Chương 192: Cần phải giải phẫu
Dau.
Rất đau.
Bên tại vắng vắng tiếng gào điên cuồng của Chu Như Ngọc, tiếng rồng giận dữ của Phi Mạc, còn có âm thanh sợ hai của An Nhì.
Đường Nhã Phương ôm lấy bụng, tựa vào cạnh bàn chậm rãi trượt xuống, ngồi xổm dưới đất.
Đau. Bắt đầu từ phần bụng, cơn đau chậm rãi lan ra khắp cơ thể, len lỏi đến tức chi, lan ra toàn thân cô
Cơ thể không kìm được mà run lên, nước mắt tuôn rơi, cô thật sự đau lầm, đau lắm. "Nhã Phương, cậu khó chịu ở đâu?
Tổng An Nhi đã cho tới bên cạnh, ngồi xổm xuống cạnh cô, giọng nói chứa đầy lo lắng hỏi. "An Nhi, bụng của tớ đau quá!"
Đường Nhã Phương ngẩng khuôn mặt trắng bệch lên, thều thào nói.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt không còn giọt máu của cô, Tống An Nhi liền giật thót, nhanh chóng hét to: "Lương Phi Mạc, Nhã Phương bị thương!" "Nhã Phương, đừng sợ tớ gọi 115 đây!"
Hai tay cô ấy run run rút điện thoại ra, bấm bấm một hồi lâu mới gọi thành công.
Cô ấy khóc lóc nói ra tình hình bên này với người trong điện thoại, còn luôn miệng giục bọn họ hãy nhanh lên.
Sau khi cúp điện thoại, cô ấy đỡ sau lưng Đường Nhã Phương, để Đường Nhã Phương tựa vào ngực của cô ấy, nắm thật chặt đôi tay cô, muốn truyền cho cô thêm nhiều lực lượng tiếp tục kiên trì,
Lương Phi Mạc không đánh phụ nữ, nhưng hôm nay anh phải phá lệ Nhìn thấy chị dâu bị người ta đánh đến như vậy, anh ta làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Sau khi kéo Chu Như Ngọc khỏi chị dâu, anh ta không xem tình huống chỗ chị dâu mà vung tay tát thẳng một cái ngay giữa mặt Chu Như Ngọc, lực mạnh khiến cô ta ngã rạp xuống đất.
Nhìn Chu Như Ngọc quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, anh cười nhạt: "Chu Như Ngọc, làm gì cũng đừng nên quá mức. Nếu cô không có mấy ý nghĩ xấu xa thì con cô cũng không chết, vậy thì cũng sẽ không bị công ty hủy hợp đồng. Nói cho cùng, hết thảy đều do cô gieo gió gặt bão"
Nói xong, anh ta xoay người, ánh mắt va phải khuôn mặt tái nhợt và đôi mày nhíu chặt của Đường Nhã Phương.
Anh ta nhanh chân tiến lại đó, ngồi xổm xuống, không màng vết thương trên lưng mình mà bế thốc Đường Nhã Phương lên.
Sau đó bước nhanh đi ra ngoài, Tống An Nhi đi sát theo sau.
Thư kí trông thấy anh ta ôm theo một người đi tới vội đứng bật dậy, ánh mắt tò mò nhìn theo. "Tiểu Lâm, báo cảnh sát. Để cảnh sát giải người phụ nữ trong phòng làm việc của tôi lên đồn"
Lương Phi Mạc vừa đi thẳng lên trước vừa gằn giọng dặn dò thư kí.
Cô thư kí đáp lại một tiếng "Vâng, sau lập tức cầm điện thoại lên gọi 113.
Đường Nhã Phương đã bị đưa vào phòng cấp cứu.
Tống An Nhi ngồi ở trên ghế dài, đôi mắt không dời bảng đèn đang sáng trên cửa phòng cấp cứu, hai tay nắm chặt để trước ngực, trong lòng là vô hạn bất an.
Nhã Phương lương thiện như thế, nhất định sẽ bình an không có chuyện gì.
Cô tự nhủ trong lòng như vậy.
Nhất định sẽ không có chuyện gì.
Lương Phi Mạc trò chuyện điện thoại xong, xoay lại bắt gặp gương mặt bất an của cô ấy, đôi mắt lé lên, đi tới ngồi xuống bên người cô, "Chị dâu là một người dũng cảm lại kiên cường, chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu!"
Anh ta nhỏ giọng an ủi.
Tổng An Nhi quay đầu liếc anh ta một cái, hé miệng rủ rỉ: "Ừ, chắc chắn Nhã Phương sẽ không có chuyện gì."
Lương Phi Mạc nở một nụ cười an ủi với cô ấy, sau đó dịu dàng xoa xoa mái tóc cô.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên trên hành lang yên tĩnh, Lương Phi Mạc nhìn về nơi phát ra tiếng động, chỉ thấy Lục Đình Chiêu và Lê Mẫn Nghi vội vã lao tới. "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?" Lê Mẫn Nghi mở đầu hỏi. "Mẫn Nghi..."Vừa nhìn thấy cô bạn thân, Tống An Nhi nhịn không được mà đỏ vành mắt.
Lê Mẫn Nghi đi tới ôm chầm lấy cô: "An Nhi, đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao Nhã Phương lại phải vào phòng cấp cứu?" "Đúng đó Phi Mạc, rốt cuộc thì đã có chyện gì?" Lục Đình Chiêu lo lắng hỏi.
Cậu ấy đang ngồi họp thì đột nhiên nhận được điện thoại của Phi Mạc nói rằng chị dâu phải nhập viện, cậu ta sợ đến mức ném lại mấy tên thuộc hạ của mình ở đó rồi nhanh chóng phi đến đây, dọc đường còn vượt ấy lượt đèn đó. "Mẫn Nghi, đều do Chu Như Ngọc cả, là cô ta làm Nhã Phương phải đi cấp cứu."
Vừa nhớ lại Chu Như Ngọc đã làm gì với Nhã Phương, Tống An Nhi lập tức xụ mặt: "Cô ta đá một cái vào bụng của Nhã Phương, sau khi kiểm tra bác sĩ nói là xuất huyết ổ bụng, cần phải làm phẫu thuật" "Chu Như Ngọc!" Lê Mẫn Nghi cắn răng nghiến lợi nói ra cái tên này, đôi mắt tức khắc bừng lên lửa giận. "Đm, lúc ấy không nên nghe theo lời của chị dâu, nếu giải quyết Chu Như Ngọc ngay khi ấy thì đã không có chuyện ngày hôm nay!" Lục Đình Chiêu đấm một cú thật mạnh vào tường, ảo não không thôi nói.
Cậu ta và anh cả đều muốn tôn trọng ý muốn của chị dâu, nhưng bọn họ đã quên Chu Như Ngọc là hạng người ác độc ra sao, cũng không ngờ Chu Như Ngọc sẽ đổ chuyện cô ta sinh non lên đầu chị dâu.
Nói cho cùng, do bọn họ quá sơ suất khinh địch. "Lão đại đâu?" Lương Phi Mạc hỏi.
Lục Đình Chiêu quay đầu nhìn anh ta: "Anh ấy đúng lại đi công tác ở tỉnh khác, đang trên đường trở về rồi."
Lục Đình Chiêu nhăn mày: "Phi Mạc, sao tôi thấy cậu có gì đó sai sai thế?"
Sắc mặt hơi hơi tái nhợt, trông như thể đang kìm nén gì
Vừa dứt lời, Tống An Nhi đứng bên cạnh nghe thấy lại nhớ lại cảnh tượng cô ấy nhìn thấy lúc vừa đến văn phòng, trong lòng lo lắng, nhanh chóng đáp lời thay Lương Phi Mạc: "Anh ta bị một cái chặn giấy đập trúng lưng." "Cái chặn giấy?" Cập nhật chương mới nhất tại T*гцуeлАРР.coм
Đầu mày của Lục Đình Chiêu càng nhíu tợn hơn, thử dò hỏi: "Cái chặn giấy mà ông ngoại đưa cho cậu sao?"
Lương Phi Mạc "ừ" một tiếng: "CHỈ bị đập nhẹ một cái, cũng không có gì đâu."
Đó chính là chặn giấy bằng ngọc đó, khối lượng cũng không nhẹ nhàng gì cho cam. Bị đập một cái như thế sao lại không sao được chứ?
Lục Đình Chiêu không tin lời anh ta, trực tiếp vươn tay vén chếc áo sơ mi trắng lên. "Shhhh...."
Tống An Nhi và Lê Mẫn Nghi hít sâu, trên tấm lưng trắng bóng Lương Phi Mạc đột nhiên xuất hiện một tảng máu ứ đọng, mơ hồ hiện lên tơ máu rỉ ra.
Nhìn qua đã thấy giật mình, hoàn toàn không giống như không vấn đề gì. "Tống An Nhi, cô dẫn cậu ấy đi khám bác sĩ." Lục Đình Chiêu sợ anh ấy không chỉ bị tím không đâu.
Tống An Nhi sửng sốt, lập tức đứng lên, "À, vậy tôi đưa anh ta đi đây."
Nói xong cô liền đỡ Lương Phi Mạc, ngước mắt lên lập tức đụng phải con ngươi đen sâu thẳm của anh ta, lập tức dời ánh mắt, đỡ anh ta đi sang phòng khám bệnh. "An Nhi."
Bước chân của Tổng An Nhi hơi chậm lại, cô quay đầu, nghe thấy Lê Mẫn Nghi khàn giọng hỏi: "Đó cũng là Chu Như Ngọc làm ra sao?" "Ừ, vốn là cô ta định ném vào ngươi Nhã Phương, do Giám đốc Lương bảo vệ Nhã Phương nên mới bị ném trúng."
Lê Mẫn Nghi siết chặt hai tay, trong mắt bốc lên tia rét lạnh: "Tớ sẽ không bỏ qua cho Chu Như Ngọc
Cô ấy đã nhịn con khốn Chu Như Ngọc kia rất lâu rồi, lại nhiều lần bị coi thường, lần này cô tuyệt đối sẽ không đơn giản vậy mà tha cho cô ta, cô phải đòi lại gấp bội lần so với thương tích mà Nhã Phương đã phải chịu "Cô ta đã bị đưa vào đồn cảnh sát." Lương Phi Mạc nở một nụ cười âm trầm: "Vậy cô Lê, cậu chủ Lê biết phải làm gì chứ nhỉ?"
Lê Mẫn Nghi nhếch môi cười nhạt: "Đương nhiên biết "Vậy xin đợi tin tốt của cô."
Lương Phi Mạc có thâm ý liếc cô ta một cái, sau đó quay đầu lại nói với Tống An Nhi: "Chúng ta đi thôi."
Tống An Nhi liếc mắt nhìn Mẫn Nghi, sau đó mới tiếp tục đỡ Lương Phi Mạc đi lên phía trước.
Với thế lực của nhà họ Lương ở hai mảng quân đội và chính trị, còn cả nhà của Mẫn Nghi cũng có địa vị nhất định trong giới chính trị thì đối phó với Chu Như Ngọc chỉ là chuyện nhỏ. "Không phải cô có chung ý nghĩ với chị dâu tôi muốn trả đũa Chu Như Ngọc từ từ hay sao? Sao đột nhiên lại thông suốt rồi?"
Lục Đình Chiêu nửa cười nửa không nhìn Lê Mẫn Nghi. Lê Mẫn Nghi lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta: “Trước khác nay khác." Lục Đình Chiêu cười đấy, nhưng ý cười lại không che lấp được sự lạnh lẽo nơi đáy mắt. "Vậy thì tính thêm cả tôi nữa."