Giảng đường C10 - Đại Học Đông Hoa
Hôm nay, là ngày tất cả sinh viên năm cuối ngành thiết kế thuyết trình khoá bảo vệ tốt nghiệp của mình trước tất cả các giảng viên phụ trách. Xung quanh toà nhà C10 đông đúc các sinh viên, người thân của họ đến.
Triệu Thanh Tuyết ngày hôm qua đi ngủ sớm, tuy là đã chuẩn bị tâm lý thật tốt cho ngày mai nhưng hôm sau cô cũng rất lo lắng. Không chỉ riêng cô, sinh viên năm cuối nào cũng như cô cả.
7h sáng, cô có mặt tại trường để chuẩn bị chu toàn tất cả mọi thứ. Tất nhiên Hàn Dương Phong cũng có mặt ở đó, anh nhìn cô.
- “ Cố lên, tự tin chiến thắng. Đừng lo lắng hay sợ hãi điều gì cả. ”
- “ Em biết rồi nhưng mà vẫn hơi run. ”
- “ Đừng quá sợ hãi, em sẽ bị ảnh hưởng trong lúc thuyết trình. Tâm lý rất quan trọng. ”
- “ Aizzz…em biết rồi, em sẽ cố gắng. ”
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần chờ các thầy cô đến. Nhìn đồng hồ còn vài phút nữa, Hàn Dương Phong xuống hàng ghế gần cuối để ngồi, tay ra hiệu cho cô, mong muốn vợ anh cố gắng hết sức mình.
7h30 phút, các thầy cô cũng bước vào. Buổi thuyết trình được bắt đầu.
Phong thái tự tin, giọng nói rõ ràng. Triệu Thanh Tuyết được ghi điểm gần như tuyệt đối trong mắt các giảng viên, tấm bảng loại A được giơ lên, khuôn mặt vui vẻ của giảng viên hiện lên và khuôn mặt của cô cũng vui vẻ như thế. Vậy là sự cố gắng không ngừng nghỉ của cô đã được giảng viên ghi nhận, chắc chắn rằng bằng tốt nghiệp của cô sẽ đạt từ khá trở lên. Mọi việc diễn ra thành công hơn mong đợi, chỉ cần chờ ngày tốt nghiệp là xong.
Buổi thuyết trình kết thúc, Triệu Thanh Tuyết thu dọn mọi thứ rồi cùng Hàn Dương Phong bước xuống sân trường. Tôn My từ xa đi đến, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ. Hoắc Bảo Minh chỉ nhìn Triệu Thanh Tuyết rồi gật đầu, Hàn Dương Phong đang ở đây, anh nào dám. Vả lại anh thật sự buông bỏ cô bạn này, kết quả vẫn tốt hơn trước.
- “ Cậu sao rồi? Thuyết trình có tốt không? ”
- “ Tốt lắm, cậu thế nào? Ok không? ”
- “ Tốt lắm nha, ban đầu cũng hơi căng thẳng một chút. ”
- “ Ai mà chẳng căng thẳng, mình cũng thế. Nhớ cái ngày lần đầu tiên bước chân vào cánh cổng này, thế mà giờ đây, sắp phải rời đi rồi. ”
- “ Thời gian không chờ đợi bất kì ai, sắp tốt nghiệp và ra trường rồi. ”
Triệu Thanh Tuyết dần hoài niệm, bốn năm ở trên đất Thượng Hải này. Biết bao kỉ niệm, thật sự khó quên.
- “ Qua kia ngồi đi, đứng không tốt. ”
Triệu Thanh Tuyết nhìn vào cái bụng của Tôn My, tuy bây giờ chưa có dấu hiệu gì nhưng sau này sẽ rất lớn cho mà xem.
- “ Thanh Tuyết, hay là vào quán nước ngồi đi. Cậu và My My đều mệt rồi. ” Hoắc Bảo Minh đề nghị
- “ Cũng được, cho mượn vợ cậu một chút nha, tí trả. ”
Triệu Thanh Tuyết dắt tay Tôn My đi trước, Hàn Dương Phong và Hoắc Bảo Minh đi phía sau, dường như hai người đàn ông này đi cùng nhau không mấy vui vẻ. Thấy cái không khí ngượng ngùng như thế này, Hoắc Bảo Minh bèn mở lời trước.
- “ Hàn Tổng đi cùng tôi xem ra rất khó chịu thì phải. ”
- “ Hoắc Thiếu Gia nghĩ nhiều rồi, tôi phải cảm ơn cậu mới đúng. Dứt bỏ được vợ tôi, chẳng phải đều tốt cho đôi bên hay sao. ”
- “ Việc tôi nên làm, dù sao thì tôi cũng biết Thanh Tuyết cậu ấy yêu anh rất nhiều. ”. Bạ𝓷 đa𝓷g đọc 𝘁𝘳𝘂𝐲ệ𝓷 𝘁ại == 𝘁 𝘳 𝘂 m 𝘁 𝘳 𝘂 𝐲 e 𝓷.𝑉𝓷 ==
Hoắc Bảo Minh chẳng tiếc nuối điều gì, đối với anh mà nói, cuộc sống hiện tại này rất tốt.
Cả bốn người cùng ngồi vào quán nước trong căng tin, hai cô gái trò chuyện vui vẻ, trái ngược với hai người đàn ông ngồi đối diện.
Nhìn xung quanh, Hàn Dương Phong lại nhớ về thời sinh viên của mình, tính đến nay cũng đã 5 năm ra trường rồi. Ai cũng thành công, ai cũng tài giỏi nhưng anh lại không biết những năm qua cô gái anh yêu theo học một trường Đại Học ở Thượng Hải.
Anh còn nhớ những năm tháng đó rất khổ cực, học quá nhiều, vừa nhiều vừa nặng, có cả những môn học đến bây giờ anh vẫn thấy ám ảnh. Học đi học lại không biết bao nhiêu lần vì quá khó, nghĩ đến hiện tại, anh lại bật cười.
Thời gian cứ thế trôi đi, không chờ đợi một ai. Hàn Dương Phong trân trọng hiện tại, đối với anh như thế đã rất hạnh phúc rồi.