Diệp Bằng thấy vậy liền bước ra giải quyết.
“Nếu cô không muốn nhảy thì bị chịu phạt thôi.Chí Huy cho cô ấy uống một ly xem như thua cuộc"
“Anh.... " Lam Lam nghe xong liền thấy kinh hãi nhìn Diệp Bằng
Chí Huy lập tức vỗ tay đứa ngón cái hướng về Lục Diệp Bằng tuyên dương
“Hay.... Hay ý kiến rất hay" Anh nhanh chóng nắm lấy tay Tiểu Sơ tiến về bàn rượu.
Chí Huy lựa một ly rượu loại trung không lớn mà cũng không nhỏ đưa tới trước mặt Tiểu Sơ
“Ly này đi.... Uống hết cho tôi"
Tiểu Sơ rụt rè đưa hai tay lên cầm lấy ly rượu. Vẻ mặt sợ hãi nhìn mọi người.
Lam Lam sững sờ nhìn vào ly rượu đó. Cô biết chắc nếu như Tiểu Sơ mà uống vào, sẽ lập tức xỉu ngay tại chỗ.Vì bẫm sinh Tiểu Sơ đã dị ứng với rượu.Lúc trước đi chơi hay đi làm cô ấy chỉ uống được rượu trái cây loại nhẹ nhất chứ chưa hề uống một ly rượu vang nào mà lại nguyên chất như thế này còn cao lớn nữa.
Cô không suy nghĩ gì,liền bước tới nhanh chóng giựt lấy ly rượu trên tay của Tiểu Sơ
“Để tôi uống thế cô ấy"
Mọi người nghe xong liền tập trung chăm chú nhìn vào câu chuyện của bốn người bọn họ.Đây không còn là một trò chơi nữa mà là cuộc tranh đấu dành cho bốn người.
“Em uống sao...?" Chí Huy nhìn Lam Lam cười lớn.
Lam Lam khẽ chau mày hờ hững gật đầu.
Khi cô chuẩn bị đưa lên miệng uống thì ngay lập tức Tiểu Sơ lại bước tới giành lấy.
" Cậu bị điên sao? Cậu quên mình cũng không uống được nhiều rượu sao?”
“Cậu buông ra đi,chỉ cần uống một ly thôi không sao đâu" Lam Lam cương quyết.
Nhưng Tiểu Sơ còn cố chấp hơn cô, nhất quyết không cho Lam Lam uống
" Mình nói không là không.”
Tiểu Sơ cầm lấy ly rượu liền ngửa cổ ra chuẩn bị uống,nhưng cô chỉ vừa uống một chút xíu lại có người giành lấy.
Bầu không khí lúc này càng thêm bất ngờ hơn.
Tiểu Sơ chưa kịp định hình thì người đó đã uống hết ly rượu.
Người đó không ai khác chính là: Tần Hạo Thiên.
" Xem như tôi uống hết cho cô ấy. Anh tha cho cô ấy đi!”Hạo Thiên lạnh lùng nói.
“Tổng Giám Đốc!…"
“Anh à!…"
Cả Lam Lam cùng với Tiểu Sơ đồng thanh kêu
Tiểu Vy cùng với vợ chồng Thi Thi, Diệp Văn cũng khó hiểu nhìn Hạo Thiên.
Hạo Thiên nhìn qua Tiểu Sơ liền giở giọng trách móc.
“Đã không biết uống thì tới đây làm gì.Cô đừng hiểu lầm,tôi là uống thay cho em gái của tôi thôi.Không biết dẫn cô tới đây làm gì không biết nữa?”
“Tôi.... Tôi... " Tiểu Sơ như sắp khóc nhìn anh.
Một lúc sau. Cô ôm mặt uất ức bỏ chạy.
“Tiểu Sơ!.. "
Lam Lam vội vàng khẽ kêu tên Tiểu Sơ
Ánh mắt Lam Lam tức giận liền xoay người nhìn anh trai quát lớn.
“Này!Anh làm gì thế? Ai mượn anh ra đây giúp rồi nói này nói nọ.Tôi không cần anh giúp, tự tôi biết cách giải quyết"
“Em nói gì. Tự giải quyết.Khi không kéo cô ấy ra đây làm gì hả?"Hạo Thiên không chịu thua cũng gống cổ lên cãi với em gái.
Lúc này Thi Thi nhìn tình cảnh này khẽ lắc đầu mệt mỏi. Hai đứa này lại tới nữa rồi,không xem nơi đây là đâu mà đã chửi nhau tới tấp rồi. Nếu cô mà không ra ngăn cản thì thế nào hai đứa em minh,ngày mai rất có thể sẽ lên khắp mặt báo với tựa đề "Hai anh em nhà họ Tần gây nhau tại đám cưới ở Tam Á" Cho mà xem
Rồi cả nhà sẽ không biết giấu mặt vào đâu nữa
Thi Thi từng bước đi ra, giọng nói đanh thép vang lớn.
“Hai đứa có thôi đi không, ở đây là đám cưới nhà người ta,không phải nhà mình.”
Nghe xong hai người mới chịu thôi không cự cãi nữa.
Diệp Bằng đứng phía sau cười tươi như anh đang xem một màn kịch đại chiến của anh em nhà họ Tần
Thi Thi nhìn qua Lam Lam khẽ nói.
“Em đi xem bạn em như thế nào rồi"
Không cần Thi Thi kêu cô cũng đang muốn nhanh kết thúc trận chiến rồi ra tìm cô ấy.Chắc bây giờ Tiểu Sơ đang thấy rất mệt mỏi.
Cô chuẩn bị xoay người thì ngay lúc này Hạo Thiên đã lên tiếng rồi chạy đi.
“Để anh tìm cô ấy"
“Hạo Thiên! Anh đi đâu vậy?”
Tiểu Vy thấy vậy cũng liền bước ra định đuổi theo anh. Cô thật sự không ngờ trước mặt nhiều người như thế,anh lại bỏ vợ mình để đuổi theo người phụ nữ khác.
Nhưng khi Tiểu Vy đang đuổi theo chồng mình thì vô tình cô đã chạm vào ánh mắt của Lục Diệp Bằng cũng đang nhìn về phía cô
Nụ cười Diệp Bằng bất giác cong lên.
Diệp Bằng trên tay cầm một ly rượu vang từ từ đi tới.
Trong lòng Tiểu Vy liền hồi hộp khi thấy anh càng lúc càng đi tới gần cô,cô còn tưởng anh định làm gì thì anh lại ngang nhiên lướt qua người cô như hai người chưa hề quen biết nhau.
Anh bước tới trước mặt Lam Lam nắm lấy tay cô khẽ nói.
“Bạn cô có Hạo Thiên lo rồi. Còn chúng ta hãy tiếp tục trò chơi đi"
Dứt lời anh liền nhìn các vị quan khách hô to:
“Bây giờ tôi cùng Tần Tiểu Thư đây sẽ là người tiếp tục trò chơi"
Tiếng vỗ tay liền vang lớn. Ai ai cũng ủng hộ cho cặp đôi xứng đôi vừa lứa này.
Có lẽ hành động của anh khiến Tiểu Vy phải đổi ý không muốn đuổi theo chồng mình nữa mà cô bây giờ lại muốn ở lại xem hai người này muốn giở trò gì với nhau.Cô có một nỗi sợ,nếu không ở đây ngăn cản hai người,không chừng họ sẽ nhanh chóng tiến xa hơn nữa tới.Lúc đó cô có muốn ngăn cản hai người họ thì cũng đã chậm trễ
Lục Diệp Bằng nắm lấy tay Lam Lam cùng nhau nhảy trên nền nhạc tiếng anh. Anh còn cố ý để có thể chạm vào người cô,anh liên tục kéo cô vào lòng. Trong mắt mọi người họ như một đôi tình nhân đẹp nhất trong buổi tiệc ngày hôm nay.
Lúc cô ngã vào lòng anh. Diệp Bằng đã nhanh cơ hội thì thầm vào tai cô.
" Lam này!…Đã có ai từng khen cô rất quyến rũ chưa?”
Lam Lam lắc đầu.
“Chưa"
“Thật sao! Vậy tôi là người đầu tiên hả?”Diệp Bằng hơi ngạc nhiên.
Lam Lam cong môi cười liền buông tay anh ra không trả lời mà xoay người đi.Diệp Bằng lập tức không buông tha liền kéo cô lại ngã vào lòng anh một lần nữa.
“ Sao cô không trả lời tôi. Hình như càng lúc cô càng né tránh tôi thì phải"
–" Anh có bị bệnh thần kinh không?Mắc gì tôi phải né tránh anh. " Lam Lam cười khẩy một cái với câu nói của anh.
Lục Diệp Bằng mím môi, chỉ cười mà không lên tiếng.
Hạo Thiên đuổi theo Tiểu Sơ ra ngoài thấy cô đang ngồi cạnh bờ hồ khóc lóc thì tự nhiên trong lòng anh có một chút khó chịu.Lời nói lúc nãy chỉ là phút nóng giận trong lòng anh thôi,chứ anh không hề muốn trách móc gì cô hết.
Nhưng tại sao cô lại uất ức như thế?
Hạo Thiên vội vàng tiến tới.
Tiểu Sơ vẫn cứ khóc không ngừng nghỉ, nước mắt của cô đã làm bay đi lớp trang điểm trên gương mặt đáng yêu của mình.
Bất ngờ có một chiếc khăn tay đưa tới trước mặt cô.
Tiểu Sơ liền ngẩng mặt lên nhìn.
Trong đôi mắt mờ mờ ảo ảo hiện lên một người đàn ông mà cô không ngừng ghi nhớ vào trong đầu cô. Anh luôn xuất hiện mỗi khi cô gặp chuyện.
“Tổng Giám Đốc!…..Anh... "
Hạo Thiên cũng ngồi xuống bên cạnh cô,dùng khăn tay của mình lau đi nước mắt trên gương mặt của cô.
Lau xong rồi,anh mới thấy được gương mặt mộc của cô. Không ngờ khi không trang điểm,cô lại còn gương mặt đẹp hơn.Làn da trắng hồng tự nhiên và rất mịn màng khiến anh không thể nào rời khỏi mắt cô.
Lam Lam rất biết chọn bạn mà chơi. Em gái anh thì anh đã biết đã xinh đẹp từ nhỏ rồi nhưng không ngờ cô bạn của em mình còn có vẻ đẹp trong sáng khiến ai nhìn vào cũng muốn che chở cho cô ấy.
Nếu có thể thì anh còn cảm thấy cô gái trước mặt anh đây còn đẹp hơn cô vợ đang toan tính của anh nữa.
Từ ngày anh biết cô vợ anh thật sự không yêu anh mà chỉ yêu tiền tài của gia đình nhà chồng thì anh đã không còn thiết tha xây dựng gia đình với cô ta nữa rồi. Anh không vì thể diện của gia đình,chỉ mới kết hôn đây thôi,không là anh đã ly hôn cô ta từ lâu rồi.
" Tôi xin lỗi!" Hạo Thiên nhìn vào mắt cô khẽ nói.
Tiểu Sơ liền lắc đầu: " Không... Tôi mới là người xin lỗi... Vì đã phiền đến anh"
Hạo Thiên hơi nhíu mày, nhưng cũng mỉm cười với cô.
“Bên ngoài cô đừng gọi tôi là Tổng Giám Đốc hãy gọi tôi anh Hạo Thiên như Lam Lam cũng được"
“Nhưng... "
“Không nhưng gì hết. Tôi không muốn cô khách sáo với tôi".Hạo Thiên khướt từ ra lệnh.
Sau một hồi Hạo Thiên khẽ dựa người vào cô.
Khi anh dựa vào vai Tiểu Sơ thì cô chợt giựt mình định ngồi dậy thì Hạo Thiên đã nhanh tay kéo cô ngồi xuống.
“Tôi uống giùm cô một ly rồi,cô hãy chăm sóc cho tôi đi"Anh khẽ mè nheo bám vào tay cô.
Tiểu Sơ đành ngồi yên mặc cho anh dựa vào vai cô.
Cô nghiên đầu nhìn vào gương mặt tuấn tú của anh.
Đúng là anh nào em đó. Anh cũng có gương mặt rất đẹp có nhiều nét tương đồng với Lam Lam. Anh có đôi mày đen rậm rạp dày dặn sống mũi thì cao vuốt rất gọn gàng,phía dưới thì có một bờ môi đỏ hồng trái tim vẻ đẹp của anh có một chút lai phái nữ,những đường nét trên mặt đều hoàn hảo đến mức khó tin. Khiến con gái là cô cũng phải thầm ganh tỵ với vẻ đẹp của anh.
" Tiểu Sơ!..." Anh khẽ ngẩng mặt lên.
" Dạ... Anh muốn nói g?”Cô nghe xong thì liền cúi xuống" Ưmmm..... "
Bất ngờ cánh môi của cô khi cúi xuống đã chạm vào môi anh.
Tiểu Sơ giựt bắn mình cô chống tay chuẩn bị xô anh ra thì Hạo Thiên liền ôm chặt lấy cô,đôi tay anh bất giác đưa lên đỡ lấy sau gáy của người phụ nữ này cùng nhau quyến luyến một chỗ.
Hạo Thiên cắn nhẹ môi cô để đôi môi cô được hé mở,anh liền cho chiếc lưỡi mình vào bên trong khoan miệng cuốn lấy chiếc lưỡi ẩm ướt của cô. Anh hôn cho tới khi đôi môi cô bắt đầu sưng tấy ửng đỏ lên thì anh mới chịu buông cô ra.
Tiểu Sơ thở hổn hển liền đứng lên lẫn trốn anh. Nhưng khi cô vừa đứng lên thì đôi chân cô bắt đầu bủn rủn l ngã vào lòng anh.
Hạo Thiên trực tiếp bế cô lên ôm vào lòng.
“Tôi nghĩ cô đã say rồi. Tôi đưa cô về phòng"Dứt lời anh liền bế cô đi lên phòng của cô.
Lục Diệp Bằng đã thật sự chịu thua khi anh không ngờ cô gái điên này lại nhảy giỏi như thế. Từ nãy giờ người uống luôn là anh nhưng anh lại không chịu đổi cặp khác lên nhảy mà anh cứ kéo cô nhảy hết lần cho tới lần khác.
Thi Thi và Diệp Văn thì mạnh người nào người náy đều gọi điện facetime cho người ở nhà xem con trai và con gái họ đang dần tiến xa hơn.
Tiểu Vy thì đứng cạnh vợ chồng Tử Lan và Diệp Minh. Ba người họ không ngừng chửi rủa Lam Lam và Diệp Bằng.Tiểu Vy cảm thấy càng lúc cô càng câm ghét cô em chồng này của mình
Cho đến khi kim đồng hồ chỉ tới 12 giờ thì buổi tiệc cũng tàn rồi.
Diệp Bằng dù uống rất nhiều nhưng anh vẫn còn tỉnh táo chỉ là hơi nhức đầu một chút thôi. Lam Lam thì cũng muốn mấy ly nên gương mặt của cô hiện giờ không ngừng đỏ ửng lên.
Anh nhìn vậy thì không thể nào kiềm chế mà lắc đầu. Nhìn gương mặt cô như thế này cũng rất đáng yêu quá đi chứ. Đôi chân anh bất giác đi lại phía cô.
Lam Lam thì đang được Thi Thi cùng với Diệp Văn đỡ lấy. Dù cô là người thắng cuộc nhưng với sức khỏe của cô thì không thể uống nhiều rượu như thế được. Bây giờ tình trạng của cô hiện giờ là khó có thể đứng vững nổi phải có ai đó dìu dắt.
Đang đi được giữa đường thì Diệp Bằng lại bị ai đó nắm lấy tay anh kéo đi.
Thi Thi khó xử nhìn Diệp Văn khẽ nói.
“Ông xã! Em nghĩ đưa Lam Lam lên phòng thôi. Nhìn sắc mặt con bé,em nghĩ Lam không thể chịu nổi nữa rồi" Thi Thi ôm lấy Lam Lam đi lên phòng.
Cô cảm thấy biểu hiện của em mình hình như không giống say cho lắm mà rất giống như đang bị bệnh vậy.