"Không cần."
Tống An Nhi về khăn thành một cục rồi ném vào thùng rác, sau đó lại rút mấy tờ khác bọc đầu ngón tay bị thương của mình lại. "Cậu xem, không phải đã băng bỏ kĩ càng rồi sao?" Cô ấy giơ giơ ngón tay.
Đường Nhã Phương: "
Thấy máu lại bắt đầu thấm ra khăn giấy, Đường Nhã Phương trầm mặt, đột nhiên trở nên rất nghiêm túc "An Nhi, nghe lời tớ đi, ngoan ngoãn đi nhờ y tá băng bỏ vết thương cho cậu"
Giọng điệu nghiêm túc xen lẫn cả sự kiên trì không cho phép phản kháng. "To..."
Ngay lúc Tổng An Nhi vừa muốn nói gì, bên ngoài chợt truyền đến tiếng gõ cửa, theo đó là một giọng nói quen thuộc vang lên: "Chị dâu, em tới để thăm chị. Em vào có được không?"
Là giọng của Lương Phi Mạc. "Được chứ." Đường Nhã Phương vừa cất cao giọng trả lời vừa liếc nghiêng ngó sang Tổng An Nhi, chỉ thấy cô ấy rũ mi, sắc mặt nhạt nhẽo, không đoán được ý nghĩ trong đầu cô ấy hiện giờ ra sao.
Đường Nhã Phương hoài nghi nheo mắt.
Lương Phi Mạc đẩy cửa đi đến, khi ánh mắt chạm phải thân hình bé nhỏ đang đưa lưng về hướng anh ta thì trong nháy mắt ngẩn ngơ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại, anh ta nâng một khuôn mặt tươi cười hỏi Đường Nhã Phương "Chị dâu, anh em chưa đến đây với chị sao?" "Anh ấy vừa mới đi thôi." Đường Nhã Phương cười nhẹ: "Anh ấy ở đây với chị cả buổi chiều rồi, buổi tối có một bữa tiệc chắc phải muộn mới qua đây được."
Lương Phi Mạc gật đầu, đi tới ngồi xuống mép giường, ánh mắt rơi vào trên hình bóng Tổng An Nhi đang cúi đầu ở nửa bên kia giường, cười nói: "Phó Quản lí Tống, cô muốn qua đây sao không nói với tôi một câu? Tôi tiện đường chở cô cũng được mà!"
Nghe thấy xưng hô tràn đầy xa lạ "Phó Quản lí Tống" từ miệng anh ấy, Tổng An Nhi nhíu nhíu mày, tâm tình có chút phức tạp. "Không cần phiền đến Tổng Giám đốc Lương nhọc lòng, cô cũng đáp lại bằng một câu trả lời xa lạ y như vậy.
Lương Phi Mạc nhưởng nhưởng mày, tự giễu mà nhếch môi cười.
Đường Nhã Phương nhìn nhìn anh ta, lại nhìn nhìn Tống An Nhi, trực giác mách bảo cô không khí giữa hai người này có gì đó là lạ, cảm giác như đang giận dỗi nhau vậy đó.
Tống An Nhi cảm nhận được ánh mắt tra hỏi của cô, trong lòng hốt hoảng, sợ bị cô nhận ra điều gì đó nên vội đứng bật dậy, ném lại một câu: "Tớ qua chỗ y tá trực ban liền đi mất.
Lương Phi Mạc nhìn theo bóng dáng cuống cuồng bỏ đi của cô ấy, trong mắt nổi nên một màn sương mịt mù.
Cô ấy đang trốn anh đó sao? Từ lúc anh bước vào đến giờ, ngay cả liếc mắt nhìn một cái cô cũng không liếc, cảm giác bị coi nhẹ này khiến anh vô cùng khó chịu.
Không phải là anh có một vị hôn thê thôi sao? Nếu cô để ý chuyện này, thật ra anh có thể nhờ lão đại đứng ra nói chuyện với ông nội, hủy bỏ hôn ước.
Nghĩ đến đây anh chợt cả kinh, anh, ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.
Vậy mà... Vậy mà vì cô ấy, anh lại nghĩ đến chuyện hủy hôn?
Ý nghĩ hoang đường đó dọa anh phải nhanh chóng lắc đầu, sau đó hồi thần, lại đối diện ngay với một đôi mắt sáng long lanh chứa đầy giảo hoạt. "Khai mau, cậu và An Nhi là sao đây?" Đường Nhã Phương hỏi.
Mẹ chứ! Chị dâu từ chỗ nhìn ra anh ta và Tống An Nhi có vấn đề vậy?
Tuy trong lòng rất ngạc nhiên nhưng ngoài mặt anh vẫn bình tĩnh mà trả lời: "Em và cô ấy? Không có chuyện gì mà!" "Đúng chứ?" Đường Nhã Phương nghi ngờ nheo nheo mắt: "Lúc nãy An Nhi gọt táo không cẩn thận làm đứt tay... "Có nghiêm trọng không?"
Cô chưa nói hết câu đã bị anh ta nóng vội cắt đứt.
Nhìn anh ta sốt ruột như vậy, Đường Nhã Phương lộ ra nụ cười sâu xa, còn Lương Phi Mạc thì lúng túng mân mẫn môi.
Được rồi, vẫn không thoát được ánh mắt của chị dâu. "Em thích cô ấy!" Lương Phi Mạc không tiếp tục giấu giếm tình cảm của mình nữa. "Tôi cảm nhận được." Đường Nhã Phương nhướn mày: "Nhưng tôi cũng thấy rất hiếu kì, hai người hình như rất ít có tiếp xúc, sao cậu lại thích người ta thế? Gặp tiếng sét ái tình à?"
Tiếng sét ái tình?
Suy nghĩ của Lương Phi Mạc bay về buổi tối nhìn thấy cô ấy ở đồn cảnh sát ấy, thời điểm đó cô ấy trông thật nhỏ bé và yếu ớt, yếu ớt đến mức khiến anh yêu thương thật nhiều.
Có thể đó là nhược điểm của mỗi một người đàn ông chăng, nhìn thấy một người phụ nữ yếu ớt liền dấy lên xúc động muốn che chở cô ấy.
Anh cũng không phải ngoại lệ.
Nhưng đó cũng chỉ là ý muốn che chở cô ấy mà thôi, hứ không phải là thích.
Nếu nói đến chuyện thích cô ấy chắc phải từ chuyện lần đó nhỉ. "Em và cô ấy đã xảy ra chuyện không nên xảy ra." Anh ta trả lời như thật.
Đường Nhã Phương không ngờ tới đáp án lại như vậy, sửng sốt đến chừng hơn mười giây mới phản ứng lại: "Hai... Hai người thế mà lại....
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó cố giữ bình tĩnh hỏi: "Chuyện xảy ra khi nào ?" "Là lần cô ấy bị vu oan phải đến đồn cảnh sát đó."
Đường Nhã Phương nhớ lại, hôm đó cô đang ngủ, Đình Vỹ đã nghe điện thoại thay cô, sau đó Đình Vỹ mới nhờ anh ta qua đó nộp tiền bảo lãnh Tống An Nhi về. "Trời ạ!" Đường Nhã Phương không nhịn được hét lớn, sau đó thở phì phò nói: "Lương Phi Mạc, sao cậu có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà ra tay hả?"
Cô có thể tưởng tượng được ngày đó sau khi trải qua chuyện của Dương Y Thanh và Hàn Minh Quân, cô ấy sẽ yếu đuổi ra sao, cho nên muốn tìm kiếm sự an ủi là rất bình thường. Ủng hộ team chún*g mình bằng cách theo dõi truyện tại Tamlinhhay
Nhưng anh ta không nên
Cô ấy muốn em uống rượu cùng cô ấy, sau đó cô ấy uống say, em cũng uống khá nhiều." Lương Phi Mạc giải thích. "Cậu đừng lấy cớ." Đường Nhã Phương không đồng ý: "Lợi dụng chính là lợi dụng.
Lương Phi Mạc yên lặng.
Anh ta có thể hiểu được vì sao chị dâu lại tức giận đến thế, bạn thân của mình xảy ra chuyện như vậy, là ai cũng bực bội thôi.
Nếu như cô không hỏi thì chắc cậu ta cũng không định nói ra, mà An Nhi càng không tiết lộ cho cô.
Cô không trách An Nhi đã giấu mình, dù gì đây cũng là việc riêng của cậu ấy.
Nhưng đã biết rồi thì cô sẽ không dễ dàng bỏ qua, cô nghĩ lại thì chính bản thân cũng có trách nhiệm trong chuyện này.
Đêm hôm đó, nếu như người đi đến đồn cảnh sát là cô, vậy cũng sẽ không phát sinh chuyện như thế. Đường Nhã Phương hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn thẳng Lương Phi Mạc hỏi: "Cậu định xử lí thế nào?"
Lương Phi Mạc nhún vui, rất thành thực trả lời lại cô: "Em không biết!"
Không biết?
Đường Nhã Phương tức đến bật cười: "Một câu không biết là có thể giải quyết vấn đề à? Đừng nói với tôi đây là xã hội hiện đại rồi, lên giường cũng không sao cả gì gì đó" "Chị dâu, em không có ý đó." Lương Phi Mạc cười một cách bất đắc dĩ: "Em thật sự không biết phải làm cái gì bây giờ, em muốn nên đối với An Nhi, nhưng cô ấy lại không đồng ý. "Cậu ấy không đồng ý cũng phải thôi." Hai tay Đường Nhã Phương khoanh lại trước ngực, cười lạnh: "Cậu còn có vị hôn thê đó, Phi Mạc" "Em biết." "Nói thật thì tôi đã nhận ra hai người có gì đó mờ ám từ trước rồi, tôi vẫn luôn thấy rất lạc quan, bởi vì Đình Vỹ nói với tôi cậu không có tình cảm với vị hôn thê của mình.
Lương Phi Mạc, không nói, anh ta cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Đường Nhã Phương nhìn anh ta một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, bên ngoài song cửa là bầu trời đen thui, chỉ có vài ngôi sao vụn vặt đang lóe sáng.
Cô nhếch môi nói rằng: "Với địa vị gia đình như các cậu, chắc hẳn không có quyền tự do hôn nhân. Thế nhưng đừng quên rằng cuộc đời này là của cậu, hạnh phúc cũng như vậy. Cậu có quyền lựa chọn cuộc đời của mình sẽ đi theo hướng nào, cũng có quyền lựa chọn một nửa sẽ kề bên cậu đến hết quãng đời này."
Giọng nói của cô nhẹ mà mềm mại, nhưng rơi vào trong tai Lương Phi Mạc lại khiến trái tim anh chấn động thật mạnh.
Đúng vậy, cuộc đời là của bản thân anh, tựa như lúc đầu anh không muốn vào quân đội hay bước chân vũ đài chính trị mà dứt khoát lựa chọn làm một thương nhân.
Dũng khí đó, không phải trước nay anh ta không có.