Phía bên đây, Lam Lam vẫn không hề hoài nghi mối nguy hiểm sắp tới.Cô nhanh chóng bước đến ôm chặt lấy Lục Diệp Bằng, cô biết hiện giờ trong lòng anh đang đau đớn rất nhiều về cái chết của mẹ mình.
Cho nên cô muốn nói cho anh nghe về việc cô mang thai, cô nghĩ chuyện này sẽ giúp anh vui vẻ trở lại.
“Ông xã! Anh đừng buồn,em đã trở về bên cạnh anh rồi…! Chúng ta sẽ sống một cuộc sống bên nhau”.
Lục Diệp Bằng ngẩng đầu lên nhìn cô,anh nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp của người phụ nữ của mình, trái tim không ngừng đập mạnh lên vì cô.
Lam Lam mỉm cười với anh, một giây sau cô chủ động khiễng chân lên hôn chặt lên môi của anh, nghẹn ngào nói
“Em yêu anh…! Ông xã,em đã có…”
Nhưng lời vẫn còn chưa nói hết, thì lúc này Lục Diệp Bằng đột nhiên ôm chặt Lam Lam chợt xoay người lại.
Ngay sau đó một âm thanh vang lên.
Bằng.
Lam Lam như chết sững.
“Lục Diệp Bằng…!”
Tiếng hét lớn thất thanh của Hoắc Thiếu Tiên vang lên.Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả mọi người đều phải kinh hoàng.
Một giây sau,Lục Diệp Bằng nhíu chặt mày,cả người đổ nghiêng,ngã ngụy vào người Lam Lam.
Lam Lam thất kinh hai mắt trợn lên dữ dội, cô khẽ giơ tay của mình lên, trước mặt cô chính là trên hai bàn tay toàn đầy là máu… và vết máu này không của ai khác, mà đó chính là máu được chảy ra từ cơ thể của anh.
Cảnh tượng này nó giống như cái ngày cô đỡ phát súng cho anh.Mọi khoảnh khắc, đều khiến cô trở nên sợ hãi đến khiếp vía.
Lam Lam thất thần chưa được bao lâu, một sự đau đớn làm cho cô gào thét lên tên anh.
“Diệp Bằng!”
Lục Diệp Bằng ôm chặt lấy cô, cùng nhau ngã xuống đất.Viên đạn trực tiếp xuyên qua người của anh, cảnh tượng lúc ai nấy cũng đều phải rùng mình.
Mọi người vẫn không ai nghĩ tới.
Mặc dù cảnh sát đã đến, nhưng vẫn có người muốn giết chết Lục Diệp Bằng và bây giờ họ đã đạt được mục đích, khi Lục Diệp Bằng đã hoàn toàn trúng đạn
Bầu không khí dường như trở nên tĩnh lặng, thời gian như ngừng lại, chỉ còn lại ở đâu đó là một mùi máu tanh khiến người ta cảm thấy kinh sợ.
Cho đến khi một tiếng súng một lần nữa vang lên,mọi người mới thật sự quay đầu nhìn người mà đã ra tay bắn phát đạn vào người của Lục Diệp Bằng.
Đó chính Lâm Hoa.
Tình hình lúc này càng làm cho mọi người bất ngờ giựt mình hơn nữa,bởi vì ngay sau đó đã có người lấy súng bắn vào Lâm Hoa.
Tần Văn Hạo nhìn về phía người đã bắn Lâm Hoa, là một vị cảnh sát hình như là còn khá trẻ, rất có thể người này chỉ mới ngoài ba mươi.
Tần Văn Hạo đang định lên tiếng hỏi, thì vị cảnh sát đó lạnh lùng cất tiếng nói.
“Nếu tôi không bắn bà ta, có lẽ người bị bắn tiếp theo chính là con gái của ông… Vì khi nãy, bà ta còn định chỉa súng về hướng con gái của ông”.
Dứt lời, vị cảnh sát đó quay lại nhìn vào người của mình, mau chóng ra lệnh.
“Bắt hết tất cả về sở cảnh sát,mau đưa người bị thương vào bệnh viện.Vụ án này, tôi sẽ người đích thân điều tra”.
“Dạ sếp”.
Sau khi vị cảnh sát nói xong, thì tất cả mọi người mới chợt nhận ra người đàn ông trẻ tuổi như thế này chính là một vị sếp lớn.
Lam Lam dường như vẫn không tin những gì đang xảy ra, cô ôm lấy Lục Diệp Bằng gọi tên anh trong vô vọng.
“Diệp Bằng! Anh mau tỉnh lại đi,anh không được ngủ,em sẽ đưa anh đến bệnh viện”.
Gương mặt cô giờ đây đã đầm đìa nước mắt, cộng thêm máu của anh cũng thấm trên gương mặt của cô.
Lam Lam nhìn về phía mọi người, gào thét lên thật lớn.
“Mau gọi xe cấp cứu…Mau cứu lấy chồng của tôi”
Trong lòng Lam Lam sợ hãi đến nỗi cả gương mặt đều trắng bệch, cả người thì không ngừng run rẩy ôm lấy anh.
Cả Tần Văn Hạo và Hoắc Thiếu Tiên liền nhanh chóng tiến lại đỡ lấy cơ thể Lục Diệp Bằng di chuyển ra ngoài.
Khi ngồi vào trong xe, lúc này Lục Diệp Bằng đã cố gắng một chút sức lực để mở mắt ra nhìn vào người phụ nữ mà anh đã dành hết tình yêu cho cô.
Anh dùng giọng điệu yếu ớt của mình gọi tên cô.
“Lam Lam!”
Lam Lam nước mắt rơi lã chã nắm lấy bàn tay của anh, lập tức trả lời.
“Em đây!”
Mặc dù Lục Diệp Bằng đang đau đớn, nhưng anh cũng nở một nụ cười hạnh phúc với cô.
“Cô gái ngốc! Lần trước em đã cứu anh… Lần anh đã có thể trả lại cho em rồi!”
Lam Lam bật khóc lớn, gào lên dữ dội, nước mắt không ngừng chảy ra.
“Ai bắt anh trả…Lục Diệp Bằng!Anh hãy cố lên,anh không được nhắm mắt”.
Sức lực quá yếu, nhưng Lục Diệp Bằng vẫn cương quyết nắm lấy tay cô đặt lên môi hôn nhẹ.
“Anh mệt rồi! Sau này… không có anh ở bên cạnh em, bảo vệ cho em và con…Bà xã của anh cũng phải sống thật vui vẻ… Có như vậy anh mới yên tâm mà ra đi”.
“Lục Diệp Bằng,anh điên rồi sao?” Lam Lam mất bình tĩnh, liền quát lớn “Em không cho anh nói những lời như vậy,anh phải cố lên,anh định bỏ mặc em và con sao?”
Lam Lam hoá điên nhào lên ôm lấy anh,cô lây mạnh cơ thể anh, cầm lấy tay anh đặt nhẹ lên bụng của mình, nuốt nước mắt hấp tấp nói.
“Ông xã! Điều ước anh mong chờ đã thật sự đến với chúng ta…Em đã có…”
Lúc này,khi Lam Lam còn chưa nói hết câu thì người đàn ông của cô đã gần như rơi vào trạng thái đi vào giấc ngủ thật sâu,bàn tay đang nắm chặt tay cô cũng từ từ buông lỏng nhẹ nhàng rơi xuống.
Lam Lam như chết sững, gào thét lên tên anh dữ dội.
“Lục Diệp Bằng! Đừng ngủ,anh mau tỉnh dậy đi…Em đã có thai,anh không thể bỏ rơi em và con thêm lần nữa… Diệp Bằng,anh tỉnh lại đi,em xin anh đấy!”
Lam Lam ôm lấy anh nhìn về phía Chí Huy đang lái xe phía trước hét lên.
“Nhanh lên…Mau chạy nhanh lên”.
Vừa nói dứt câu, Lam Lam bỗng thấy như có thứ gì đè nặng lên đôi mắt của cô, đầu thì cứ quay vòng vòng, trước mặt đã hoàn toàn phủ một lớp màng tối đen.
Hoắc Thiếu Tiên ngồi ở bên cạnh Lam Lam,anh vừa định lên tiếng khuyên nhủ cô thì ngay lúc này, người con gái yếu đuối này cũng đã rơi vào trạng thái hôn mê.
“Lam Lam,em sao vậy?”
**********
Đây có lẽ là lễ giáng sinh ảm đạm và buồn bã nhất từ trước đến giờ đối với hai gia đình nhà họ Tần và nhà họ Lục.
Mọi việc trải qua,mọi người đều không ai có thể tưởng tượng ra được nó lại tồi tệ đến như vậy.
Buổi sáng, thời tiết se lạnh.Tuyết đã rơi phủ kín hết cả đường phố, khiến phương tiện di chuyển cũng có chút khó khăn.
Tại bệnh viện.
Trong một căn phòng được bao phủ với một màu trắng xóa.Cuối cùng sau hôn mê gần một ngày, một đêm,Lam Lam cũng đã tỉnh lại.
Có lẽ vì giấc mơ quá đỗi chân thật,cho nên khi vừa mới tỉnh dậy người đầu tiên cô tìm kiếm chính là Lục Diệp Bằng.
“Diệp Bằng! Anh ở đâu rồi?”
Nhưng đáp lại với cô, chỉ là sự im lặng.Trong phòng không hề có một ai.
Lam Lam nhớ mình mơ thấy Lục Diệp Bằng và cô vui vẻ đi chơi ở London,anh còn chụp cho cô rất nhiều ảnh làm kỷ niệm,anh đấu giá những trang sức mà cô thích nhất về tặng cho cô.
Sau đó anh và cô còn về khách sạn,anh chuẩn bị một màn tiệc rất lãng mạn, có hoa hồng còn được rải khắp căn phòng,anh còn cùng với cô khiêu vũ…
Nhưng được một lúc thì giấc mơ đã thay đổi,khi một âm thanh chói tai vang lên.
Đó là tiếng súng vang lên.
Người trúng đạn ban đầu là cô, nhưng hình ảnh lại một lần nữa thay đổi.Khi trước mắt cô, Lục Diệp Bằng đã nằm trên vũng máu, thậm chí anh còn đưa tay ra, muốn cô cứu lấy anh.
“Không…! Diệp Bằng…”
Lam Lam hoàn toàn nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.Cô vừa bật khóc vừa chạy đến cửa, cô định sẽ đi tìm anh, cô muốn biết hiện giờ người đàn ông của cô đang ở đâu.
Vậy mà khi vừa mới đi đến cửa, người bên ngoài đã có người đi vào.
“Con muốn đi đâu?”
Đó là giọng điệu đầy lo lắng của bà Tần.
Bên cạnh bà còn có rất nhiều người vào thăm cô.Có ông nội, bà nội,Tần Văn Hạo,vợ chồng Tần Hạo Thiên và Tiểu Sơ, còn có cả Thi Thi.
Thấy Lam Lam đã tỉnh,mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Lam Lam không quan tâm, cô kéo mọi người ra, một lần nữa muốn ra ngoài.
“Con đi tìm chồng của con,anh ấy hiện giờ đang rất cần con ở bên cạnh”.
“Con chưa có thể vào thăm Diệp Bằng được”. Tần Văn Hạo đứng phía sau, giọng điệu không ngừng run rẩy.
Lam Lam sững người, vội vàng quay đầu lại nhìn ba của mình.
“Ba nói như vậy là có ý gì?”
Bà Tần nhìn Thi Thi suy nghĩ rất lâu, một lúc sau bà cất tiếng.
“Trước sau gì Lam Lam cũng biết,con hãy nói cho con bé nghe đi”.
Cả người Lam Lam chợt run lên, cô nhanh chóng bước lại gần Thi Thi, gấp gáp hỏi.
"Chị…! Diệp Bằng xảy ra chuyện gì rồi sao?"Lam Lam kéo tay Thi Thi, dường như cô cảm nhận được đã có chuyện gì xấu xảy ra với anh.
Ánh mắt Thi Thi rưng rưng, bèn ngước mắt lên nhìn Lam Lam, nghẹn ngào nói.
“Em phải thật bình tĩnh khi nghe chị nói, không được kích động”
Nghe đến đây,Lam Lam đã biết linh cảm của mình ngày càng chính xác, cô không chừng chờ liền gật đầu rất nhanh chóng.
Thấy vậy,Thi Thi hít sâu một hơi từ từ cất lên giọng nói đầy run rẩy.
"Viên đạn đã gấp khỏi người của Diệp Bằng, nhưng tình trạng sức khỏe của em ấy đã chuyển biến xấu khi được chuyển vào đây…Vốn dĩ trước đó sức khỏe Diệp Bằng đã rất yếu từ sau lần phẫu thuật lần đó,cho nên… "
Nói đến đây Thi Thi đột ngột dừng lại,sau đó lại tiếp tục nói.
“Thời gian tỉnh lại cũng phải xem ý trí của em ấy như thế nào… Nhưng chị chắc chắn Diệp Bằng sẽ sớm tỉnh”. Câu cuối cùng, cô vừa muốn cho Lam Lam yên tâm, cũng vừa muốn trấn an trong lòng mình.Bởi vì cho đến hiện tại bây giờ, cô cũng không tìm ra được nguyên nhân, là tại sao Lục Diệp Bằng lại hôn mê sâu đến như vậy.
Trái tim của Lam Lam chợt đau nhói lên.Quả nhiên linh cảm của cô rất đúng, cô biết thế nào anh sẽ xảy ra chuyện.
Tiểu Sơ bước đến bên cạnh Lam Lam,ánh mắt đỏ hoe nhìn Lam Lam nghẹn ngào nói.
“Lam Lam! Cậu đừng đau lòng, mình tin Lục Diệp Bằng sẽ sớm tỉnh lại thôi, người đàn ông như anh ấy chưa bao giờ thất hứa với cậu mà!”
“Khi nào em mới được vào thăm anh ấy?”
Lam Lam chợt lên tiếng hỏi, nhưng lại không nhìn đến mọi người, đôi mắt của cô bỗng chốc trở nên hư vô nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Bà Tần nhẹ nhàng bước lại gần Lam Lam, bà khẽ ôm cô vào lòng.
“Con đừng như vậy, Diệp Bằng sẽ không sao… Chẳng phải con đang mang thai đứa con của cậu ta sao, Diệp Bằng có nói sẽ ở bên cạnh con khi con mang thai sao…”
“Nhưng lần này anh ấy muốn bỏ con thật rồi!” Lam Lam đã không kiềm nén được nỗi đau trong lòng mình,bèn bật khóc lớn.
Thấy bộ dạng của Lam Lam như vậy,Bà Tần liền bảo mọi người ra ngoài, để bà ở đây khuyên nhủ cô một lát
Khi trong phòng còn mình bà và Lam Lam.Lúc này bà vẫn ôm lấy Lam Lam,vỗ về cô giống như lúc nhỏ.
“Lam Lam! Con sao vậy? Tại sao lại nói như vậy…? Con phải tin Diệp Bằng phải tỉnh lại, khó khăn lắm chúng con mới đến được với nhau, chẳng lẽ nào con lại từ bỏ”
"Mẹ ơi…"Lam Lam nghiên người nhìn Bà Tần,bờ môi run rẩy “Mẹ có biết trước khi bất tỉnh, Diệp Bằng đã nói gì với con không?”
“Cậu ấy nói gì?” Bà Tần vừa nói vừa vuốt vài sợi tóc của cô vén qua vành tai.
Nước mắt của Lam Lam thi nhau chảy xuống thấm hết cả gương mặt, nức nở nói.
“Anh ấy nói,anh ấy mệt rồi… Diệp Bằng nói sẽ không ở bên cạnh con nữa…!”
Nghe xong, Bà Tần nhìn cô, lắc đầu cười khổ.
“Lam Lam của mẹ tại sao dễ dàng tin người như thế…Mẹ còn nhớ khi còn ở nước ngoài,con luôn chửi Diệp Bằng là người nói hai lời, không bao giờ biết giữ lời hứa, sáng nắng chiều mưa, luôn lừa gạt con… Vậy bây giờ con tin lời nói của cậu ta là thật sao?”
“Nhưng con rất sợ sẽ mất anh ấy”.Lam Lam đau khổ, càng lúc càng khóc nhiều hơn.
Đến bây giờ cô mới cảm nhận được khi không có anh ở bên cạnh,cô giống như mất đi một đôi cánh, trở nên vô dụng.
Quả thật hiện tại bây giờ cô rất yếu đuối, sợ hãi, không còn cảm giác an toàn.
Vậy mới cho cô thấy được,Lục Diệp Bằng thật sự đối với cô như là một sinh mạng.Không có anh, cô chẳng biết những ngày tháng sau này mình và con sẽ sống ra sao nữa.
Đôi mắt của Bà Tần xao động, bà đưa tay khẽ xoa đầu Lam Lam, nhẹ nhàng nói.
“Diệp Bằng sẽ sớm tỉnh lại thôi,con phải cố gắng giữ gìn sức khoẻ, không vì Diệp Bằng cũng vì đứa con trong bụng… Nếu như Diệp Bằng tỉnh lại thấy con với hình dạng yếu ớt như thế này,con xem có phải cậu ta quay ngược lại chăm sóc cho con không?”
Lam Lam ngồi trên giường bệnh suy nghĩ rất lâu, những lời nói của mẹ không phải là cô nghe không rõ, nhưng trong lòng cô bây giờ chỉ hướng về người đàn ông của mình.
Phải.
Bây giờ hoàn cảnh của cô và anh đã hoàn toàn thay đổi, nếu trước đây anh luôn chăm sóc cho cô,lo lắng cho cô…Thì bây giờ đã đến lúc cô phải thực hiện trách nhiệm bổn phận làm vợ của mình.
Cô không được từ bỏ.Lục Diệp Bằng yêu trẻ con, thích có con đến như vậy.Anh ấy sẽ không bao giờ để cô ở lại thế giới này một mình với hai đứa con của anh,anh phải cùng cô nuôi dạy chúng nên người.
Anh phải là một người chồng tốt, người cha tốt.
Ngôi nhà hạnh phúc đang đến gần anh và cô…Cô không nên mất niềm tin như vậy.