Những người như Dương Tiểu Vy và Lục Diệp Minh và những người liên quan,họ hoàn toàn sững sốt trước câu chuyện năm xưa của nhà họ Tần.
Tần Văn Hạo với dáng vẻ uy nghiêm nhìn về phía A Hổ, nghiến răng nghiến lợi nói lớn.
"Ông nên nhớ khi đó tôi kêu ông đến đó là để làm việc, chứ không phải là để ông va vào những cuộc vui chơi xa xỉ ở nơi đó....Khi đó, tôi đã điện thoại cho ông,bảo là con gái của ông đang lên cơn đau tim cần ông về gấp.Nhưng ông đã trả lời với tôi như thế nào....Ông chỉ nói một câu ngắn gọn: Con bé không sao, chỉ là cơn đau tim bình thường."
"Nhưng khi đó tôi đã nhờ ông đưa con gái của tôi đến bệnh viện giúp rồi, không phải sao?" A Hổ chỉa khẩu súng đối diện vào người Tần Văn Hạo với sự bực tức trong lòng.
Tần Văn Hạo ngẩn người, một lúc sau lại khẽ lắc đầu.
"Tôi đã nói biết bao nhiêu lần là khi đó tôi phải ở bên cạnh vợ của tôi.Vì hôm đó cũng chính là ngày Lam Lam ra đời.... Nhưng tôi cũng đã nhờ người của tôi đưa con gái của ông đến bệnh viện".
"Nhưng ông cũng biết là tôi chỉ tin tưởng một mình ông...... Tần Văn Hạo! Chẳng lẽ ông không biết lúc đó tôi và ông đang làm công việc gì sao? Chỉ có ông,tôi mới có thể yên tâm giao con gái của tôi cho ông......" A Hổ vừa nói vừa nở một nụ cười đầy khổ tâm "Nhưng rồi thì sao,con gái của tôi cuối cùng cũng không qua khỏi".
"Tất cả là do ông....Cho dù tôi có ở đó, tôi cũng thế cứu lấy con gái của ông.Vì tôi không phải cha của con bé, làm sao mà có thể đồng ý với bác sĩ phẫu thuật, khi tôi chưa hỏi ý kiến của ông"
Tần Văn Hạo cũng từng nghĩ đến nếu như ông khi đó có mặt, thì ông chắc chắn cũng sẽ đồng ý cho bác sĩ phẫu thuật cho con gái của ông ta.Mặc dù ca phẫu thuật có thành công hay không, ông cũng đã đoán được người anh em cũng sẽ tìm lý do nào đó để trút hết lên đầu của ông.
Nhưng quả thật khi đó, ông thật sự không thể ở bên cạnh con gái của ông ta lúc đó được.
Bởi vì khi Lam Lam ra đời chưa được bao lâu, những biến cố trong gia đình nhà họ Tần đã cùng lúc ập đến.Không những Lam Lam bị bắt cóc, mà con trai duy nhất của ông Tần Hạo Thiên, cũng đã xảy ra tai nạn nghiêm trọng xém một chút nữa cũng đã mất mạng.
Cũng vì chuyện gia đình mà thời gian đó, ông cũng đã quên chuyện con gái của ông ta đã lên cơn đau tim và qua đời ngay sau khi Lam Lam vừa mới chào đời.
Ông cũng có một phần trách nhiệm trong đó, suốt thời gian qua ông cũng tự dằn vặt mình rất nhiều.Chuyện Lam Lam bị bắt cóc vào năm đó, ông cũng đã từng nghĩ đó cũng là do báo ứng của ông.Việc ông làm, nhưng Lam Lam lại gánh hết.
Cũng vì sau việc đó mà Tần Văn Hạo mới mất đi người anh em như ông ta.Và cũng kể từ ngày đó, ông ta cũng không còn xuất hiện trước mặt ông.Cho đến tận ngày hôm nay.
Khi ông nhận được cuộc điện thoại của người tự xưng là người anh em kết nghĩa lúc xưa của ông và biết ông ta chính là người đã bắt cóc Lam Lam và An Nhiên, thì mọi chuyện mới vỡ lẽ ra.Cuối cùng ông chấp nhận cuộc hẹn và đi đến đây một mình.
Lam Lam là một người khá nhạy bén,khi cô nghe đến đây cũng đã dần nhận ra được ân oán năm xưa của ba và người đàn ông đó.
Nét mặt Lục Diệp Bằng trở nên giá lạnh,bàn tay anh luôn nắm chặt lấy tay của Lam Lam,trong đầu anh bây giờ chỉ nóng lòng muốn đưa cô và An Nhiên trở về nhà an toàn.
"Vậy ông nói đi.... Rốt cuộc ông muốn gì ở chúng tôi" Anh cất giọng lạnh lùng nhìn A Hổ hỏi thẳng.
A Hổ đưa mắt nhìn về Dương Tiêu Khải và Lục Diệp Minh, dường như ông ta và bọn họ đã ra một ám hiệu.Hai người đó thấy ánh mắt của ông ta cũng đã hiểu ngay, liền từng bước tiến lại gần sau lưng của Lam Lam.
"Ông đi đến bước đường này, ông có nghĩ đến con đường lui dành cho mình không? Cảnh sát sẽ không tha cho ông" Tần Văn Hạo cố gắng dùng giọng điệu trầm ổn của mình nhắc nhở A Hổ.
Nghe xong,A Hổ bật cười lớn,bỡn cợt đáp lại.
"Cùng lắm chết chung thôi.....!"
Lúc này,A Hổ mới đưa ánh mắt qua nhìn Lục Diệp Bằng.
"Tại sao từ nãy giờ mày không hỏi đứa con gái bé bỏng của mày đâu,con bé làm tao cảm thấy nhớ đến đứa con gái xấu số của mình quá đi!" Vừa nói, ông ta vừa nở một nụ cười xấu xa
Nhắc đến An Nhiên,Lam Lam đã không còn giữ được bình tĩnh.Cô không chừng chờ liền lập tức kéo Lục Diệp Bằng sang một bên, rồi nhìn ông ta với ánh mắt tràn đầy căng thẳng hỏi nhanh.
"Con gái của tôi đâu, ông đã giấu con bé ở đâu..." Trái tim cô như bị ai đó bóp nghẽn, cô rất sợ An Nhiên sẽ xảy ra chuyện thêm một lần nữa.
Lục Diệp Minh nhân cơ hội Lục Diệp Bằng đang đứng sau lưng Lam Lam, rất gần với anh ta và Dương Tiêu Khải.Anh ta đã không từ một thủ đoạn bước tới kéo Lục Diệp Bằng,tay anh ta liền cau cổ anh,bàn tay khác thì rút một cây súng từ trong người chỉa nhanh vào ngay thái dương của Lục Diệp Bằng
Dương Tiêu Khải cũng định đi đến bắt lấy Lam Lam nhưng lúc này Tần Văn Hạo đã kịp thời bảo vệ cho cô con gái của mình, ông kéo Lam Lam lại giữ chặt đằng sau lưng của ông.
"A.... Diệp Bằng!" Nhìn thấy cảnh tượng như thế đã khiến Lam Lam kinh hoàng, cô định bổ nhào về phía anh,nhưng đã bị Tần Văn Hạo ngăn cản.
Lục Diệp Bằng không hề có một chút phản kháng,anh nhìn chằm chằm vào Lam Lam khẽ cất tiếng nói.
"Em cứ đứng yên ở đó,anh không sao đâu?"
Dứt lời,ánh mắt của anh liền hiện lên một màn sương đầy lạnh lẽo.
"Diệp Minh! Cậu nên nhớ mình là người của nhà họ Lục...."
"Thì sao?" Lục Diệp Minh không đợi cho Lục Diệp Bằng nói hết,anh ta đã ngang nhiên phản bác.
"Tôi là người họ Lục, nhưng người nhà các người có xem tôi là thành viên trong gia đình không? Bất kể tôi làm cái gì, họ cũng nghĩ tôi là người sai, còn anh thì đúng...Từ nhỏ cho đến lớn,anh đều giành hết những gì của tôi" Âm thanh Lục Diệp Minh nghẹn ngào trong đó dường như còn có sự ấm ức mà anh ta phải chịu đựng suốt thời gian qua.
Một lúc sau,Lục Diệp Minh mới ngẩng đầu lên nhìn Lam Lam buông thêm một câu.
"Không những vậy,anh còn lấy đi người con gái mà tôi yêu."
"Cậu không hề yêu Lam Lam"Lúc này giọng điệu của Lục Diệp Bằng đột ngột vang lên có phần khó chịu.
Trải qua bao nhiêu chuyện,anh đương nhiên hiểu rõ mục đích Lục Diệp Minh muốn là gì,so với cậu ta thì anh biết rất rõ khi yêu một người là như thế nào! Trước khi gặp Lam Lam,anh cũng có thể giống như cậu ta, chỉ xem phụ nữ như là một định luật mà ông trời sắp đặt để giúp cho anh giải tỏa sau những ngày mệt mỏi.Nhưng từ khi Lam Lam xuất hiện,anh phải thừa nhận một điều... Cô đã làm thay đổi anh rất nhiều.
Anh biết được cảm giác khi yêu một người là như thế nào, biết quan tâm những người xung quanh, đặc biệt làm cho anh cười nhiều hơn, một nụ cười rất vui sướng khi được ở bên cạnh cô.
"Tại sao anh biết tôi không yêu cô ấy chứ?" Lục Diệp Minh càng lúc càng tức giận, chỉa súng vào gương mặt của Lục Diệp Bằng.
Khung cảnh trước mắt càng khiến Lam Lam khiếp sợ, nhịn không được liền bước tới vài bước.
"Lục Diệp Minh! Anh không được làm hại anh ấy....Nếu anh ấy có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ không buông tha cho anh".
Nghe xong câu nói đó của cô,Lục Diệp Minh bèn bật cười lớn, một nụ cười có sự đau đớn trong lòng.
"Cô yêu hắn ta đến như vậy sao? Cô không hận Lục Diệp Bằng đã từng đối xử bỉ ổi với cô sao....?"
Lam Lam bất chợt im lặng vài giây.
Vậy mà Lục Diệp Minh lại tiếp tục nói.
"Kết hôn, cuộc sống hôn nhân của hai người,khi anh ta dẫn cô ra nước ngoài,anh ta biết cô uống thuốc tránh thai...Anh ta đưa Dương Tiểu Vy vào công ty, mỗi đêm cô khóc khi anh ta không có nhà....Từng chuyện, tôi đều biết hết và nhìn thấy hết tất cả.Cho nên cô có biết,cái ngày mà tôi ra tay đánh cô trước sân, tôi đã muốn dẫn cô đi khỏi anh ta không.......? Nhưng cô lại một lòng muốn ở cạnh con người giả tạo như anh ta.Lam Lam! Tôi nói cho cô biết..... Người như cô, Lục Diệp Bằng sẽ không bao giờ yêu".
Trái tim Lam Lam khẽ nhói lên từng hồi, nhưng không phải vì câu nói của Lục Diệp Minh mà khiến cô đau lòng.Mà là vì hiện tại bây giờ, cô cảm thấy rất hối hận khi đó cô đã không nói rõ tình cảm của mình dành cho Lục Diệp Bằng sớm hơn một chút.
Nếu như hai người lúc đó biết được tình yêu của đối phương thì có lẽ hai người đã sống rất hạnh phúc từ rất lâu rồi, cả hai cũng không thể nào có cuộc chia tay kéo dài hơn hai năm.
Khi Lam Lam còn đang mải mê suy nghĩ, thì lúc này cô chợt nghe thấy tiếng cười của Lục Diệp Bằng vang lên.
Tất cả những người ở đây đều hướng mắt nhìn anh với bộ dạng nghi hoặc.
Lục Diệp Minh điên lên gí súng vào xác gương mặt của Lục Diệp Bằng như muốn xuyên qua thẳng vào mặt của anh,nghiến răng hỏi.
"Anh cười cái gì?"
Lục Diệp Bằng không suy nghĩ liền trả lời ngay.
"Cười vì nhà họ Lục lại có người ngu như cậu đấy! Công nhận cậu cũng chịu khó theo dõi đời sống hôn nhân của tôi lắm chứ! Vậy cậu có theo dõi,ai là người lái xe đụng vào con gái của tôi năm xưa không? Khiến con bé phải mất máu, một chút nữa thôi là con gái của tôi đã phải mất mạng rồi không?"
Lục Diệp Minh sững người, cả người cũng bất chợt run lên, khiến cho cây súng anh ta cầm trên tay cũng không cánh mà rơi xuống nền nhà.
Thấy vậy,Lục Diệp Bằng chớp nhanh cơ hội liền xoay người.Động tác rất nhanh làm cho rất nhiều người ở đây trở tay không kịp.
Điều làm bất ngờ hơn chính là người trở thành con tinh lại không phải là Lục Diệp Minh mà chính là A Hổ.
Bởi vì khi nãy người đứng gần nhất Lục Diệp Bằng và Lục Diệp Minh chính là A Hổ.Với lại từ nãy đến giờ trong đầu của Lục Diệp Bằng đều đã có kế hoạch sẵn.
Anh đã đoán trước được phản ứng của Lục Diệp Minh sẽ như thế này khi anh nhắc lại chuyện cũ.
A Hổ cũng không ngờ rằng chỉ vì một phút giây lơ đễnh của mình, ông lại bị Lục Diệp Bằng hạ gục nhanh như vậy!
Nếu không có vũ khí, ông nghĩ Lục Diệp Bằng sẽ không dám làm vậy.Ông chắc chắn tên này khi đi tới đây, không phải là đi tay không.
Lam Lam cũng giật nảy mình một phen, bình tĩnh lại một chút cô vẫn không quên câu nói lúc nãy, liền nhanh chóng cất tiếng lên hỏi.
"Diệp Bằng! Ý anh là sao? Anh biết người đã lái xe ngày hôm đó sao?"
Chuyện của An Nhiên vào năm đó, cô chưa bao giờ quên cả.Từ rất lâu, cô vẫn luôn nghi ngờ ngày hôm đó dường như có ai đó muốn hãm hại cô và An Nhiên.
Lục Diệp Minh có vẻ sợ hãi,anh ta tiến lại gần Lam Lam định ngăn không muốn cho biết chuyện này.
Vậy mà Lam Lam đã được Tần Văn Hạo bảo vệ.Phía bên kia lại chính là lời sự thật năm đó được cất ra từ miệng của Lục Diệp Bằng.
"Chính là Lục Diệp Minh, cậu ta là người lái xe đụng vào An Nhiên".
"Thật sao?" Con ngươi Lam Lam cong lên dữ dội, nhìn chằm chằm vào Lục Diệp Minh với sự phẫn nộ.
Lục Diệp Bằng đang cố gắng hết sức khống chế A Hổ đang không ngừng vùng vẫy dưới cánh tay anh,vẫn không quên nói thêm một câu.
"Chuyện này Dương Tiểu Vy cũng biết, cô ta cũng có phần gián tiếp hại An Nhiên".
Nét mặt Lam Lam ngay sau đó bỗng trở nên tức giận,trong lòng chỉ muốn giết chết hai con người bỉ ổi này.
Chỉ cần nhớ đến những tiếng hét, tiếng nói kêu đau của An Nhiên.Trái tim cô không lúc nào mà không đau cả.Cô chỉ sợ lúc đó mình sẽ không còn gặp được An Nhiên thêm lần nào nữa.
Lam Lam siết chặt hai tay lại,ánh mắt tràn đầy hận thù nhìn về phía Lục Diệp Minh và Dương Tiểu Vy
"Hai người đúng là một lũ khốn nạn,ngay cả đứa trẻ cũng không buông tha".
Dương Tiểu Vy nghe xong, dự định bước lên đáp trả Lam Lam.Đúng lúc này một tiếng hét của trẻ con được vang lên.
"Mẹ ơi! Cứu con với..."
Ai ai trong phòng nghe xong đều nhận ngay đó là giọng nói của An Nhiên.
Lam Lam vừa nhìn ra phía cửa, thì có một tên đàn em của A Hổ đi vào, lập tức nhìn A Hổ thông báo.
"Lão đại! Con ranh đó bỏ chạy rồi!"