anh ta lại có thể bị anh lớn ăn tươi nuốt sống mất.
So sánh cả hai biện pháp, Anh ấy cuối cùng cũng đưa ra quyết định ở trong đầu.
Anh đứng dậy, đi thẳng đến trước cửa văn phòng chủ tịch, không chút do dự nâng tay lên chuẩn bị gõ. Tay anh chưa kịp chạm vào cánh cửa thì nó đã tự động mở ra.
Đường Nhã Phương vốn định đi ra gọi Lục Đình Chiêu cùng đi ăn cơm, nhưng vừa mở cửa liền nhìn thấy người đã đứng sẵn ở đó, không khỏi bị dọa cho sửng sốt.
Cô có chút buồn cười nhìn Lục Đình Chiêu hai tay đông cứng trên không trung: Đình Chiêu, em đang định làm nghi thức gì sao?" Lục Đình Chiêu thu tay về, cười khan một tiếng: "Chị dâu, trí tưởng tượng của chị thật là phong phú nha."
Đường Nhã Phương nhướng mày: "Lại còn nói, chúng ta làm bên ngành truyền thông cơ mà, không có trí tưởng tượng phong phú làm sao có thể phát triển công việc rồi viết tin tức hay được." “Chị dâu, chị nói cái gì mà nghe kỳ cục vậy?" Cập* nhật chương mới nhất tại TгцуeлАРР.coм
Mấy loại tin tức dùng trí tưởng tượng để viết ra không phải là mấy bài báo vô nghĩa, nhảm nhí, vô căn cứ sao? “Không có kỳ cục lắm đâu. Đường Nhã Phương xoay người bước vào phòng làm việc, vừa đi vừa nói: “Phóng viên ngành giải trí mà, làm ăn luôn có tham vọng sinh lời. Khi bắt được một tin đồn vu vơ nào đó thì dựa vào trí tưởng tượng cố gắng biên tập ra một câu chuyện hoàn chỉnh là xong xuôi” "Đó là công việc của mảng tiếp thị, không phải phóng viên giải trí đau chị dâu" Đường Nhã Phương quay đầu cười với anh: "Khác biệt cũng không lớn lắm"
Nghe vậy, Lục Đình Chiêu nhún vai, thật ra lời của cô cũng có lý. Hiện nay còn được mấy người phóng viên thật sự đi ra bên ngoài săn lùng tin tức thật thay vì tự bịa đặt ra câu chuyện của riêng họ? Họ bước đến ghế sô pha rồi ngồi xuống, Lục Đình Vỹ đã bày biện sẵn phần ăn gọn gàng trên bàn uống trà.
Nhìn thấy những món ăn hấp dẫn vẫn còn bốc hơi nghi ngút trên bàn, Lục Đình Chiêu suýt chút nữa bật khóc, cuối cùng anh cũng có thể ăn tối rồi. “Đình Chiêu, cho em này.” Đường Nhã Phương đưa cho anh một đôi đũa, thấy anh nhìn chằm chằm vào mớ rau, trong lòng không khỏi có chút băn khoăn. "Chị dâu xin lỗi Đình Chiêu, bắt em đi theo cùng chị rồi phải đợi lâu như vậy." Lục Đình Chiêu lắc đầu: "Không có việc gì đâu, dù sao thì hôm nay em cũng không bận cái gì."
Nói xong, anh đón lấy chiếc đũa trên tay cô, cầm bát lên, không thèm đợi bọn họ đã vùi đầu vào ăn lấy ăn để.
Nhìn thấy cảnh này, Đường Nhã Phương và Lục Đình Vỹ nhìn nhau mỉm cười, nhìn là biết cậu ấy đói muốn xỉu luôn rồi. “Đình Vỹ, anh ăn tôm đi." Đường Nhã Phương gắp tâm đặt vào bát trước mặt Lục Đình Vỹ.
Lục Đình Vỹ vừa định mở miệng muốn nói gì đó thì đã thấy một đôi đũa vươn ra cướp lấy con tôm.
Anh ngẩng đầu nhìn qua, thấy Lục Đình Chiêu đã cắn dở con tôm ở trong miệng: "Cho em con tôm này đi, anh lớn đừng ăn nữa." “Lục Đình Chiêu, em còn là trẻ con hay sao? Lớn như vậy rồi mà còn không hiểu chia sẻ là gì nữa?” Đường Nhã Phương thấy cậu ngây thơ như vậy, thật sự không kìm được dở khóc dở cười. "Không phải không hiểu chia sẻ là gì, mà là anh lớn ăn son mỗi no rồi, anh ấy còn ăn tôm làm gì nữa?"
Anh vừa dứt lời, tay của Đường Nhã Phương run lên một cái, con tôm trong đũa cũng rơi ra.
Cô nhìn chằm chằm Lục Đình Chiêu, nói: "Đình Chiêu, em vừa mới nói cái gì vậy?"
Lục Đình Chiều cười với bọn họ: "Em đã nói rồi mà, anh lớn chỉ cần ăn son là đã no rồi."
Nói xong, ánh mắt không rõ ràng liếc nhẹ qua môi của Đường Nhã Phương, còn người sau lưng thì vội vàng đưa tay lên che miệng, sắc mặt ngay lập tức đỏ bừng.