Tháng mười,hai năm sau.
Lại một mùa đông đầy tuyết rơi đã trở lại. Một lễ Giáng Sinh sắp sửa sẽ diễn ra. Khí trời mang đến một làn gió ấm áp. Mùa này ai ra đường đều mang rất nhiều tâm trạng xen lẫn.
Đã hai năm trôi qua có biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra. Lục Diệp Minh ra tù và gia đình nhà họ Lục không một ai có thể ngăn cản anh ta lấy Dương Tiểu Vy về làm vợ. Còn A Vĩ,Lục Diệp Minh luôn nghĩ thằng bé là con của mình nên đã cướp lấy từ trên tay của Giang Thâm, một người sau khi Dương Tiểu Vy ở tù đã nhận lấy trách nhiệm chăm sóc thằng bé.
Dương Tiểu Vy lại phản bội Giang Thâm nữa rồi! Cô ta đã cùng Lục Diệp Minh cướp A Vĩ lại. Điều này cũng đã khiến rất nhiều người phẫn nộ vô cùng. Nhưng cũng không còn cách nào khác. Nói đúng hơn là gia đình nhà họ Lục đã mặc kệ hai người bọn họ.
Vào một ngày đẹp trời. Tuyết đầu mùa đã xuất hiện, bao phủ khắp ngõ đường,nhìn vào thì thấy rất đẹp nhưng nó lại khiến cho giao thông có phần ùng tắt,vay kín hết cả con đường.
Trước cổng trường tiểu học.
Lục Diệp Bằng đang đứng dựa lưng vào chiếc xe của mình, anh liên tục giơ tay lên nhìn đồng hồ với dáng vẻ sốt ruột. Đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào cổng trường học. Bộ dạng của anh bây giờ,rất có thể khiến nhiều người quen bắt gặp còn phải kinh ngạc hốt hoảng lên.Vì không nghĩ người này chính là vị Chủ Tịch của một Tập Đoàn Công Ty Thế Giới có tiếng tăm,là một trong những vị doanh nhân tài giỏi hàng đầu và ở anh luôn có sự lạnh lùng quyết đoán trên thương trường.Mà lại có dáng của vẻ lúng túng khi đến đón con gái của mình tan học như vậy.
Đứng đối diện với anh là Hạo Thiên thấy vậy cũng phải phá lên cười nhìn Lục Diệp Bằng.
“Đâu phải lần đầu đi đón con gái đâu, cậu làm gì bối rối dữ vậy?”
Lục Diệp Bằng nghe xong liền lườm liếc Hạo Thiên.
"Tôi đâu có giống anh, ngày nào anh cũng được ở bên con gái của mình. Còn tôi thì chỉ có thể gặp con của mình mỗi khi con bé đi học thôi! "
Hạo Thiên nghe xong tỏ vẻ thương xót Lục Diệp Bằng liền vỗ vai anh.
“Tội nghiệp cho thằng em rể của anh, để khi nào em gái của anh về, anh bảo con nhỏ đó bù đắp lại cho”.
“Anh kêu ai là con nhỏ” Lục Diệp Bằng nghiến răng.
Hạo Thiên khéo môi cong lên.
"Thì Lam Lam là em gái của tôi, không kêu bằng con nhỏ không lẽ kêu bằng chị hai sao anh hai?”
Lục Diệp Bằng nghe vậy không thèm trả lời anh ta, anh lại tiếp tục chuyên tâm đợi cô công chúa nhỏ của mình ra.
Lúc này tiếng trống trường vang lên, cánh cửa lớn bắt đầu mở ra.
Lục Diệp Bằng sốt ruột, anh không thể nào đứng ở đây được nữa. Anh sải bước chân đi đến trước cổng trường học.
Một đám trẻ bước ra nhưng anh cũng vẫn chưa thấy An Nhiên, trong lòng bắt đầu cồn cào lên dữ dội.
Đúng lúc này, anh đã thấy bóng dáng của một cô gái mặc trên mình bộ đồng phục của nhà trường đang bước đi ra,cô bé thắt bím tóc hai bên, gương mặt lại xinh xắn sáng nhất trong những đứa bé còn lại.
Lục Diệp Bằng cười rất tươi, gọi lớn tên cô bé.
"Tiểu An Nhiên! Công chúa nhỏ của ba! " Anh bước đến bế con gái cao lên.
"Ba ơi! " An Nhiên vui sướng cười khanh khách ôm chầm lấy Lục Diệp Bằng.
Năm nay An Nhiên đã gần bảy tuổi, cô bé vừa mới vào lớp một chưa được bao lâu. Nên vẫn còn khá lạ lẫm với mọi thứ xung quanh nơi đây.Ngày nào cô bé cũng biết mình sẽ được ba đến đón, nên lúc nào cũng trông hết giờ học để có thể đi về gặp ba của mình.
Khi An Nhiên vào lớp một, Lục Diệp Bằng cũng đã kiểm tra tình hình ngôi trường mới này rất nhiều lần. Anh là phụ huynh đại diện cho con bé,nên mọi chuyện trong trường anh đều đích thân đến đây kiểm tra. Một ngôi trường luôn nằm trong thứ hạng cao nhất nước thì có như vậy mới xứng với tiểu công chúa của anh chứ!
Trường này cũng có những đứa cháu của anh học ở đây. Hôm nay anh và Hạo Thiên đều đến con gái của mình. Không biết ai sẽ đón Gia Bảo và Gia Gia nữa?
An Nhiên đã cao lớn rất nhiều, nhưng khi nằm trong lòng của Lục Diệp Bằng thì anh luôn cảm thấy cô con gái của anh vẫn còn rất nhỏ, rất bé bỏng. Anh cần phải nâng niu trong lòng bàn tay
Lục Diệp Bằng nhìn An Nhiên, nỗi nhớ con gái từ sáng đến giờ luôn khiến anh mất tập trung trong công việc,ngay cả Á Hiên ở bên cạnh anh đều đã thấy điều đó.
"Con gái có nhớ ba không? "
An Nhiên cười hì hì níu lấy cổ của anh, gật đầu khẽ khàng đáp.
"Dạ có! Nhớ rất nhiều luôn! "
"Vậy hôm nay ba sẽ dẫn con đi chơi, rồi mua đồ đẹp cho An Nhiên của ba nha! " Lục Diệp Bằng cười lớn, hôn lên má của An Nhiên.
An Nhiên gật đầu vui sướng trong lòng của anh. Một lát sau, cô bé lại đưa ra một tờ giấy cho Lục Diệp Bằng.
Lục Diệp Bằng nhận lấy liền hỏi.
"Cái này là cái gì? "
An Nhiên nghe xong liền trường thuật những lời nói của cô giáo lúc nãy nói cho ba của mình nghe.
“Sắp tới nhà trường sẽ diễn ra một cuộc cấm trại du xuân dành cho những thành viên trong gia đình, đây là thư mời đó ba…! Cô giáo nói phải có cả ba và mẹ đi cùng”.
Hạo Thiên nghe vậy, cũng đang nắm tay Ái My tò mò đến hỏi.
" Cả ba và mẹ luôn sao? "
Ái My lanh lẹ gật đầu.
“Vậy ba và mẹ phải đi cùng con đó …Ba đừng có hòng trốn.”
“À… Biết rồi tiểu công chúa của tôi ơi!” Hạo Thiên thở dài bế Ái My lên. Càng ngày càng lớn đứa con gái này của anh y như bà cụ non vậy. Nhiều lúc anh đi làm về hơi trễ một chút thôi, thay vì bị vợ cằn nhằn thì anh đã bị cô con gái này lên tiếng trách móc rồi.
Lúc này nghe Ái My nói xong,Tiểu An Nhiên lại xụ gương mặt xuống buồn bã.
Lục Diệp Bằng thấy vậy liền hỏi.
"Con sao vậy? "
An Nhiên hạ giọng nói của mình xuống, ngẩng đầu lên nhìn anh trả lời.
"Mẹ của con… " Cô bé nói được phân nữa,rồi lại chợt suy nghĩ cái gì đó,liền lắc đầu khoanh tay lại,nhăn nhó mặt mũi "Con không thích người phụ nữ chụp hình với ba đi cùng con đâu, con chỉ thích mẹ của con, mẹ Lam Lam đi chung với con thôi! "
“Người phụ nữ chụp hình với ba” Lục Diệp Bằng không hiểu, anh liếc mắt nhìn qua Hạo Thiên.
Hạo Thiên cười khẩy.
"Thì cái cô được gọi là nữ thần đang theo đuổi quyết liệt cậu đấy! An Nhiên đã nhìn thấy hình của cậu và cô ấy trên tạp chí rồi…! "
Dứt lời, Hạo Thiên liền xoa đầu An Nhiên chợt lắc đầu.
"Càng ngày tính tình của An Nhiên rất giống Lam Lam lúc nhỏ, rất lém lỉnh nghịch ngợm. Con bé còn lấy tờ báo đó dán hình của mẹ mình lên nữa đấy! "
Lục Diệp Bằng vô thức nhìn qua An Nhiên, biểu cảm con gái lại làm cho anh nhớ đến Lam Lam cũng đã từng không thích anh chạm vào người phụ nữ khác.
Anh nhanh chóng gấp gáp nhìn An Nhiên vội vàng lên tiếng giải thích.
"Không như con nghĩ đâu, ba và cô ta chỉ là quan hệ hợp tác làm việc với nhau thôi! Cô ấy đang làm người đại diện cho công ty của ba, nên ba mới đi chung với cô ấy. "
“Nhưng tại sao ba không cho mẹ con làm người đại diện công ty của ba? Mẹ con xinh đẹp hơn người phụ nữ đó rất nhiều” An Nhiên không ngừng khoanh tay lại tỏ vẻ khó chịu với ba của mình.
Lại một lần nữa Hạo Thiên lại bật cười.
"Này nhóc con của cậu! Mẹ con hiện giờ đang ở đâu? Ba của con còn không biết nữa…! "
An Nhiên nghe xong, gương mặt xinh xắn có một chút thay đổi.
Ừ há! Đúng rồi, mẹ vẫn chưa về nữa mà!
An Nhiên tự nói thầm, một lát sau xoay qua nhìn ba của mình, đưa ngón tay út của mình lên.
"Vậy ba hứa với con sẽ không cưới mẹ mới.Con chỉ muốn có một người mẹ là mẹ Lam Lam của con thôi! "
Lục Diệp Bằng nhìn An Nhiên, nhưng lúc này đây trong tâm trí của anh đã bay đi đâu rồi! Thật sự anh đang muốn tìm người con gái đó về đánh vào mông cô một trận. Đã hơn hai năm rồi, cô vẫn chưa chịu về đây. Cô muốn ở bên đó đến khi nào nữa?
Anh đã chịu hết nổi rồi!
******
Buổi tối, sau khi Lục Diệp Bằng và Hạo Thiên dẫn hai cô con gái đi chơi nguyên một ngày,Lục Diệp Bằng đã chở ba người họ về biệt thự Tần Gia. Vẫn như trước đây, căn biệt thự không có nhiều thay đổi. Chỉ là thiếu vắng đi một người mà thôi!
Hạo Thiên nắm chặt tay An Nhiên và Ái My bước xuống xe, trước khi đi vào nhà anh đã quay đầu lại nói với Lục Diệp Bằng một câu.
"Ngày mốt là đám cưới của chúng tôi sẽ diễn ra, cậu có nghĩ em ấy sẽ xuất hiện không? "
Ánh mắt Lục Diệp Bằng chợt run lên.
Bàn tay để trên vô lăng cũng vô thức lạnh đi. Anh nhìn An Nhiên rồi gật đầu,lãnh đạm lên tiếng.
"Đã hai năm rồi! Cũng đã trừng phạt tôi đủ rồi! Nếu như cô ấy không muốn về, thì chính tôi sẽ là người qua đón cô ấy trở về đây.”
Hạo Thiên chợt lắc đầu.
" Không cần đâu! Mà tôi đang nghĩ em ấy khi nhìn thấy những tờ báo của cậu và cô nữ thần đó, không chừng đã tức tốc lên máy bay về đây rồi đấy! "
Lục Diệp Bằng đơ người ra vài giây, trái tim đập mạnh lên một tiếng.
"Anh nghĩ cô ấy vẫn còn dành tình cảm cho tôi nhiều như vậy không? " Trong lòng anh không ngừng sợ hãi,anh sợ cô sẽ không quan tâm và không yêu anh như lúc trước nữa.
"Đương nhiên! " Hạo Thiên trả lời chắc chắn.
Hít sâu một hơi thật nặng nề, tâm trạng Hạo Thiên chợt lo lắng.
“Tôi không biết đám cưới lần này,con nhỏ đó sẽ chơi tôi trò chơi gì nữa! Lần trước con bé đó đã làm tôi đứng tim một phen… Lần này, chắc chắn tôi phải đề phòng, ai biết được trái bom đó sẽ nổ ra vào lúc nào.”
Dứt lời, anh quay đầu nắm tay hai cô bé đi vào nhà.
Lục Diệp Bằng nhìn bóng lưng của ba người, khóe môi bật lên một nụ cười khổ.
Đám cưới…
Anh còn nhớ đám cười lần trước. Đúng là cô đã tặng cho Hạo Thiên một món quà lớn thật. Đến bây giờ khi nhớ lại,anh còn phải khiếp sợ.Cô quả nhiên là một chiếc bom nổ chậm thật mà.
Nhưng anh thật sự mong cô hãy quay về đi… Anh thật sự nhớ cô lắm rồi! Nhớ rất rất nhiều,nhớ từng cái ôm, từng hơi thở của cô.Mùi hương trên người của cô, anh cũng sắp quên mất rồi.
“Lam Lam! Em quay về đi, anh xin em đấy…!Anh thật sự rất rất nhớ em”
*******
Sau khi kết thúc một ngày dài, Lục Diệp Bằng vẫn một mình lủi thủi đi về lại căn nhà của mình với một tâm trạng trống rỗng.
Đã trải qua những ngày tháng bên nhau. Anh từng có một gia đình rất hạnh phúc. Mặc dù chỉ ở bên nhau thời gian ngắn ngủi, nhưng đó cũng là điều anh cảm thấy hạnh phúc nhất trên cuộc đời này.
Thời gian xa nhau, anh dần nhận ra rằng còn rất nhiều điều mà trước đây anh chưa từng làm cho cô. Khi không còn thứ gì để vướng bận, anh đều suy nghĩ về những chuyện trước đây. Anh nhớ lại những ngày tháng còn được sống bên cạnh cô… Vui cũng có, buồn cũng có.Thậm chí đã có lúc anh chán ghét thấy gương mặt cô vô cùng. Nhưng xoay lưng đi anh lại nhớ cô da diết.
Có lẽ ngay từ đầu anh đã nhận ra mình làm tất cả những điều đó… Là vì anh đã yêu cô quá sâu sắc. Anh thích cô,anh muốn quan tâm cô,anh muốn cô thuộc về anh.
Và anh còn muốn cô phải để anh trong mắt, anh muốn anh chính là người nằm trong trái tim của cô.
Muốn được ở bên cạnh cô mãi mãi.
Đã hai năm trôi qua.
Cô đã rời khỏi anh.
Vào ngày tết đoàn viên năm ấy,ngày anh vừa mới được thả ra,để đón chờ cánh cửa hạnh phúc của anh và cô……Nhưng cũng chính là cái ngày mà cô bắt buộc phải rời xa anh.
Một ngày tết, khắp cả đất nước nhà nhà ai cũng quay quần bên cạnh người thân trong gia đình. Nhưng người đàn ông như anh lại cô đơn, không có một nơi nào để đi. Vì ngày hôm đó,anh đã đánh mất đi một người rất quan trọng đối với anh. Anh mất đi cô, mất đi tình yêu của anh.
Lam Lam đi rồi! Cô vẫn đi trong sự im lặng như từ trước đến giờ,cô luôn làm với anh.
Khi đó cô chỉ để lại cho anh một món quà kỉ niệm,đó chính là giọng nói của cô đã được thu lại.
Máy ghi âm, sợi dây chuyền, khuy măng sét… Những thứ mà cô đã tặng anh. Anh đều giữ gìn thật kỹ, mỗi món đồ liên quan đến cô, anh đều trân trọng như một báo vật.
Khi đến những ngày lễ hay kỉ niệm của anh và cô, anh đều tự một mình đi đến nơi mà anh và cô từng trải qua ở đó với những ngày kỉ niệm. Anh ngồi nhớ lại và suy nghĩ, nếu như bây giờ có cô ở bên cạnh cùng anh đi qua những ngày ý nghĩa như vậy thì sẽ như thế nào?
Bãi biển mà cô và anh đã từng đi,anh vẫn thường ra đó một mình. Ngày sinh nhật của cô hay kỉ niệm của hai người,năm nào anh cũng đều tổ chức khi không có sự có mặt của cô. Vì với anh, mọi thứ của hai người vẫn chưa kết thúc, vẫn còn đó…
Những thứ xung quanh anh đều giữ nguyên vẹn. Vì nơi đâu đều có dấu ấn của anh và cô. Để một ngày nào đó, cô có thể trở về.
Anh sẽ đợi cô… Cho dù anh có chết cũng sẽ đợi cô về.