Vài giây sau, căn phòng lại trở lại bình thường.
Tiểu Sơ nằm dựa vào anh hít thở đều đều, mồ hôi đã thấm hết cả mái tóc dài của cô.
Hạo Thiên dựa vào đầu giường, ôm cô vào lòng,anh vuốt ve chăm sóc cơ thể của cô.
Anh khẽ hôn lên trán cô, lúc này mới từ từ trả lời câu hỏi lúc nãy.
"Anh chưa yêu ai ngoài em cả, kể cả Dương Tiểu Vy hay mẹ của Ái My,anh chưa bao giờ đặt tình cảm nào dành cho họ,anh chỉ yêu em, yêu mẹ của Hạo Nhiên con trai của anh thôi!Còn về căn phòng này, đây không phải căn phòng mà anh và Dương Tiểu Vy ở trước đó".
"Anh nói như vậy là sao?" Tiểu Sơ mệt mỏi ngẩng đầu lên nhìn anh.
Hạo Thiên khẽ cười,cúi đầu xuống hôn lên môi cô, rồi nói tiếp.
"Từ sau khi biết được sự phản bội của cô ta,anh đã không còn ngủ chung với cô ta nữa rồi....!Căn phòng này trước đây đều là để trống, không có ai ở.Nhưng từ khi anh có em nó đã thuộc sở hữu của chúng ta, còn căn phòng trước đây của anh và cô ta đã bị mẹ lấy làm phòng triển lãm tranh của Lam Lam từ lâu rồi!"
"Anh nói thật sao?" Tiểu Sơ có chút hơi ngạc nhiên.
Như vậy căn phòng đó bây giờ thuộc sở hữu của Lam Lam.
Hạo Thiên mím môi cười.
"Mẹ anh là như vậy đó, mặc dù ngoài mặt nói phản đối những chuyện mà Lam Lam đang làm, nhưng phía sau bà vẫn luôn ủng hộ em ấy.Mẹ anh thương Lam Lam nhiều hơn anh và chị Thi Thi nữa, không những mẹ mà ai trong nhà cũng thương em ấy hết.Em cũng biết lúc nhỏ Lam Lam cũng đã bị thiệt thòi như thế nào rồi,cho nên mọi thứ của em ấy đều được mẹ cất giữ trong căn phòng đó.Em có biết là mẹ đã từng muốn cho người vào trại giam để thủ tiêu Dương Tiểu Vy luôn không?"
Tiểu Sơ thất kinh vội đưa tay ôm miệng.
Thấy vậy Hạo Thiên liền đưa tay xoa nhẹ đầu cô, rồi lại ôm cô tiếp tục.
"Nhưng Lục Diệp Bằng đã ra tay trước bà, nhưng quả thật thủ đoạn của người em rể của anh còn độc ác hơn mẹ anh rất nhiều.
"Lục Diệp Bằng đã làm gì?" Tiểu Sơ có phần nôn nóng.
"Cậu ta chỉ làm một chuyện có chút kinh khủng là cho cô ta bị giam chung với vài tên côn đồ thôi....! Nói đúng hơn cậu ta muốn Dương Tiểu Vy sống không bằng chết.Em nghĩ một mình cô ta có thể chống lại với những tên đó không…? Nhưng quả thật đáng tiếc ….”
"Sao ạ.....?"Tiểu Sơ càng lúc càng khiếp sợ với những lời anh nói.
Hạo Thiên thở dài.
"Có thể em không ngờ là Dương Tiểu Vy lại lẳng lơ đến mức nào đâu.Em có biết là cô ta chấp nhận điều đó, thậm chí còn vui sướng cùng với những tên đàn ông đó trong cùng một phòng giam”.
Ánh mắt của anh lúc này trở nên giá lạnh, ngữ khí lạnh lẽo đến mức đáng sợ.
"Sau này khi nghe Lục Diệp Bằng kể lại,thì anh mới biết được lý do tại sao cô ta vui vẻ đến như vậy! Tiểu Sơ....Em có biết là trước đây cô ta đã bán thân, nói đúng hơn là anh đã lấy một người đã làm gái đi.ếm về làm vợ.Khi anh nghe hết sự thật về cô ta,anh đã muốn giết chết cô ta vào ngay lúc đó rồi!"
Tiểu Sơ nắm chặt tay anh, cô hiểu cảm giác anh lúc này.Gia đình của anh là Trâm Anh Thế Phiệt,là một gia đình có tiếng nói trong xã hội như thế nào.Đương nhiên sẽ không chấp nhận một người như Dương Tiểu Vy về làm con dâu trưởng, về làm vợ của con trai mình.
Trước đây hoàn cảnh cô cũng kém xa anh rất nhiều,nhưng cũng may cô có được tình yêu của anh,tình bạn với Lam Lam cho nên khi bước vào nhà này cô cũng đã có thiện cảm được rất nhiều người.
Tuy gia đình anh giàu có,nhưng không hề tỏ vẻ kiêu căng,ngược lại mọi người đều có một nền tảng giáo dục rất tốt.
"Ông xã! Anh đã có em rồi!"Tiểu Sơ ôm lấy anh khẽ nói.
Nghe cô nói như vậy,Hạo Thiên nhịn không được liền nghiên người qua hôn lấy cô.
"Phải! Anh đã có em bên cạnh rồi,anh yêu em....Sơ Sơ của anh!"
Nhưng đúng lúc này, Tiểu Sơ chợt nhớ ra điều gì đó liền kéo anh ra nhìn anh khẩn trương nói.
"Ông xã! Hình như Lam Lam đang muốn điều tra chuyện của anh Lục Diệp Văn, cả nhân tình của anh ấy,Lam Lam đều cũng tra ra được rồi!"
Hạo Thiên nghe xong,anh cũng không ngạc nhiên gì.Vì anh biết thế nào chuyện này cũng đến tai của Lam Lam
Anh lật người nằm xuống,sẵn tiện ôm Tiểu Sơ nằm lên người của anh.
"Anh đừng đùa nữa, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi! Anh định không nói cho chị Thi Thi nghe sao?"
Hạo Thiên khẽ thở dài, giọng điệu uể oải.
"Nói để hai người đó ly hôn sao? Lam Lam mà biết thì anh nghĩ chắc có chuyện để xem rồi!"
Anh cúi đầu xuống nhìn thấy cô vẫn đang nhìn anh với dáng vẻ không hiểu,anh chợt cười khẽ.
"Lam Lam khác với chị Thi Thi.Lam Lam có thể không buông bỏ Lục Diệp Bằng được,cho dù cậu ta đã phản bội em ấy.Nhưng đối với chị Thi Thi thì có lẽ sẽ nhẫn tâm hơn,em đừng nhìn chị ấy hiền lành như vậy mà nghĩ chị ấy sẽ bỏ qua.Với lại anh nghĩ anh Diệp Văn không phải là người như vậy!"
"Thật sao?" Tiểu Sơ rướn người lên nhìn anh.
Động tác của cô di chuyển khiến cho thân dưới của anhl lại một lần nữa thức tỉnh.
Hạo Thiên xoay người, mạnh mẽ để cô dưới thân,cười đùa.
"Lời anh nói em phải tin chứ!"
Dứt lời anh nâng hông của cô cao lên, một lần tiến vào trong hang động của cô mà không hề báo trước.
Tiểu Sơ hốt hoảng vội lắc đầu van xin anh
"Em mệt lắm rồi!"
"Một lần nữa thôi bà xã! Làm lần này, ngày mai anh cho em nghỉ xả hơi"Hạo Thiên cố ý dụ ngọt.
Tiểu Sơ bất lực đành thở dài.
"Một lần nữa thôi đấy!Ngày mai mà đòi nữa là biết tay em"
"Anh không đòi đâu mà! Em cứ yên tâm.....Qua mười hai giờ đêm ngày mai chúng ta làm tiếp".
"Hả....."Tiểu Sơ trợn mắt lên
Hạo Thiên phá cười lớn.
"Thì mười hai giờ là ngày mốt rồi còn gì? Chúng ta vận động tiếp tục để cho Hạo Nhiên có thêm đứa em".
Tiểu Sơ tức điên người vì sự tráo trở của anh.Ông chồng của cô đúng là lươn lẹo chuyện gì cũng nghĩ ra được.Cô thật sự rất muốn lấy cái gối đánh vào đầu của anh vào lúc này.
Nhưng sức lực còn nữa đâu, người đàn ông này đã bắt đầu hút hết năng lượng còn xót lại trên người cô nữa rồi.
Cuộc triền miên lại tiếp tục kéo dài cho đến rạng sáng.
********
Reng.
Vừa mới sáng sớm tinh mơ, điện thoại của Lam Lam bất ngờ reo lên in ỏi khiến cô đang mơ về một giấc mơ đẹp lập tức trở về hiện tại.
Nét mặt cô trở nên bực bội hiện ra mặt, tóc tai bù xù, nhắm mắt nhắm mở đưa tay tìm chiếc điện thoại.
"Alo..."Giọng điệu Lam uể oải kéo dài.
Dường như đầu dây bên kia đang nói chuyện gì quan trọng với cô, khiến Lam Lam nghe xong liền bật người ngồi dậy ngay lập tức, nói lớn vào trong điện thoại với những lời khó nghe.
"Mẹ.....! Mẹ quá đáng lắm rồi đó,con đã nói là sẽ không đi xem mắt thêm lần nào nữa,con cũng không gặp Hạ Ninh Triết nữa....! Mong mẹ từ giờ sắp tới đừng nhắc chuyện đó nữa có được hay không?"
Bà Tần trong điện thoại cũng không thua kém gì cô, bà tức giận lớn tiếng đáp trả.
"Này.....Con nhỏ kia, mẹ chưa nói hết mà mày nhảy vào họng mẹ là sao….? Tôi biết mấy người có chồng che chở nên quên đi người mẹ này rồi có phải không?"
Nét mặt của Lam Lam bỗng sượng ngắt, một lúc sau cô xuống giọng.
"Vậy mẹ tìm con không phải chuyện đó sao?"
"Bộ cô tưởng tôi muốn tìm cô lắm sao? Cũng bởi vì Thi Thi bận, nên tôi chỉ đành còn cách tìm đứa con gái như cô làm việc này thôi!"
Nghe xong,Lam Lam chợt suy nghĩ,nếu là mẹ muốn chị Thi Thi đi cùng chắc chắn không phải chuyện xem mắt rồi.
Một lúc sau,cô cười ngượng đưa tay lên gãi đầu vừa nói.
"Vậy mẹ muốn con làm gì vậy mẹ yêu?”
Bà Tần hít một hơi,hạ cơn giận mình xuống.
"Chủ nhật này hiệp hội bên mẹ có tổ chức ra cuộc thi mẹ và con gái.Mẹ muốn con cùng với mẹ tham gia, mẹ cũng đã định không tham gia..... Nhưng mẹ thì đang là hiệu trưởng của hiệp hội đó, không tham gia tức là nói mẹ không nể mặt mọi người rồi!"
Lam Lam nghe mẹ nói xong cô chỉ "oh"nhẹ một tiếng và không hề trả lời là đi hay không đi.
"Oh là sao? Con có đi với mẹ không?"
Lam Lam trầm mặc suy nghĩ giây lát.Cuối cùng cô cũng gật đầu đồng ý với lời yêu cầu của mẹ mình.
Nghẫm nghĩ, chủ nhật là ngày nghỉ chắc chắn Lục Diệp Bằng sẽ ở nhà,anh và cô đang xảy ra chiến tranh lạnh,tốt nhất cô không nên ở nhà vào ngày đó để làm gì.
Ai biết được cái tên điên đó lại lên cơn điên ức hiếp cô nguyên ngày hôm đó thì sao?
...
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại với mẹ,Lam Lam liền bước xuống giường, tắm rửa vệ sinh cá nhân bắt đầu một ngày làm việc hoàn toàn mới mẻ.
Hôm nay là thứ năm, cô cũng không cần đến công ty mà chỉ làm việc tại văn phòng tranh của mình.
Khi cô bước xuống nhà,trong nhà bếp mùi hương món ăn đã lan tỏa trực tiếp bay vào hai cánh mũi của cô.Có lẽ là người giúp việc đang chuẩn bị những món ăn sáng cho cả gia đình của cô.
Nhưng kể từ ngày hôm nay,cô đã nhất quyết không cùng người đàn ông đó ăn cơm cho đến khi mọi vấn đề của anh đã được giải quyết.
Nghĩ vậy,Lam Lam nhanh chóng mặc kệ đi thẳng ra cửa.
Đúng lúc này,An Nhiên đang ngồi ăn sáng vừa nhìn thấy cô đã vội vàng lên tiếng.
"Mẹ ơi! Mẹ không ăn sáng sao?"
Lam Lam dừng bước,quay người lại đưa mắt nhìn An Nhiên, nhưng lại vô tình chạm vào ánh mắt của anh.
Dường như Lục Diệp Bằng lần này đã quyết tâm không đếm xỉa gì đến cô nữa, thấy cô đang nhìn mình anh liền tỏ vẻ không quan tâm tiếp tục ngồi ăn như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lam Lam nhếch nhẹ môi,sải bước chân đi tới, ôm lấy An Nhiên, hôn lên trán cô bé khẽ nói.
"Mẹ chưa đói,con ngoan ngoãn ăn xong rồi đi đến trường với Vú San nha!"
Dứt lời, cô quay người liền rời đi.
Nét mặt của Lục Diệp Bằng trở nên khó chịu.Anh ngẩng đầu lên nhìn bóng lưng của cô.Chẳng hiểu cô đang suy nghĩ gì, tại sao lại không làm lành với anh trước mà lúc nào cũng bắt anh xuống nước dỗ dành cô trong khi lần này là cô sai hoàn toàn?
Khi Lam Lam gần ra đến cánh cửa,Lục Diệp Bằng đã nhịn không được cuối cùng đành phải lên tiếng.
"Ngồi xuống đây ăn sáng đi,sau đó em muốn đi đâu thì đi"
Bước chân Lam Lam chợt khựng lại, cô chần chừ giây lát, rồi xoay người lại nhìn anh chợt lắc đầu, cất giọng mỉa mai.
"Sao....? Chủ Tịch kêu tôi ngồi ăn chung với Chủ Tịch hả? Làm sao tôi dám, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé làm sao có thể ăn cơm với Chủ Tịch và cô tiểu thư của ngài được"
Rầm.
"Lam Lam...! Em giỡn mặt với anh có phải không?"
Nghe cô nói xong câu nói đó,cơn thịnh nộ của Lục Diệp Bằng liền dâng lên dữ dội.Anh đưa tay đập mạnh lên bàn, đứng lên nhìn cô đầy giận dữ.
Ánh mắt Lam Lam chợt run rẩy, cô có chút sợ hãi khi giờ đây gương mặt anh đã hoàn toàn biến sắc.
Trong lúc này, cô chỉ còn cách thượng sách nhất là chạy ra khỏi nhà thiệt là nhanh.Nếu không người đàn ông này chắc chắn ngày hôm nay nhất định sẽ không cho cô ra ngoài cho mà xem.
Suy nghĩ vừa lóe lên chưa được hai giây,Lam Lam đã lập tức không nói gì nữa liền quay đầu đi thẳng ra ngoài.
Lục Diệp Bằng thấy vậy,anh liền trợn mắt lên quát lớn.
"Lam Lam! Đứng lại đó....!"
Ngay khi anh định đuổi theo cô, thì An Nhiên đang khó hiểu liền lên tiếng.
"Có phải ba làm cho mẹ giận rồi không?Từ ngày hôm qua còn thấy mẹ rất kỳ lạ..."
Nghe con gái nói như vậy,Lục Diệp Bằng chợt nhíu mày nhìn vào gương mặt An Nhiên, dò xét.
"Con nói sao? Mẹ kỳ lạ....?"
An Nhiên gật đầu.
"Mẹ cứ như người mất hồn, ngồi chơi với con nhưng mẹ lại rất im lặng....Giống như mẹ đang có tâm sự, mẹ còn dặn con không được làm phiền đến ba, nói ba đi công tác về trong người rất mệt mỏi”.
Từ trước đến giờ người mà An Nhiên luôn quan tâm chỉ có một mình mẹ của mình, mặc dù bây giờ cô bé đã có ba nhưng trong lòng lại luôn hướng về mẹ của mình hơn,cho nên mẹ làm gì đương nhiên An Nhiên đều nhìn thấy.
Lục Diệp Bằng sững sờ một lúc lâu.
Nội tâm của anh như đang nói lên có phải anh đã quá đáng với cô rồi hay không? Đúng thật là anh giận cô vô cớ, không nói lý do với cô nghe vì sao anh lại lớn tiếng của cô.Chẳng phải trước đây anh rất thích cô làm những hành động như vậy ở công ty hay sao? Tại sao bây giờ anh lại lớn tiếng trách mắng cô vì những điều đó...?
Vì Hạ Ninh Triết sao? Một người đàn ông từ trước giờ anh không hề quen biết, vậy mà giờ đây anh lại sợ hắn ta đến cướp cô đi.
Lục Diệp Bằng! Mày đang làm cái gì vậy? Đến bây giờ mày còn sợ điều gì nữa..... Con cũng đã có rồi!
Phải rồi!
Anh và cô đã có con với nhau rồi! Nếu trước đây anh sợ hợp đồng kết thúc và cô sẽ rời xa anh khi cả hai không có thứ gì ràng buộc, còn giờ đây không lẽ cô có thể nhẫn tâm bỏ An Nhiên lại với anh mà đi với người đàn ông khác sao?
Anh đúng thật là hồ đồ rồi mà!
Lần này anh đã làm cho cô giận thật rồi!
Thời hạn một tháng cô thử thách anh cũng sắp gần đến cận kề rồi,anh còn để ý những thứ tạp nham này để làm gì ảnh hưởng đến cuộc sống của anh và cô.
Anh không thể để mất cơ hội này được.Anh phải tìm cách nào đó để làm lành với cô.