Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa

Một loạt tin tức Lục Diệp Bằng vẫn còn đang hôn mê và bây giờ vợ của anh chính thức đảm nhiệm chiếc ghế Chủ Tịch thay thế cho anh được nổ ra ngay sau đó.Dưới sức ảnh hưởng trước đây của anh, thì cũng có số ít người có chút hoài nghi về năng lực của vị chủ tịch mới,họ sợ cô sẽ không đảm nhiệm nổi trọng trách này.

Nhưng ngược lại với những người yêu thích và thành viên trong câu lạc bộ hội họa của Lam Lam, họ lại rất vui mừng, thậm chí còn mong muốn được hợp tác với Tập Đoàn Thế Giới trong thời gian sắp tới.Họ nghĩ Lam Lam là một người tài giỏi lại cực kỳ thông minh, nếu chuyển sang hướng kinh doanh cũng không thể nào làm khó được cô ấy.

Chẳng những mọi người mà cả hai bên gia đình đều đang hỗ trợ cho cô rất nhiều.

Mặc dù vậy,Lam Lam vẫn không quên trách nhiệm bổn phận làm vợ và làm mẹ của mình.Việc chăm sóc An Nhiên, cô luôn luôn đặt lên hàng đầu và cô vẫn thường xuyên đến bệnh viện lo lắng chăm sóc cho Lục Diệp Bằng vào buổi tối.



Mặt trăng của đêm hôm nay rất sáng, lấp lánh chiếu thẳng vào một căn phòng mang một màu nền trắng tinh.

Bên trong là bóng dáng của một người phụ nữ đang ân cần chăm lo cho người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.

“Hôm nay anh có khỏe không? Sắc mặt của anh dường như đã hồng hào trở lại rồi đó ông xã!”

Lam Lam ngồi trên giường nhìn Lục Diệp Bằng với ánh mắt ngập tràn tình yêu dành cho anh.

Trải qua thời gian Lục Diệp Bằng hôn mê,Lam Lam cũng đã dần quen với việc thiếu vắng anh bên cạnh.Dù trước đây,mỗi khi cô nghĩ về anh đều mang một trạng thái tồi tệ, thì giờ đây cô cũng đã yên tâm phần nào.

Đó là cũng là do những lời bác sĩ đã nói về bệnh tình của anh.

Bác sĩ nói: Có lẽ suốt thời gian qua,anh đã rất mệt mỏi, sức lực yếu đến nỗi giấc ngủ của anh đã không hề trọn vẹn.Cho nên việc anh bị hôn mê sâu, cũng có thể xem như đây là lúc anh đang nghỉ ngơi sau chuỗi thời gian vất vả.

Thật ra cô không hề biết anh bị bệnh mất ngủ.Cô vẫn còn nhớ khi còn sống chung với anh ở nhà họ Lục, cô luôn luôn là người dạy trước anh.Vậy mà bây giờ cô mới thật sự để ý, là khi cô từ nước ngoài trở về…Lục Diệp Bằng đã không còn giống như trước đây,vẻ mặt của anh có lúc nhợt nhạt, có lúc lại đa sầu đa cảm.Nhưng mà khi đó, cô chỉ nghĩ anh đang lo lắng sức khỏe của cô hoặc là anh đang lo việc mẹ của cô sẽ ngăn cản anh và cô trở lại với nhau mà không hề nghĩ nhiều về tâm bệnh của anh.

Có phải cô đã quá vô tâm đối với anh rồi không?

Chiếc giường mà Lục Diệp Bằng đang nằm là một chiếc giường cỡ lớn, rất thuận tiện cho Lam Lam chăm sóc cho anh và ngủ ở đây mỗi đêm.

Hiện giờ Lục Diệp Bằng hoàn toàn đã tháo ống thở ra,anh nằm trên giường không khác gì là một người đang nằm ngủ bình thường, chứ không phải là đang hôn mê.

Lam Lam nhẹ nhàng nằm bên cạnh anh, đêm nào cô cũng tâm sự với anh những chuyện mà hôm nay cô gặp phải.Cô không biết anh có nghe cô nói không, nhưng cô nghĩ anh không nghe được mười phần nhưng ít nhất cũng nghe được năm phần và cô hi vọng những lời nói của cô sẽ giúp ít cho anh,để anh có thể tỉnh lại.

“Ông xã! Ngày mai em sẽ thay mặt anh dự hôn lễ của Chí Huy và Bella.Hai người họ đã quyết định đám cưới trước khi Bella sinh con.Anh có vui khi người bạn thân của anh, cuối cùng cũng đã lấy vợ rồi không?”

Lam Lam cười rất tươi, nhưng khi cô ngẩng mặt lên nhìn Lục Diệp Bằng, thì nụ cười lại chợt ngưng lại.



Cô khẽ rướn người lại gần anh hơn, môi cô kề vào tai của anh, giọng điệu có chút ấm ức.

“Anh đã ngủ lắm rồi đấy! Anh cứ định nằm như vậy suốt đời sao? Nếu anh còn không tỉnh dậy…Em nhất định sẽ…” Trong đầu Lam Lam vẫn không nghĩ mình sẽ nói gì tiếp theo, vậy mà rất lâu sau,cô cố ý đưa ra lời hâm doạ “Nếu anh cứ thích ngủ như thế,em sẽ đem con của anh rời xa anh mãi mãi.Đến lúc đó,em xem anh có còn tỉnh dậy nữa không?”

Đôi mắt Lam Lam chợt rưng rưng, nói xong cô lập tức quay lưng lại với anh,giống như trước đây cô cũng từng làm với anh mỗi khi giận dỗi.

Vậy mà chưa đầy một phút,Lam Lam lại tiếp tục quay lại ôm chặt lấy anh, giọng cô thỏ thẻ vào ngực của anh.

“Ông xã! Em nhớ anh, nhớ những từng cái ôm của anh,nhớ những lúc em giận dỗi anh,anh luôn tìm cách dỗ ngọt em.Em muốn nghe anh nói anh yêu em,anh tỉnh dậy nói cho em nghe đi!”

Lam Lam không hề khóc, cô chỉ cảm thấy tuổi thân một chút khi anh cứ nằm yên mãi một chỗ.

Nhưng cô không hề biết,khi cô tựa người nằm bên cạnh anh.Thì đúng lúc này mí mắt của Lục Diệp Bằng đột ngột run lên,ngay cả ngón tay của anh cũng đã có chút cử động.

Đêm nào hai người cũng cùng nhau ngủ tư thế ôm chặt lấy nhau, nhưng có điều trước đây anh luôn là người ôm cô,thì giờ đây cô lại là người chủ động ôm lấy anh.

******

Bởi vì Bella có thai, cô không muốn ồn ào, cũng không muốn mình bị nói ra nói vào về việc mang thai trước khi kết hôn.Cộng thêm trước đây cô cũng từng là người trong giới giải trí nên càng muốn hôn lễ của mình được diễn ra trong sự đơn giản ở mức có thể.

Chí Huy cũng không có ý kiến gì, nhưng anh sẽ không để cho cô chịu thiệt thòi khi ở bên cạnh anh.Nhất định khi nào Bella sinh xong,anh sẽ tổ chức lại một buổi hôn lễ thật lông trọng dành tặng cho cô.

Buổi lễ diễn ra vào ban ngày, chỉ có người thân và bạn bè của hai bên.

Lam Lam cũng đã mang thai ở tháng thứ hai, cô chỉ thua tháng Bella một tháng.Bởi vì lần đầu tiên mang thai,cho nên bụng của Bella đến giờ cũng khá nhỏ, cô mặc chiếc váy cưới có chút ôm sát vòng hai,nhưng cũng không hề thấy bụng.

Đặc biệt chiếc váy cưới này lại được chính tay Lam Lam thiết kế khi cô còn ở nước ngoài.Trước đây cô định dành riêng chiếc váy này để bước cùng Lục Diệp Bằng đi vào lễ đường một lần nữa.

Nhưng bây giờ,anh thì… Nhưng cô cũng đã quyết định rồi, nếu đã định sẵn cô và anh đã đăng ký kết hôn rồi thì cô cũng không cần buổi hôn lễ nào nữa.Với lại lần trước, mặc dù là kết hôn theo bản hợp đồng, nhưng anh vẫn chuẩn bị chu đáo cho cô một buổi hôn lễ mà khiến cô suốt đời có lẽ không thể nào quên được.

Đến lượt Chí Huy và Bella tuyên thề và đang trao nhẫn cho nhau.Chí Huy bỗng nhiên xoay đầu xuống,anh nhìn về phía Lam Lam tự nói thầm trong lòng.

“Lam Lam! Anh đã kết hôn rồi,em và Lục Diệp Bằng nhất định sẽ hạnh phúc,anh tin rằng ngày cậu ấy tỉnh lại không còn xa nữa đâu”.

Sau đó,anh quay đầu lại nhìn Bella,nở một nụ cười hạnh phúc vừa đeo nhẫn cáo ngón áp út của cô, khẽ nói.

“Bây giờ em đã là vợ anh rồi đấy! Đừng hòng trốn”.

Bella nghe xong liền trừng mắt nhìn anh,đến lượt cô đeo nhẫn cho anh, lập tức nghiến răng đáp trả.

“Ai trốn anh…Anh đừng tưởng từ nãy đến giờ em không nhìn thấy anh đang luyến tiếc ai đó đấy…! Sao hả? Thấy hỏi hận kết hôn với em rồi sao? Nhân lúc Lục Diệp Bằng đang hôn mê, tại sao anh không cướp chị ấy về lại bên cạnh anh đi, còn kết hôn với em làm gì…”

Nhưng cô còn chưa dứt câu,Chí Huy đã nhanh chóng ôm lấy chiếc eo của cô kéo về phía anh.Anh cúi đầu xuống nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Em nói cái gì? Vợ và con của anh ở đây,anh không lo,anh lại thời gian chăm sóc vợ của người ta sao?”

Dứt lời,anh định hôn lên môi của cô thì Bella lại tránh né muốn kéo anh ra

“Đang làm lễ,anh ý tứ một chút có được không?”

Có một điều Bella vẫn chưa hiểu chồng của mình chính là, trước giờ nếu như Chí Huy đã muốn thì không một ai có thể anh ngăn cản anh hôn cô.

Chí Huy ôm chặt lấy Bella,ngay sau đó liền trao cho cô một nụ hôn chứa chan rất nhiều tình yêu.

Nhìn khung cảnh ở trên,Lam Lam ngồi bên dưới,cô liền xúc động rưng rưng nước mắt.



Cuối cùng hai người họ cũng đã đến được với nhau, cô nghĩ nếu Lục Diệp Bằng khi tỉnh dậy mà biết Chí Huy đã kết hôn mà không có sự chứng kiến của anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ có một tiếc nuối.Bởi vì so với Tịch Duy An và Hoắc Thiếu Tiên thì Chí Huy chính là người bạn thân nhất mà anh ấy tin tưởng tâm sự hết những chuyện của mình.

Bằng chứng là Hợp đồng hôn nhân của anh và cô,Chí Huy chính là người lập ra điều kiện trong bản hợp đồng.Chí Huy là người bạn như thế nào đối với Lục Diệp Bằng chẳng lẽ cô không hiểu.

A Mẫn ngồi kế bên nhìn thây sắc mặt của Lam Lam nhợt nhạt như thế liền trở nên lo lắng.

“Lam Lam! Cậu mệt sao?”

Hoắc Thiếu Tiên ngồi bên cạnh A Mẫn,nghe vậy cũng lập tức nghiên đầu qua nhìn Lam Lam.

Lam Lam vội lắc đầu, cười khẽ.

“Không! Mình chỉ hơi choáng một chút thôi!”

"Cậu đang mang thai,đừng ngồi đây lâu quá!"A Mẫn vẫn lo lắng.

Thấy vậy, Hoắc Thiếu Tiên liền lên tiếng đề nghị.

“Hôn lễ cũng gần kết thúc rồi, để anh và A Mẫn đưa em về nghỉ ngơi”.

Lam Lam nở một nụ cười có chút miễn cưỡng.

“Nhưng…”

“Em yên tâm,Chí Huy và Bella sẽ không sao đâu.Họ đã rất vui mừng khi em đến đây”.

Hoắc Thiếu Tiên biết.Trong lòng Lam Lam rất muốn ở đây cho đến cuối buổi tiệc, bởi vì cô không phải đến đây là để chỉ chúc mừng hai người họ.

Anh khẽ thở dài.

“Em đã giúp Lục Diệp Bằng làm tròn bộ phận người bạn thân của Chí Huy rồi,không còn gì em phải áy náy nữa đâu!”

Lúc này Lam Lam nghe xong, một lúc sau cô bỗng ngước mắt nhìn lên bầu trời trong xanh.Nở một nụ cười đầy nhẹ nhàng.

“Thiếu Tiên,A Mẫn…! Hôm nay trong lòng em có một cảm giác rất kỳ lạ”.

"Kỳ lạ…"Cả Hoắc Thiếu Tiên và A Mẫn đều đồng thanh lên tiếng.

“Đúng vậy! Em có cảm giác như có chuyện gì đó sắp tới sẽ xảy ra”.

Trong đầu Lam Lam suy nghĩ, thoáng chốc lại bất ngờ quay đầu qua nhìn Hoắc Thiếu Tiên và A Mẫn, giọng nói mang một chút hi vọng.

“Có phải Diệp Bằng đã gần tỉnh rồi không? Bác sĩ nói anh ấy đã hôn mê gần ba tháng, thời gian anh ấy tỉnh lại,không còn xa”.

A Mẫn nhìn Lam Lam rất lâu, cô cảm thấy bây giờ người bạn của cô thật sự rất đáng thương.Lam Lam trước nay luôn mạnh mẽ tràn đầy tự tin bao nhiêu, thì bây giờ lại yếu đuối, thậm chí mỗi khi cô ấy khóc đều âm thầm lặng lẽ.

Cảm xúc trong lòng khiến cho A Mẫn không kiềm lòng liền rướn người ôm chặt lấy Lam Lam, khẽ cất tiếng.

“Lam Lam! Cậu nói đúng…Lục Diệp Bằng sẽ tỉnh trong nay mai thôi,anh ta không thể nào để cho cậu cô đơn thêm được nữa.Mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn”.

Đúng lúc này bỗng nhiên điện thoại của Hoắc Thiếu Tiên bỗng reo lên.Để tránh làm phiền hai người phụ nữ đang tâm sự với nhau, Hoắc Thiếu Tiên liền đi đến một góc nào đó để nghe điện thoại.

Số điện thoại gọi tới cho anh là một số khá lạ,anh không hề lưu vào trong danh bạ.



Anh không suy nghĩ gì nhiều liền bắt máy.

“Tôi nghe…”

Nhưng người đầu dây bên kia đã thông báo cho một tin tức rất quan trọng khiến anh nghe xong, không thể nói lên được lời nào.

Ánh mắt của Hoắc Thiếu Tiên lập tức hướng về Lam Lam, nụ cười trên môi bất giác hiện lên.

Vậy mà chưa đầy hai giây nụ cười của anh chợt khựng lại khi nghe câu nói của người bên đó.

Đôi mày nhíu chặt,ánh mắt chợt tối của Hoắc Thiếu Tiên đã khiến niềm vui sướng của anh khi nãy đã thật sự hoàn toàn biến mất.

Đợi khi người đó nói xong, Hoắc Thiếu Tiên cuối cùng mới cất tiếng.

“Vậy anh muốn chừng nào…”

Nghe được đáp án, khoé môi Hoắc Thiếu Tiên liền cong lên nở một nụ cười gian tà.

“Được! Tôi sẽ sắp xếp theo ý của anh… Còn bây giờ tôi còn phải đưa Lam Lam về nhà, cô ấy hôm nay không khỏe cho lắm”.

Hoắc Thiếu Tiên đương nhiên biết khi anh nhắc đến Lam Lam với người đầu dây bên kia, thì giọng điệu người bên đó liền trở nên sốt sắng, có phần lớn tiếng hét vào trong điện thoại,khiến tai của Hoắc Thiếu Tiên một chút xíu đã không còn nghe gì nữa.

Một lát sau, Hoắc Thiếu Tiên phá lên cười lớn đưa điện thoại vào tai lại nói tiếp

“Tất nhiên cô ấy không khỏe rồi.Lam Lam đang mang thai, lại vừa lo lắng cho công ty, vừa chăm sóc chồng và con… Phụ nữ mang thai sẽ tăng cân rất nhiều, còn cô ấy thì ngược lại, giảm đến nỗi còn thua cô ấy của trước đây khi chưa mang thai”.

Dứt lời, Hoắc Thiếu Tiên vội vàng cúp máy.Sau đó đi lại chỗ Lam Lam và A Mẫn.

Hoắc Thiếu Tiên kiềm nén cảm xúc trong lòng, nhìn cả hai người, khẽ nói.

“Chúng ta về nhà nhé!”

Sau khi được nói chuyện với A Mẫn, tâm tình Lam Lam cũng đã được tốt hơn.Cô ngước lên nhìn Hoắc Thiếu Tiên, mỉm cười nói.

“Vâng! Chúng ta về thôi,An Nhiên cũng đang chờ em ở nhà”.

Cứ như thế, cả ba chào tạm biệt Chí Huy và Bella,ngay sau đó rời khỏi buổi tiệc.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!