Bên trong căn phòng.
Lục Diệp Văn như một con cá nằm trên thớt.Hôm nay anh hạ mình đến đây chỉ vì muốn lấy một số hình ảnh và đoạn phim nóng của anh và người phụ nữ xấu xa này thôi!
Nhưng anh không ngờ, cô ta lại một lần nữa kéo anh vào trong khách sạn.
"Cô muốn gì? Mau đưa cho tôi mấy thứ đó cho tôi....Mau lên".Trong phòng,Lục Diệp Văn vẫn giữ nguyên trên mình là một bộ vest hoàn toàn nghiêm túc,ánh mắt anh nhìn cô ta với dáng vẻ căm phẫn rất nhiều.
Còn Trương Hiểu Nghê vừa vào phòng cô ta đã trút hết quần áo trên người của mình và sau đó chỉ quắn nhẹ một chiếc khăn quanh người để câu dẫn anh lên giường với cô ta tiếp tục.
"Sao vậy anh yêu! Chúng ta còn chưa làm gì,anh liền muốn đạt được mục đích rồi sao?"Giọng điệu cô ta gợi tình đến nỗi anh vừa nghe xong liền dựng tóc gáy lên dữ dội.
Lục Diệp Văn phẫn nộ quát lớn.
"Cô mau đưa nó cho tôi, sau đó tránh xa khỏi tôi ra".
Nghe vậy,Trương Hiểu Nghê trừng mắt nhìn anh đưa ra lời hâm doạ.
"Vậy anh muốn em đưa mấy số hình và đoạn phim chúng ta vui vẻ với nhau cho vợ của anh xem có đúng không? Hay bây giờ em gửi cho vợ anh xem luôn có được không?"
"Cô dám...." Lục Diệp Văn nghiến răng nghiến lợi "Tôi cảnh cáo cô, nếu vợ của tôi mà biết, tôi nhất định sẽ giết chết cô ngay lập tức".
Ánh mắt Trương Hiểu Nghê hoàn toàn trở nên oán hận, cô giận dữ bước đến nắm lấy cổ áo của anh kích động nói lớn.
"Lục Diệp Văn! Anh thà giết chết em cũng không muốn ly hôn với cô ta sao? Thật chất cô ta mới chính là người thứ ba không phải là em.....Anh không nhớ năm xưa khi chúng ta còn là sinh viên,anh đã nói có cảm tình với em, rất muốn chinh phục em sao....Bây giờ em sẽ cho anh một cơ hội,anh hãy ly hôn với cô ta, rồi sau đó chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu."
"Đồ điên...."
Lục Diệp Văn hất mạnh Trương Hiểu Nghê ra,khiến cô ta té mạnh xuống giường, ngữ khí tức giận.
"Những lời tôi nói khi đó cô tin sao? Thật ra lúc đó tôi chỉ là có chút ham vui nên đã nói như vậy với cô thôi!"
"Ý anh là sao?" Trương Hiểu Nghê không hiểu.
Lục Diệp Văn thở dài, rất nhanh sau đó anh bắt đầu kể lại sự việc năm xưa.
"Năm xưa khi cô mới vừa nhập học ở trường của tôi chưa được bao lâu.Sau đó tôi nghe nói cô được mệnh danh là hoa khôi xinh đẹp nhất trường, khó ai chinh phục được....Cho nên tôi và bạn của tôi đã cá cược với nhau, nếu như tôi có thể làm cho cô yêu tôi say đắm thì tôi sẽ thắng và được cậu ta sẽ giới thiệu làm quen với em gái kết nghĩa của cậu ta.Từ lâu,tôi đã có cảm tình với cô gái ấy....Cho nên tôi đành hấp nhận chinh phục một người phụ nữ như cô".
Trương Hiểu Nghê sững người, cô không dám tin đây là những gì mà cô vừa được nghe.Tại sao lại có chuyện như vậy xảy ra...?
Lục Diệp Văn tỏ vẻ áy náy nhìn cô ta nói tiếp.
"Nhưng quả thật tôi không ngờ tôi chỉ chinh phục cô chưa đầy một tuần....Thậm chí lên giường cô cũng bằng lòng".
"Nhưng năm đó anh không đụng vào tôi.....Anh không nhớ sao?" Trương Hiểu Nghê tức tưởi bắt đầu bật khóc lớn.
Lục Diệp Văn nở một nụ cười bất đắc dĩ.
"Đúng rồi! Tôi vẫn còn nhớ đêm hôm đó, tôi và cô không có gì với nhau cho tận ngày hôm nay".
"Vậy đêm hôm đó anh đã đi đâu? Anh đi đâu để tôi ở chỗ hẹn một mình và sau đó tại sao anh lại biến mất?".Trương Hiểu Nghê nhìn anh căng thẳng hỏi.
Lục Diệp Văn cũng không muốn giấu cô ta chuyện của anh năm đó làm gì,anh lập tức cất giọng trả lời.
"Người con gái tôi thầm thích khi đó bị tai nạn giao thông nghiêm trọng, tôi phải đến bệnh viện xem cô ấy như thế nào.Sau đó tôi còn nghe nói cô ấy phải sang nước ngoài để đi du học, tôi vì sợ cô ấy ở bên đó một mình có chuyện gì, cho nên tôi đã xin thôi học và theo cô ấy sang bên đó du học".
Sắc mặt Trương Hiểu Nghê càng lúc càng trở nên lạnh lẽo, cô khẽ bật cười trong vô vọng.
"Và sau đó anh cũng bị cô ta đá và bây giờ anh lại cưới một người phụ nữ khác chẳng thà là tôi".
Lục Diệp Văn khẽ lắc đầu.
"Vợ của tôi chính là người con gái năm đó.Tôi thích cô ấy rất lâu, nhưng cô ấy lại không thích tôi.Qua bên đó học, tôi âm thầm theo đuổi cô ấy cho đến khi cô ấy ra trường, vậy mà cô ấy không hề cho tôi một câu trả lời.Khi cả hai về nước, tôi đã thật sự muốn bỏ cuộc, tôi lại trở thành một người đa tình lăng nhăng đổi bồ như thay áo.Tôi đã hoàn toàn từ bỏ cô ấy....." Nói đến đây anh chợt ngập ngừng một lúc "Cho đến,một lần tôi bị tai nạn gãy xương chân và lần đó tôi đã gặp lại cô ấy trong bệnh viện, cô ấy liền nhận ra tôi, biết tôi xảy ra tai nạn.Cô ấy đã không ngại mà chăm sóc tận tình cho đến khi tôi xuất viện..... Một thời gian sau đó, tôi nghe tin được cô ấy từ khi trở về đây chỉ toàn tâm toàn ý vào công việc bác sĩ của mình và không hề có bất cứ quan hệ nào với một người đàn ông khác.Gia đình của tôi trước đó cũng đã quen biết với gia đình của cô ấy,cho nên tôi đã nhờ vào sự giao hữu của ba tôi và cuối cùng tôi đã chinh phục và cưới được cô ấy về làm vợ".
Nghe xong,Trương Hiểu Nghê bật cười khẩy,ánh mắt cũng trở nên mơ hồ.
"Từ trước đến giờ vợ của anh là người sống quá kín tiếng, quả thật tôi chưa hề biết được gương mặt thật của cô ta như thế nào? Cô ta có diện mạo như thế nào mà có thể quyến rũ được anh".
Lục Diệp Văn không ngại miêu tả Thi Thi trước mặt cô ta.
"Cô ấy đẹp lắm, dịu dàng lời nói lúc nào cũng nhẹ nhàng.Ở bên cô ấy tôi cảm thấy mình như là một người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời này vậy!"
"Lục Diệp Văn....Anh thôi đi, tôi không muốn nghe anh nói về cô ta nữa"Trương Hiểu Nghê như phát điên gào thét lên trước mặt của anh.
Ngay sau đó, Trương Hiểu Nghê đưa tay ra kéo mạnh anh xuống giường.Cô ta liền trèo lên người của anh,điên tiết lên muốn cởi quần áo của anh ra.
Lục Diệp Văn giận dữ.
"Cô buông tôi ra...."
"Em không buông, hôm nay anh nhất định phải là của em.Cô ta không yêu anh nhiều bằng em yêu anh đâu....Anh phải là của em, chúng ta sẽ cưới nhau.Rồi sau đó em sẽ sinh con cho anh, cô ta làm được thì em cũng sẽ làm được". Trương Hiểu Nghê vừa khóc vừa làm động tác rất mạnh bạo, khiến móng tay của cô ta đã vô tình cào nhẹ một lớp da trên ngực của anh.
Ngay khi Trương Hiểu Nghê vừa cởi xong chiếc áo của anh ra, thì tiếng gõ cửa bên ngoài đã làm phiền đến hai người.
"Ai đó...." Cô ta không chờ đợi liền lên tiếng quát lớn.
"Tôi là phục vụ đang đem rượu vang vào cho quý khách ạ!"
Lục Diệp Văn nghe thấy liền mừng rỡ, như có một vị cứu tinh đến cứu anh thoát khỏi ả đàn bà đê tiện này.Nhân cơ hội Trương Hiểu Nghê không để ý anh liền hất mạnh cô ta xuống giường chạy ra mở cửa.
Người bên ngoài không ai khác chính là Lam Lam.
Lục Diệp Văn ra mở cửa, thì đập vào mắt cô chính là người anh rể này quả thật đang phản bội chị của cô rồi!
"Lục Diệp Văn!!!" Đó không phải là tiếng hét của Lam Lam mà chính là Trương Hiểu Nghê.Cô ta vừa hét xong đã từ trên giường chạy về phía anh,
Không ngần ngại ở trước mặt người ngoài.Trương Hiểu Nghê liền nhảy lên người của anh,cưỡng hôn lấy đôi môi anh.
"Anh chưa xong, không được đi đâu hết".
Lam Lam bên ngoài đã nhịn hết nổi rồi, cô liền cầm chai rượu vang lên, sau đó trực tiếp xông vào hét lớn.
"Đúng là một đôi cẩu nam nữ.....Không biết vô liêm sỉ".
Lục Diệp Văn nghe được giọng nói của Lam Lam,anh hoảng hồn xô mạnh Trương Hiểu Nghê xuống đất.
Trương Hiểu Nghê cũng hết hồn, một lúc sau mới bình tĩnh nhìn ra người phụ nữ trước mặt, không phải phục vụ mà là một người phụ nữ ăn mặc rất xinh đẹp nhưng lại được che bởi chiếc khẩu trang màu đen.
"Cô là ai? Tại sao lại xông vào đây?"
Lam Lam cười lạnh, đưa tay tháo khẩu trang ra vừa nói.
"Muốn biết tôi là ai thì cô hãy nhìn rõ tôi là ai....."
Khẩu trang được tháo nhưng dường như Trương Hiểu Nghê vẫn chưa nhận ra Lam Lam.
Giọng điệu Lục Diệp Văn run rẩy khẽ gọi Lam Lam.
"Em.....! Sao em biết anh ở đây?"
Lam Lam nhếch mép cười khẩy
"Sao....? Anh bất ngờ lắm có đúng không? Nếu tôi không đến đây thì làm sao biết được anh là loại đàn ông khốn nạn như thế!"
"Em hãy nghe anh giải thích....!"
Lục Diệp Văn bước đến gần Lam Lam định cố gắng giải thích cho cô hiểu thì đúng lúc này Trương Hiểu Nghê từ dưới đất đột ngột đứng lên.Cô ta chấn ngang trước mặt anh,sau đó liền khoanh tay nhìn Lam Lam từ trên xuống.
"A.... Thì ra cô là vợ của Diệp Văn sao?"
"Cái gì....?" Lục Diệp Văn và Lam Lam nghe xong liền bất chợt kinh hãi một phen.
Lam Lam ngừng lại suy nghĩ một lát.Không lẽ người phụ nữ này vẫn chưa hề biết mặt của chị Thi Thi.Ngoại tình với chồng của người ta, nhưng lại không tìm hiểu về vợ lớn,huống hồ cô ta còn là một biên tập viên nữa.
Không lẽ người phụ nữ này tự tin đến nỗi có thể cướp chồng của người khác dễ dàng như vậy sao?
Thật quả là xem thường chị của cô rồi!
Lam Lam trầm ngâm giây lát,sau đó cất tiếng dò xét.
"Cô chưa từng nhìn thấy tôi sao?"
Trương Hiểu Nghê nghe xong liền tỏ vẻ xem thường Lam Lam ra mặt.
"Cô nghĩ cô đáng để tôi được quan tâm sao? Cô đến cũng thật đúng lúc...."Vừa nói cô ta liền di chuyển đến bên cạnh Lục Diệp Văn "Cô cũng nhìn thấy rồi đó, chúng tôi đang quen nhau....Hai chúng tôi đang rất hạnh phúc, vậy cho nên cô cũng mau chóng ly hôn trả lại tự do cho anh ấy đi là vừa".
"Trương Hiểu Nghê....! Cô bị điên rồi sao?" Lục Diệp Văn quát lớn với Trương Hiểu Nghê.
"Em nói không đúng sao? Chúng ta đã từng yêu nhau từ thời học đại học.... Chính vợ anh là người đã chia cắt chúng ta"
Lam Lam lúc này cũng đã hiểu được một chút.Thì ra hai người này từng quen biết nhau từ thời đi học, còn việc cô ta không nhận ra cô, có lẽ cũng là do một phần ba của cô luôn che giấu với người ngoài về hai chị em cô.
Với lại bên ngoài cũng rất ít người biết cô là vợ của Lục Diệp Bằng và danh xưng Phù Thủy Hội Họa cũng là người trong nghề mới biết chứ người như cô ta thì còn lâu mới biết cô là ai.
Lam Lam liếc nhìn Lục Diệp Văn, cô đành bất đắc dĩ thừa nhận.
"Phải! Tôi là vợ của Lục Diệp Văn!"
Lục Diệp Văn kinh hãi một lần nữa đưa ánh mắt khiếp sợ nhìn Lam Lam.
Lam Lam trừng mắt như đưa một lời cảnh cáo đến Lục Diệp Văn.
Nếu cô ta muốn chơi thì cô sẽ chơi với cô ta đến cùng.
Nghe xong,Trương Hiểu Nghê bật cười nhẹ, đưa tay khoác vào tay anh, giọng điệu khiêu khích.
"Chồng của cô chắc chắn sẽ nằm trong tay của tôi, vậy cho nên cô đừng tốn công sức mà níu kéo anh ấy nữa làm gì ".
"Cô im miệng lại cho tôi" Lục Diệp Văn một lần nữa quát thẳng mặt về Trương Hiểu Nghê, không dừng lại ở đó anh còn đưa tay hất mạnh cô ta ra khiến cho chiếc khăn tắm trên người của cô ta cũng đã làm cho cô ta lộ hàng ra một chút.
Lam Lam nhìn vậy thì liền lấy điện thoại ra chụp vài tấm, cô cũng bắt chước cô ta nói những lời mỉa mai.
"Là một biên tập viên có tiếng trong giới truyền thông lại đi quyến rũ một người đàn ông đã có gia đình, thậm chí còn khoe khoan thân thể trước mặt người vợ lớn như tôi.....Tin này mà lộ ra bên ngoài, không biết cô còn chỗ đứng trong ngành nữa hay không?"
Trương Hiểu Nghê chợt cười khẩy.
"Lúc đó chẳng phải tôi cũng đã có chồng cô rồi sao? Đến lúc đó chúng tôi sẽ công khai chuyện tình yêu của tôi và anh ấy".
"Thế sao!"
Lam Lam cười nhẹ, nhưng chỉ vài giây sau đó cô không thể nào bình tĩnh liền bước nhanh đến cho Trương Hiểu Nghê hai bạt tai, không hề có một động tác thừa thãi.
"Cô đúng là loại đàn bà rẻ tiền,đồ hồ ly tinh không biết vô liêm sỉ....Cô về tự soi gương mình lại xem.... Loại phụ nữ trung niên lớn tuổi như cô, có thể dùng nhan sắc ra đấu lại với tôi không?"
Lam Lam cũng thật sự không ngờ người phụ này không những lớn tuổi hơn A Mẫn, mà bây giờ nếu ước tính câu chuyện cô ta là bạn học cùng trường của Lục Diệp Văn, thì cô ta còn lớn tuổi hơn cả chị Thi Thi.Nhưng quái lạ thay ở đây, là có lẽ đến giờ cô ta vẫn chưa có chồng.
Không lẽ cô ta đang đợi chờ Lục Diệp Văn ly hôn sao?
Cô ta dám.
Trương Hiểu Nghê cảm thấy rất giận dữ vì đây là lần đầu tiên có người khác dám chê cô già, vừa xấu hổ vừa muốn trả thù cho nên cô ta không chừng chờ liền xông lên, định giơ tay đáp trả với Lam Lam, nhưng lúc này cánh tay của cô ta liền bị ai đó giật ngay lập tức.