Một dòng tin nhắn không biết là may mắn hay là xui xẻo sẽ ập tới ngay lúc này.
Lam Lam đang đứng trước cửa tập đoàn khách sạn của gia đình cô. Không biết có chuyện gì mà anh trai của cô lại bảo cô đến đây gặp anh ấy.
Lam Lam đi lên căn phòng VIP.
Vừa mở cửa ra, cô không nghĩ ngoài anhHạo Thiên ra thì còn có ông nội, chị Thi Thi và ngay cả ba của cô cũng ở đây. Thậm chí Cô Tiểu Ni cũng có mặt ở đây.
Ánh mắt Cô Tiểu Ni ngập tràn sự sợ hãi khi nhìn cô. Thấy vậy, cô lại lướt mắt nhìn qua ba của mình. Nhưng Tần Văn Hạo chỉ đáp lại là sự thở dài lắc đầu.
Nhưng chỉ duy nhất mẹ cô là người không có ở đây, bỗng nhiên trong lòng Lam Lam cũng yên tâm phần nào.
Lúc này Tần Hạo Thiên không thể bình tĩnh liền nhanh chóng đi tới kéo cô vào trong,anh bắt cô phải quỳ xuống trước mặt ông nội. Sự giận dữ bùng phát thẳng thừng nổi nóng quát thẳng vào gương mặt của cô
"Tại sao? Một chuyện lớn như thế, sao em lại có thể giấu cả nhà? "
Lam Lam sững người, quay đầu lại nhìn Cô Tiểu Ni.
Tiểu Ni chỉ biết nhẹ nhàng nhìn Lam Lam lắc đầu trong vô vọng.
Dường như cả hai người cảm nhận được đối phương đang muốn nói gì…
Lam Lam đã nhận ra, có lẽ không thể giấu được nữa.
Sau đó, Thi Thi là người lấy ra một tờ giấy đặt xuống trước mặt của cô. Giọng nói run rẩy vang nhẹ.
"Em nhìn vào giấy xét nghiệm đi, em có giải thích gì không? "
Lam Lam lập tức cầm lên. Cô đoán không hề sai, mọi người đã biết quan hệ giữa cô và An Nhiên.
Siết lấy tờ giấy xét nghiệm trong tay, sự lo sợ gần hơn một năm nay có lẽ sẽ được giải thoát vào ngay ngày hôm nay. Lam Lam ngẩng cao đầu lên nhìn ông nội với một ánh mắt cương quyết,gật đầu nói lớn.
“Phải!!! An Nhiên chính là do con sinh ra, con là mẹ của con bé”.
" Mày… "Hạo Thiên tức giận không nhịn được muốn bước đến cho Lam Lam một bạt tay.
" Hạo Thiên… Con đang làm gì vậy? Muốn đánh em con sao? "Giọng nói uy nghiêm của Tần Văn Hạo vang lên, kịp thời ngăn cản lại.
Ông nội khẽ lướt mắt qua Tần Văn Hạo khẽ hỏi.
" Dường như con đã biết từ sớm rồi thì phải?"Từ đầu đến giờ ông luôn quan sát Tần Văn Hạo. Nhưng có lẽ con trai ông đã biết. Nên không hề phản ứng với kết quả này.
Tần Văn Hạo cười nhẹ rồi gật đầu.
" Con đã biết ngay từ khi gặp con bé An Nhiên rồi ".
" Sao ba lại biết? ".Thi Thi thắc mắc.
Tần Văn Hạo bước tới xoa đầu Lam Lam, nhìn tất cả mọi người đặc biệt là Lam Lam, ông muốn nói cho cô nghe một điều.
" Vì An Nhiên quá giống Lam Lam lúc nhỏ, ba không thể không nghi ngờ được"Ông thở dài ngập ngừng " Tối hôm đó ba đã nghe câu chuyện của Lam Lam và Tiểu Sơ và cả sự nghi ngờ của mọi người đang muốn xét nghiệm ADN hai người họ,thì ba không cần chứng thật cũng đã đoán được.An Nhiên có chảy chung dòng máu của nhà họ Tần "
“Vậy là ba đã biết kế hoạch của mọi người sao?” Hạo Thiên hỏi.
Ngay lúc này, Tần Văn Hạo đột nhiên quỳ xuống dưới chân của ba mình.
"Ba ơi! " Cả ba anh em cùng đồng thanh muốn kéo ông dậy.
Lam Lam quỳ kế bên cứ lắc đầu liên tục khẽ cầu xin.
“Ba! Chuyện này là lỗi của con, sao ba lại quỳ được, ba mau đứng dậy đi”
Tiểu Ni cũng chạy lại quỳ xuống kế bên, khuyên bảo Tần Văn Hạo.
“Anh à! Lỗi của em là lớn nhất, tại sao lại có thể trách anh được? Là em không trông chừng cháu gái thật tốt, mới để xảy ra chuyện như vậy… " Tiểu Ni hướng mắt về ba của mình xin tội " Ba! Là con… Nếu con cố gắng chăm sóc,để ý Lam Lam….Thì cũng không xảy ra chuyện, là lỗi của con… Ba đừng trách ai hết”.
Lam Lam lếch lại, nắm lấy tay ông nội, cố gắng giải thích.
"Không liên quan một ai hết ông nội, là lỗi của con. Nếu như ông có đánh thì đánh một mình con thôi! "
“Được!” Ông nội nghe xong liền đứng lên. Ông nhìn về phía Hạo Thiên lập tức ra lệnh."Hạo Thiên,cái roi sắc hồi nãy ông đưa cho cháu lấy ra đây cho ông,hôm nay ông sẽ cho đứa cháu gái này một trận ".
Tất cả mọi người sững sốt, ai nấy đều trợn mắt lên nhìn về nhau.
Roi sắc sao…? Cây roi đó một khi mà đã đánh vào một ai thì người đó chắc chắn sẽ nhập viện, thậm chí cơ thể ai yếu ớt có thể mất luôn cả mạng sống. Trong nhà họ Tần chưa một ai mà được lãnh cây roi ấy đó dù chỉ là một cây.
Không lẽ Lam Lam sẽ là người đầu tiên được ăn roi sắc đó sao? Nghĩ tới thôi ai ai cũng phải khiếp sợ, tay chân đều run rẩy.
Tần Văn Hạo nghe xong, tim ông như nhảy ra khỏi lồng ngực, ông nhìn qua Lam Lam, tiếng nói khó khăn cũng vang lên.
"Ba… Ba đừng mà! Lam Lam, con bé rất yếu ớt, ba đánh con bé lỡ như mất mạng rồi sao?? " Từ nhỏ ông là người hiểu sức khỏe của Lam Lam, con gái của ông thể trạng luôn yếu hơn Hạo Thiên và Thi Thi.
Nếu để Lam Lam bị đánh như thế mà người làm cha như ở ông chỉ biết đứng nhìn thôi mà không làm gì hết sao??? Ông không thể nào làm được, bằng mọi giá ông cũng bảo vệ con gái.
Tất cả mọi người đều đồng lòng quỳ xuống xin tha cho Lam Lam. Cả nhà đều sợ, sự mất bình tĩnh ngay lúc này rất có thể sẽ khiến mọi người sau này phải hối hận những việc xảy ra vào ngày hôm nay.
Ngay lúc này, ông nội bỗng nhiên bật lên một nụ cười mãn nguyện. Nét mặt ông cũng dần thay đổi theo chiều hướng tốt.
"Đứng hết lên đi! " Ông khẽ ra lệnh.
Với câu nói của ông, ai nấy đều nhìn nhau đầy bất ngờ. Họ cảm thấy ông nội đã không còn tức giận nữa.
Lam Lam nhìn ông lên tiếng.
"Ông nội! Con…! "
"Con mau đứng lên đi! " Ông nội cắt ngang lời nói của cô, ông tiến lên vài bước nắm lấy tay cô dìu cô đứng dậy.
Ông nội với một mái tóc bạc phơ, lúc nào trên môi ông cũng luôn nở một nụ cười khi nhìn thấy đứa cháu gái út mà ông cưng nhất.Nhưng hôm nay, ông lại làm cho đứa cháu gái ấy lại phải sợ ông.
Khóe mắt Lam Lam rưng rưng, sợ hãi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biết của ông nội.
Ông nội lại một lần nữa nắm lấy tay cô, mỉm cười ôm cô vào lòng.
“Đứa cháu ngốc của ông, làm sao ông có thể đánh cháu vì một chuyện như vậy”.
Lam Lam bất ngờ ngẩng đầu lên, giọng nói khẽ khàng vang nhẹ,
" Ông không trách con sao?? "
“Tại sao, ông phải trách trong khi con không phải là người có lỗi”.
" Ông nội…! “Lam Lam ôm chặt, khóc trên vai ông nội”.
******
Đúng mười hai giờ trưa, sau khi giải quyết hết mọi chuyện và cả nhà ai ai cũng hiểu sự việc vì sao Lam Lam giấu An Nhiên mà không nói cho cả nhà biết. Lam Lam cùng với Thi Thi quay trở về nhà họ Lục.
Lam Lam đang đi về phòng của mình. Từ xa cô đã thấy cánh cửa phòng được mở ra. Cô nhớ,ngoài cô ra thì chỉ có Lục Diệp Bằng mới có thể bước vào khi không có cô ở nhà.Không lẽ anh lại về vào giờ này.
Cô bước vào bên trong,đập vào mắt cô chính là khung cảnh trước mặt khiến cô hoàn toàn kinh hãi.
"Này…! Ai cho con vào đây! "Đó là A Vĩ, thằng nhóc đã phá nát căn phòng của hai người, thậm chí những bức tranh vẽ của cô cũng bị A Vĩ xé tan nát không một chút nương tay
A Vĩ nghe tiếng nói của Lam Lam liền giựt mình xoay người lại.
Không những không sợ mà A Vĩ càng tiếp tục quậy phá, vừa đứng lên giường vừa ra sức hỗn hào với Lam Lam.
"Hồ ly tinh,cướp ba của tôi, mau đi ra khỏi nhà này mau lên, trả ba lại cho mẹ và tôi… Mau biến đi… Mau đi ra khỏi nhà này mau lên…"Giọng nói A Vĩ càng lúc hét lớn lên tràn đầy vui vẻ.
Lam Lam liền tức điên lên, một thằng nhóc láo xược dám dùng lời nói đó ăn nói với cô như vậy sao? Đúng là mẹ nào con nấy…
Cô nhanh chóng bước lại. Nhìn ánh mắt hung hăng, hét lên.
"Bước xuống ngay! " Chỉ ba chữ ngắn gọn cũng đủ biết cô đang tức giận đến cỡ nào.
A Vĩ không sợ cứ nhún nhảy trên giường với thái độ khiêu khích.
“Người đi khỏi nơi đây chính là phù thủy xấu xa đã cướp ba của tôi… Mau đi đi”.
Lam Lam không thể nào nhịn nổi, cô nhanh chóng vươn tay định kéo A Vĩ đi xuống. Nào ngờ thằng bé này ma lanh tự động lăn xuống đất liền ăn vạ.
" Mẹ ơi! Con bị mụ phù thủy đánh rồi, cứu con với! "Tiếng khóc A Vĩ càng lớn đánh động đến mọi người.
Tất mọi người nghe thấy thì liền lập tức nháo nhào đi lên.Nhưng không hiểu sao Dương Tiểu Vy có thai nhưng chân chạy rất nhanh, không biết từ đâu mà cô ta đã xông thẳng vào phòng của cô đầu tiên, giở giọng trách mắng.
“Lam Lam! Tại sao cô lại đánh con tôi!” Cô ta nhìn xuống con trai nhỏ vài giọt nước mắt "Bảo bối của mẹ con có sao không? "
Lúc này, mọi người cũng đã kịp lên tới, những lời nói của hai mẹ con Dương Tiểu Vy, ai nghe xong cũng đã hiểu hết vấn đề.
Dương Tiểu Vy tiếp tục diễn kịch trước mặt mọi người.
“Cô có ghét tôi thì cứ việc đánh tôi, chứ đừng đánh con trai của tôi”.
Lam Lam khẽ nhướng môi.
" Khá là hay cho tài diễn xuất của hai mẹ con…"
"Lam Lam! " Lâm Hoa đứng ngay cửa đột ngột lên tiếng. Bà ta đang từ từ bước đến chuẩn bị giơ tay cao lên dự định tát vào mặt Lam Lam. Nhưng không ngờ Lam Lam đã nhanh tay đưa lên kịp thời ngăn chặn bà ta lại.
Lam Lam nhếch mép cười.
“Lại muốn đánh tôi… Mẹ à! Không biết đầu đuôi thì đừng có nghe từ một phía, rồi lại dùng vũ lực với con dâu của mình”.
Lâm Hoa tức lên nghiến răng nhiên lợi.
" Cô… Dạo này cô dám ăn nói với tôi như vậy sao? "
Dương Tiểu Vy khóc lóc uất ức đứng lên nhìn Lâm Hoa.
“Mẹ đừng trách chị ấy, tại con đến đây khiến chị ấy chướng mắt… Thôi thì để con dọn đi” Dứt lời Dương Tiểu Vy làm bộ cất bước đi. Nhưng bàn tay cô ta đã kịp thời bị Lâm Hoa kéo lại.
Ánh mắt bà lườm liếc Lam Lam nhưng lại nói với Dương Tiểu Vy.
“Con không được đi đâu hết! Con đã sinh con cho nhà họ Lục thì con có quyền được ở lại đây, người đi phải là cô ta mới đúng”.
" Lâm Hoa! Bà đang nói gì vậy?" Tiếng hét như lửa của Lục Diệp Phong vang lên từ phía sau lưng của bà ta.
Trong căn phòng này, cũng đang có mặt rất nhiều người, vợ chồng Lục Diệp Văn,Thi Thi và Diệp Ngôn cùng với bà nội cũng đang rất khó chịu khi lời nói của Lâm Hoa phát ra.
Bà nội từ từ di chuyển bước lên. Bà đặt tay lên bụng của Dương Tiểu Vy.
“Chỉ mới gần hai tuần cũng chưa thể nào xác minh được là con của Diệp Bằng, đợi đến em bé lớn lên một chút,cả nhà chúng tôi sẽ xét nghiệm. Nếu đúng là con của Diệp Bằng, tôi sẽ cho nó ly hôn với Lam Lam cưới cô về làm vợ”.
Mọi người nghe xong không ai là không bàng hoàng trước sự quyết định của bà nội. Lam Lam trợn to mắt nhìn bà nội như thể cô đang nghe lầm.
Lục Diệp Phong do dự bước lên.
"Mẹ! Sao mẹ lại… "
"Mẹ nói thật,không hề có ý nói cho qua chuyện. Nếu như theo lời Tiểu Vy nói cả hai đều là con của Diệp Bằng thì cô ta xứng đáng có một danh phận trong nhà họ Lục “. Bà nội đưa mắt nhìn về Lam Lam " Còn về phần Lam Lam, xem như con bé và Diệp Bằng có duyên nhưng lại không nợ nhau”.
Lam Lam không biết nói gì trong lúc này, trái tim bỗng nhói lên khi bảo cô phải rời xa anh. Cô cũng không biết lời nói của bà nội là thật hay là giả. Phải chăng bà nội đang có kế hoạch gì không?
Nhưng lúc này nét mặt Dương Tiểu Vy bắt đầu tái mét,câu nói vừa rồi của bà nội không làm cho cô ta vui mà lại khiến trong lòng cô ta hiện lên sự lo sợ, tay chân cũng có phần run rẩy lên hơn nhiều.
Xét nghiệm…
Cô sợ hai từ này.Ánh mắt Dương Tiểu Vy liếc qua nhìn Thi Thi đang đứng bên cạnh Lục Diệp Văn. So với sự tin tưởng hoặc cấp bậc trong bệnh viện thì chị ta lớn hơn Giang Thâm rất nhiều. Cộng thêm chị ta làm khoa sản chắc chắn gia đình họ Lục sẽ nhờ đến chị ta.Nếu để chị ta tra ra được,e rằng mọi người cũng sẽ phát hiện A Vĩ cũng không phải là con của Lục Diệp Bằng nhanh thôi.
Cô phải nhanh chóng nghĩ ra cách ứng phó với tình hình xấu nhất.
Dương Tiểu Vy đang mải mê suy nghĩ thì không biết A Vĩ đang cầm thứ gì đó giơ lên trước mặt của Lam Lam.
"Tôi sẽ lấy đồ của mụ phù phù thủy đem cho cá ăn đây!”Nói rồi A Vĩ liền chạy nhanh ra ngoài.
Vật A Vĩ khiến Lam Lam chưa kịp phản ứng thì đã cứng họng, sắc mặt tái mét liền đuổi theo ngay lập tức.
Mọi người không hiểu nhưng cũng nhanh chóng đuổi theo hai người họ