Những tảng lá trước sân trường đang nhẹ nhàng rơi xuống bờ vai của Lam Lam. Cô ôm An Nhiên ngồi trên chiếc băng ghế đá được đặt ở giữa sân trường.
Lam Lam không ngừng vỗ về con gái.
"An Nhiên của mẹ, bữa nay biết nhõng nhẽo nữa rồi sao con gái? "
"Mẹ ơi!" An Nhiên vuốt nước mắt ngẩng mặt lên nhìn mẹ của mình.
Lam Lam mỉm cười.
"Đừng khóc nữa con gái, khóc nhiều xấu lắm đó! "
Nghe vậy, An Nhiên lập tức nghe lời. Lấy khăn tay ra lau hết nước mắt trên gương mặt của mình. Thấy con gái nhỏ vụng về lau tới đâu nước mũi chạy tèm lem tới đó. Lam Lam ngượng cười đành phải ra tay lấy khăn lau thật sạch sẽ cho An Nhiên.
"Mẹ ơi! Cái chú hồi nãy hình như ba của A Vĩ phải không mẹ?" An Nhiên nhớ lại người đàn ông cao to đẹp trai lúc nãy rất quen mặt, nhưng cô bé không nghĩ ra đã từng gặp mặt ở đâu.
Lam Lam không suy nghĩ liền trả lời ngay.
"Đúng rồi con!"
An Nhiên thở dài gật đầu.
Lam Lam nhíu mày.
"Con sao vậy.....? "
"Mẹ ơi! Chú đó có gì đó rất giống con, mẹ có thấy không?"
Lam Lam giựt bắn mình trước câu hỏi của con gái. Cô không hiểu sao, con bé lại hỏi câu hỏi đó.Tâm trạng bắt đầu trở nên lo lắng.
Khi tâm trạng của cô đang rơi vào sự rối bời thì một tiếng nói của người đàn ông được vang lên.
"Con thấy chú giống con ở điểm nào? "
Đó là Lục Diệp Bằng, anh nói xong đưa tay bế thẳng An Nhiên lên.
"A..... Mẹ ơi! " An Nhiên hoảng sợ nhìn anh như một kẻ bắt cóc.
Nhìn vậy, Lam Lam sững sốt bật ngồi dậy rất nhanh. Cô nhanh trí bước tới.
"Anh làm gì vậy, trả con gái cho tôi".Nói rồi cô giành lấy lại An Nhiên từ tay anh.
Hồi chuông cảnh giác bao quay lấy cô.
Lục Diệp Bằng không vui.
" Tôi có ăn thịt con gái của em đâu, làm gì em lại sợ như vậy? "
Lam Lam suy ngẫm,anh ra đây có lẽ đang muốn trách cứ cô nữa chứ gì. Vì An Nhiên đã làm con trai của anh bị thương.
Nếu như anh biết, con bé cũng là máu mủ của anh thì cô không biết anh còn có tâm trạng muốn trách cứ cô nữa không?
Một lúc sau,Lục Diệp Bằng thấy cô cứ nhìn anh chằm chằm,sau lưng bỗng lạnh toát.
"Em đừng nhìn tôi như thế! "
Nói xong, anh kéo cô lại băng ghế đá lúc nãy ngồi xuống. Lam Lam vẫn còn ôm An Nhiên trên tay nên khi ngồi xuống, cô ngồi xa anh một khoảng không cho anh tiếp xúc với An Nhiên.
Nhìn dáng vẻ của cô như vậy, khiến tâm tình của anh không được vui. Anh đưa tay kéo mạnh cô lại gần. Sức mạnh của anh quá khủng khiếp chỉ một động tác đã có thể giam lỏng cả Lam Lam và An Nhiên vào lòng.
"Anh..... "
"Sụyt.... Em nói một tiếng nữa, có tin tôi đem con gái của em đi luôn không? " Lục Diệp Bằng hâm dọa.
Câu nói của anh không những khiến Lam Lam sững sốt mà còn làm cho An Nhiên sợ hãi, run rẩy ôm chặt lấy mẹ của mình.
An Nhiên tròn xoe đôi mắt,ngó đầu ra quan sát Lục Diệp Bằng,nhưng vẫn lo sợ nép vào lòng Lam Lam.
Bây giờ, Lục Diệp Bằng đã có thể nhìn rõ diện mạo của cô bé. Không hiểu sau, càng nhìn An Nhiên anh càng cảm thấy cô bé rất gần gũi, giống như anh đã quen rất thân với cô bé từ rất lâu rồi.
An Nhiên rất giống Lam Lam, đặc biệt là đôi mắt long lanh của cô bé khi lén lén nhìn anh. Cô bé rất xinh xắn, dáng vẻ trước sau đều giống Lam Lam như đúc. Gương mặt bầu bĩnh như một chiếc bánh bao nhỏ cộng thêm với làn da mịn màng như quả trứng gà của An Nhiên khiến anh không nhịn được đưa tay muốn bế lấy con bé.
"Cho tôi ôm con bé một lát".Anh không đợi câu trả lời của cô liền chồm qua ôm lấy An Nhiên
Tim Lam Lam nhảy lên từng đợt,cô vẫn nắm chặt tay An Nhiên.
Lục Diệp Bằng đặt An Nhiên ngồi trên đùi của mình, ánh mắt anh va vào ánh mắt của cô bé lần nữa.
"Con tên là An Nhiên phải không? "
Nghe câu hỏi của anh xong,An Nhiên không trả lời mà nhìn qua Lam Lam. Thấy cô gật đầu cho phép,cô bé liền xoay lại nhìn anh khẽ đáp.
" Dạ con tên Tần An Nhiên. An trong An Tịnh, Nhiên trong Bình Yên ạ! "
Nghe xong, Lục Diệp Bằng mỉm cười.
Giọng nói cô bé thật trong trẻo,ấm áp và đầy đáng yêu.
"Vậy năm nay An Nhiên bao nhiêu tuổi rồi? " Lục Diệp Bằng lại hỏi tiếp.
An Nhiên lập tức giơ bốn ngón tay lên trước mặt anh.
"Năm nay con bốn tuổi rồi ạ! "
Lam Lam nhìn anh đầy cảnh giác.
"Anh hỏi nhiêu được rồi, anh trả con gái cho tôi mau! " Lam Lam giành lấy An Nhiên từ trong lòng anh, rồi lập tức đứng dậy đi về phòng ban giám thị.
Lục Diệp Bằng đờ ra mấy giây, tâm trạng đột nhiên trống rỗng khi An Nhiên đã rời khỏi tay anh, cảm giác lúc này thôi thúc anh phải đuổi theo con bé.
Lam Lam bế An Nhiên vào phòng, Lục Diệp Bằng đi phía sau cô, anh có hơi sốt sắng bước tới trước mặt của cô. Anh một lần nữa giành lấy An Nhiên ôm vào lòng,đi nhanh vào bên trong.
Mọi người nhìn thấy cả ba người quay lại liền nhanh chóng đứng lên.
A Vĩ thấy ba của mình đột nhiên bồng bế cái đứa làm cho cậu bị thương, gương mặt cậu bé lập tức phẫn nộ tràn đầy tức giận.
"Ba....! Sao ba lại bế nó? "
Lục Diệp Bằng không quan tâm, ánh mắt của anh hướng về hai cô giáo đang đứng đó.
"Chuyện này xem như đã được giải quyết"
Chuyện này không cần anh nói,hai cô giáo cũng đã quyết định giống anh. Do lúc đầu mọi người ở đây chưa rõ sự việc nên mới dám điện thoại mời phụ huynh đến. Nhưng sau khi biết hết rồi, ai cũng thấy áy náy vì đã làm phiền đến ba mẹ bọn trẻ.
Lục Diệp Bằng nhìn An Nhiên đang nằm gọn trong lòng mình,rồi anh liếc mắt quay về đằng sau nhìn Lam Lam, đưa ra một lời đề nghị.
"Sau này An Nhiên ở trường có xảy ra vấn đề gì thì mong cô giáo hãy gọi điện thoại cho tôi".
Ánh mắt Lam Lam chợt run lên.
Tiểu Sơ cũng tràn đầy hoang mang.
Tất cả thầy cô trong phòng giám thị khi nghe câu nói của anh có một chút khó hiểu. Chẳng phải anh là phụ huynh của A Vĩ sao......?
Tại sao....Bây giờ.
Lục Diệp Bằng cúi xuống một lần nữa bị ánh mắt xinh đẹp của cô bé thu hút.Anh nhanh chóng hôn vào bờ má của An Nhiên một cái, khóe môi mỉm cười.
"Vì con bé cũng là con gái của tôi! "
Lam Lam tràn đầy kinh hãi,đầu óc quay cuồng,như có ai đó dùng gậy đánh vào đầu cô một cái vậy. Cô không suy nghĩ nhiều liền bước tới bên cạnh anh. Cô chưa kịp mở miệng giải thích thì anh lại nhanh hơn cô một bước nữa rồi.
Lục Diệp Bằng ôm lấy eo cô, hướng mắt về mọi người tuyên bố.
"Tôi chính là chồng của mẹ con bé".Anh nhìn qua Lam Lam nhếch mép cười " Phải không bà xã?”
Lam Lam giật mình,nhìn vào đôi mắt của anh có phần sợ hãi. Bờ môi chợt cứng đờ.
An Nhiên vẫn nhìn anh chằm chằm. Trong đầu cũng có một chút suy nghĩ về người đàn ông lạ mặt này.
Vài giây sau, Lam Lam cuối cùng cũng chịu gật đầu cho xong. Chứ bây giờ cô mà cứ tiếp tục chống đối thì càng làm anh nảy sinh nghi ngờ thêm.
Trong mọi người ở đây thì chỉ có cô giáo đang phụ trách dạy lớp của An Nhiên là nhìn một nhà ba người họ. Cô giáo không quan tâm lời nói của phụ huynh có thật hay không? Nhưng theo cô quan sát,An Nhiên cũng có nhiều nét giống người đàn ông này.Cô giáo nhìn từ trên xuống dưới ba mẹ của An Nhiên. Ba con bé thì đẹp trai, tuấn tú mang theo một chút ma mị đầy nam tính trưởng thành lôi cuốn phái nữ. Còn mẹ của cô bé thì rất xinh đẹp, thân hình lại mảnh mai quyến rũ,lại còn mang theo một làn da trắng sáng khiến phụ nữ như cô cũng có một chút ganh tị. An Nhiên lại thừa hưởng cả hai nét đẹp của ba lẫn mẹ, cho nên khi cô mới vừa nhận cô bé vào ngày nhập học đầu tiên, cô đã bị thu hút với gương mặt bầu bĩnh, hai má phúng phính của cô bé. Đã vậy An Nhiên, còn rất là ngoan, không bao giờ nghịch ngợm khiến cô phải lo lắng.
Sau khi kết thúc buổi họp phụ huynh, thì cũng gần đến giờ tan học.
"Chúng ta dẫn bọn trẻ đi ăn đi".Lục Diệp Bằng đưa ra lời mời.
Từ trong phòng giám thị cho đến lúc ra ngoài cổng trên tay anh vẫn còn bế An Nhiên không chịu trả con bé cho cô. Anh rất thích cô bé này.
Còn A Vĩ, gương mặt hầm hầm đi phía sau lưng không ngừng lườm liếc An Nhiên.
Tiểu Sơ thì lại đang nắm tay Ái My.
Lam Lam đi bên cạnh anh, nghe anh đề nghị như vậy cô liếc mắt nhìn A Vĩ khẽ lắc đầu.
"Anh đưa thằng bé về đi,mẹ A Vĩ cũng đang lo lắng lắm đấy!”
Nghe xong, Lục Diệp Bằng trừng mắt. Anh còn chưa kịp trả lời, Lam Lam đã nhanh chóng bế lấy An Nhiên. Nhưng không ngờ An Nhiên lại níu chặt cổ áo của anh như vậy,không chịu buông.
Lam Lam nhíu mày.
" An Nhiên! Qua mẹ dẫn con đi ăn ".
Nghe vậy, cánh tay An Nhiên từ từ buông lỏng ra,ánh mắt tiếc nuối nhìn anh.
Lam Lam nhìn về Tiểu Sơ khẽ nói.
" Mình đi thôi! ".
" Lam Lam! " Lục Diệp Bằng tức giận, định đuổi theo cô. Nhưng anh lại bị một bàn tay nhỏ bé của A Vĩ níu lại.
"Ba ơi! Trở con về với mẹ! "
Lục Diệp Bằng thở dài, cúi xuống nhìn con trai với ánh mắt buồn chán rồi gật đầu nặng nề.
An Nhiên rời khỏi vòng tay của Lục Diệp Bằng, thì anh cảm thấy trong lòng rất trống trải những cảm xúc dạt dào lúc nãy bỗng chốc biến mất theo cô bé nhỏ ấy. Từ trước đến giờ anh chưa giờ có một cảm giác như vậy đối với một đứa trẻ. Mùi hương trẻ em mang theo vị sữa tươi trên người của An Nhiên vẫn còn thoang thoảng quanh đâu đó.
Lục Diệp Bằng bỗng thấy trái tim mình tan chảy, khi nhớ đến cô bé níu chặt lấy áo của anh.
Cô bé thật sự quá giống Lam Lam, cái cách sợ sệt của cô bé làm anh lại nhớ đến những lần anh kiếm chuyện thích ức hiếp cô.Lam Lam cũng bày ra bộ mặt đó với anh.
Ngồi trong xe, A Vĩ cuối cùng không nhịn được lập tức hỏi.
"Ba ơi! Mẹ của An Nhiên là gì của ba vậy? Tại sao ba lại đi bế An Nhiên thay vì là con? "
Cậu bé đã 5 tuổi nên hiểu được những gì đang diễn ra cộng thêm những tác động lời nói của mẹ mình làm cho cậu bé phải tò mò. Vì sao ba không ở bên cạnh mẹ mà lại ở bên người phụ nữ khác?
Lục Diệp Bằng không có cố ý giấu giếm, anh không suy nghĩ liền lập tức trả lời.
"Cô ấy là vợ của ba, còn An Nhiên cũng là con gái của ba".
" Nhưng sao có thể….Vậy mẹ của con không phải là vợ của ba sao?"
Lục Diệp Bằng sững sốt quay đầu lại nhìn con trai.
"Mẹ của con, sao có thể làm vợ của ba được."
"Nhưng mẹ đã nói là..... "
"A Vĩ! Nghe lời ba.... " Lục Diệp Bằng ngắt lời con trai.
Lục Diệp Bằng vẫn chưa chạy xe, anh nghiêm túc nhìn A Vĩ,rồi cất tiếng nói trầm ấm.
"Mẹ của con và ba không có bất cứ quan hệ nào khác. Cô gái lúc nãy là vợ của ba, là người phụ nữ ba yêu nhất trên đời này!"
Dứt lời,anh mặc kệ con trai đang suy nghĩ gì,anh chỉnh lại ghế ngồi,rồi nhanh chóng cho chiếc xe lăn bánh khởi động chuẩn bị rời khỏi