"Lưu manh, đồ lưu manh xấu xa…"
Lê Mẫn Nghi nghiến răng cắt miếng bít tết trên đĩa thật mạnh, con dao co vào đĩa tạo ra âm thanh chói tai.
Tống An Nhi đang ngồi đối diện với cô ấy, cau mày duỗi tay ra ngăn cản động tác của cô, "Mẫn Nghi, cậu có thể nghĩ đến cảm giác của tớ được không?"
Cô thực sự bị âm thanh đó tra tấn điên cuồng rồi.
Lê Mẫn Nghi cười xin lỗi, "Tớ xin lỗi nha, tớ quên mất."
Nói xong, cô đặt dao nĩa xuống, uống một ngụm nước trái cây để trấn an tinh thần, sau đó nói tiếp: "AnNhi, câu nói xem đàn ông sao lại rẻ mạt như vậy?". "Rẻ mạt mà cậu còn thích người ta." Tống An Nhi cúi đầu lầm bầm. Lê Mẫn Nghi không nghe rõ, "An Nhi, cậu đang nói cái gì thế? Nói nhỏ như vậy."
Tống An Nhi ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười, "Đàn ông mà, luôn có lúc đắc tôi, cậu đừng để ý đến anh ấy"
Lê Mẫn Nghi chế nhạo, "Tớ không phải quan tâm đến anh ta, mà là muốn đập chết anh ta!"
Dám chạm vào ngực cô ấy, cô ấy sẽ cho anh ta biết bộ ngực của cô ấy không dễ chạm vào như vậy.
Tống An Nhi đỡ trán, trong lòng thở dài: Quả thật là một đôi.
Đây là mâu thuẫn giữa Mẫn Nghi và Lục Đình Chiêu, không phải là chuyện mà người ngoài như cô có thể tham gia.
Cho nên... "Tan làm chúng ta đến thăm Nhã Phương nhé, hôm nay cậu ấy xuất viện." Tống An Nhi đổi chủ đề.
Cô ấy nói điều này, Lê Mẫn Nghi mới nhớ ra một việc quan trọng như vậy. "Chết tiệt, tớ bị Lục Đình Chiêu đó làm cho tứcchết, quên mất chuyện này." Vừa nghĩ đến Lục Đình Chiêu, Lê Mẫn Nghi lập tức tức giận.
Đầu Tống An Nhi đầy những đường đen, "Cậu bị Lục Đình Chiêu làm ảnh hưởng quá sâu rồi đó." "Có à?" Lê Mẫn Nghi cau mày, sau đó xua tay "Đừng nhắc đến tên đáng ghét đó nữa. Chúng ta hãy thảo luận xem nên mua quà gì tặng cho Nhã Phương di."
Tống An Nhi suy nghĩ một chút, liền hỏi: "Cậu muốn tặng cái gì?"
Lê Mẫn Nghi quay đầu lại suy nghĩ một chút, sau đó nở một nụ cười đầy ẩn ý, "Đương nhiên là tặng đồ có thể gia tăng tình cảm vợ chồng cho cậu ấy rồi."
Tống An Nhi sửng sốt một chút, sau đó mới nhận ra cô ấy đang nói cái gì, "Chậc chậc chậc" lắc đầu, "Mẫn Nghi, nếu cậu muốn tặng, không sợ Nhã Phương nổi giận a?" "Cậu ấy tức giận cái gì chứ? Tớ là vì tốt cho cậu ấy, hiểu không hả?" Lê Mẫn Nghi nâng miếng bít tết lên nheo mắt. "He he" cười hai tiếng, "Đến lúc đó, tình cảm vợ chồng cậu ấy sẽ sâu đậm hơn, họ nhất định sẽ cảm kích tớ đấy"
Tống An Nhi không khỏi trợn tròn mắt, cô ấy đây lad tự tin quá mức rồi đấy."Anh họ thứ hai thân yêu, anh đây là lâu quá không gần nữ sắc, nóng lòng rồi chứ gì?" Lương Phi Mạc hứng thủ nhìn người đàn ông ngồi đối diện.
Mặc dù ngoài mặt thì người anh họ thứ hai của anh ta không nghiêm túc lắm, nhưng thực ra trong lòng anh ấy khả bảo thủ và nghiêm túc.
Nhưng không ngờ có một ngày lại thật sự thô lỗ như vậy, anh ấy lại có một trái tim màu mè to lớn lại dám chạm vào ngực Lê Mẫn Nghi
Thực sự lật đổ ba quan điểm của anh ấy.
Lục Đình Chiêu lộ về bực bội, anh đưa tay sờ lên gò má đang đau nhức, khó hiểu hỏi: "Em nói xem người phụ nữ này sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy?"
Lương Phi Mạc trợn to hai mắt, "Anh đây là phí lời à? Anh sở người ta hai lần, người ta sẽ không tàn nhẫn à? Cô ấy không chặt tay anh là tốt lắm rồi."
Lục Đình Chiêu sở sờ má, bất lực nói: "Anh đây là để chứng minh sự khác biệt giữa chủ động và bị động mà? Nếu không anh làm gì mà chạm vào lần thứ hai chứ?"
Lương Phi Mạc mặt đầy hắc tuyến, "Em thực sự phục anh rồi đấy anh họ thứ hai của em à."
Anh ta đứng dậy đi tới, nặng nề vỗ vai Lục Đình Chiêu, "Sờ thì đã sờ rồi, đánh cũng đánh rồi, hai ngườicũng coi như là hoà, anh đừng nghĩ lung tung nữa. Tan làm cùng nhau đi thăm chị dâu " "Không đi!" Lục Đình Chiều lắc đầu, "Lê Mẫn Nghĩ chắc chắn cũng đi, đến lúc đó bọn anh gặp nhau thì lại ầu đã lần nữa, anh không muốn đem đến phiền phức cho chị dâu." "Ô?" Lương Phi Mạc nhưởng mày, trong mắt hiện lên một tia trêu chọc, "Em thấy anh là sợ Lê Mẫn Nghi thì đúng hơn." "Sợ cô ấy?" Lục Đình Chiêu vội lên, "Anh không phải là sợ cô ấy, là anh không muốn gây phiền phức cho chị dâu, hiểu không hả?"
Nhìn thấy anh trợn tròn mắt lo lắng, khỏe mắt
Lương Phi Mạc giật giật, nhanh chóng nói bình tĩnh lại: "Hiểu, hiểu, em đều hiểu." "Thế còn được." Lục Đình Chiêu hài lòng gật đầu.
Hành động của anh hoàn toàn là phản ứng của việc bị giẫm lên chỗ đau, nhưng anh vẫn không tin.
Lương Phi Mạc khẽ thở dài trong lòng, đây quả nhiên là khi gặp phụ nữ, chỉ số thông minh của đàn ông sẽ giảm xuống.
Chẳng hạn như bản thân anh ta.
Nghĩ đến người phụ nữ đã từ chối anh ta một cáchphủ phòng, trong lòng lại đau nhói.
Nhìn vẻ rối rắm hiện tại của Lục Đình Chiêu, anh ta không khỏi cảm thấy sự hoang tàn của “người cùng cảnh ngô" "Anh họ thứ hai, tối nay chúng ta không đi gặp chị dâu nữa, em mời anh uống rượu." Ủng hộ team chúng mình bằng *cách theo dõi truyện tại Tamlinhhay
Nghe thấy lời này, Lục Đình Chiêu nhưởng mi nhìn anh ta, trong mắt hiện lên vẻ không tin, "Này là mặt trời mọc ở phía tây à?"
Bởi vì em họ của anh từ nhỏ sức khỏe không tốt, lại bị ông ngoại quản lý nghiêm ngặt, hiếm khi gặp chuyện rượu chè, tửu lượng cũng không tốt, đột nhiên lại mời anh uống rượu, có sai sót gì không thể?
Lương Phi Mạc làm sao có thể không biết anh đang suy nghĩ gì, lập tức nói: "Thế nào? Anh có đi không? Đừng bỏ lỡ cơ hội này đấy." "Đi, sao lại không đi chứ." Lục Đình Chiêu không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, nhưng mà "Làm sao mà em đột nhiên không muốn đi gặp chị dâu nữa thế?" Lục Đình Chiêu rất tò mò.
Tất nhiên là vì anh ta không muốn chạm mặt Tổng An Nhi rồi.
Nhưng anh ta không thể nói cho anh biết câu trảlời này, vì vậy anh ta cười đáp: "Ở cùng anh, nếu không anh sẽ nhàm chán.
Lục Đình Chiêu "xùy xùy" lắc đầu, "Không ngờ em lại có một mặt quan tâm chăm sóc như vậy."
Lương Phi Mạc cười, "Anh nói như thế em không biết nên nói cái gì nữa."
Lục Đình Chiêu không khỏi nở nụ cười, "Ai bảo em từ nhỏ đã không quan tâm cơ."
Lương Phi Mạc nhún vai, vẻ mặt bất lực, "Các anh từ nhỏ luôn bắt nạt em, en làm sao có thể quan tâm chứ?"
Nghĩ đến những kỷ niệm vui vẻ trong quá khứ, cả hai không nhịn được cười. "Tôi không thể quay lại hồi đó nữa." Lương Thế Anh thở dài.
Những ngày tự do và giản dị đó không thể quay lại nữa rồi.
Trong mắt Lục Đình Chiêu hiện lên một tia hoài niệm, "Đúng vậy, không thể quay lại."
Không khí dịu xuống, hai người ngồi ở hai đầu đối diện của chiếc ghế sofa, nghĩ về quá khứ tốt đẹp.
Đường Nhã Phương xuất viện.
Lục Đình Vỹ đã dành thời gian đến đón cô xuấthiện viên. "Mọi thứ đã thu dọn hết chưa?" Lục Đình Chiêu thấy Ngô Tư Lăng xách một chiếc túi vài thô nên anh hỏi. "Vâng, bà chủ đã đích thân thu dọn rồi." Ngô Tư Lăng cung kính đáp.
Nghe vậy, Lục Đình Vỹ nhíu mày, ngước mắt lên nhìn Đường Nhã Phương đang đi tới, "Không phải anh nói để Ngô Tư Lăng dọn dẹp cho em sao? Sao em lại tự mình làm vậy?"
Đường Nhã Phương liếc nhìn Ngô Tư Lăng, cười nhẹ, "Ngô Tư Lăng là đàn ông không tiên, nên tự em làm tốt hơn."
Nghe cô nói điều đó, Lục Đình Vỹ mới nghĩ đến một vấn đề, một dấu vết xấu hổ thoáng qua khuôn mặt đẹp trai của anh, "Là anh suy nghĩ không chu đáo."
Đường Nhã Phương nở nụ cười, đi tới cầm lấy cánh tay của anh, nghiêng đầu nhìn anh, nghịch ngợm nói: "Về nhà, chúng ta về nhà thôi"