Lục Minh Tịch Dao nhìn Triệu Thanh Tuyết, cô cảm thấy cô ấy thật hạnh phúc. Nhìn sang người chồng hiện tại, cô đến với anh không phải là tình yêu mà là hôn nhân thương mại. Cô không biết mình yêu anh từ bao giờ, trong đầu từ lâu không nghĩ đến chuyện ly hôn nữa. Nhìn họ nói chuyện, cô chỉ lặng lẽ nở nụ cười. Triệu Thanh Tuyết nhìn thoáng qua, đã biết Lục Minh Tịch Dao có tâm sự. Chính cô cũng không biết câu chuyện tình yêu của hai người này như thế nào, có lẽ ban đầu họ không yêu nhau, không xuất phát từ tình yêu nhưng vẫn đi đến hôn nhân.
“ Anh ở đây nhé, em muốn nói chuyện với chị ấy. Có lẽ đang có tâm sự rồi, anh để ý con nhé. ”
Hàn Dương Phong gật đầu, anh không biết vợ mình đang tính làm gì. Nhiều lúc anh cũng nghĩ hôn nhân của Khải Minh Kiệt không hạnh phúc như những gì cậu ta biểu hiện.
Triệu Thanh Tuyết thì thầm vào tai Lục Minh Tịch Dao, cả hai ngồi ở vườn hoa, ngồi ở đây sẽ không ai nghe thấy họ nói chuyện đâu.
- “ Em chào chị, em là Triệu Thanh Tuyết, em là vợ của anh Phong. Có lẽ chị có nhiều điều muốn nói nhưng không nói với ai, chị có thể nói với em, em sẽ lắng nghe chị. ”
Lục Minh Tịch Dao ba giây ngỡ ngàng, cô thật sự không muốn nói ra. Nhưng lại có người muốn nghe, lại là người cô gặp lần đầu. Cuộc hôn nhân không hạnh phúc này, cô muốn kết thúc nó lâu rồi nhưng anh lại không đồng ý, cứ phải ràng buộc nhau.
- “ Nói ra cô đừng chê cười, cuộc hôn nhân của chúng tôi không hạnh phúc một chút nào cả. Tôi và anh ấy đến với nhau cũng vì lợi ích của nhau, không hề có tình yêu. Tôi vốn không hề nghĩ rằng mình lại được anh ấy để ý tới, chỉ là hợp đồng hôn nhân. Cái ngày tôi bị tai nạn, là anh ấy không muốn mọi người biết được cuộc sống hôn nhân thật sự của chúng tôi nên mới hành động như thế. ”
Gương mặt Lục Minh Tịch Dao tràn đầy những ủ khuất, cô mạnh dạn bày tỏ với Triệu Thanh Tuyết, cô ước gì bản thân mình cũng được hạnh phúc như cô ấy, được chồng và gia đình chồng yêu thương.
- “ Lại là hợp đồng hôn nhân sao chị, sao hai người không tìm hiểu nhau mà đã vội kết hôn rồi. Anh chị là được hai gia đình tạo hôn ước sao? ”
Triệu Thanh Tuyết phán đoán, cô chỉ thấy Lục Minh Tịch Dao lắc đầu, có lẽ cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã không hạnh phúc.
- “ Tôi vốn không biết tình yêu là gì, từ nhỏ đã bị gia tộc giáo dục để trở thành người thừa kế vì Lục Minh gia chỉ có tôi là đứa con duy nhất. Buổi tiệc hôm đó, tôi bị gài bẫy, xảy ra chuyện không đáng có, tôi vốn muốn giải quyết trong êm đềm rồi đường ai nấy đi. Nhưng Khải Gia lại tìm đến tận nhà, Khải Phu Nhân muốn tôi làm vợ anh ấy. Tôi và anh ấy đều không muốn nhưng anh ấy vì không muốn làm mẹ buồn nên đồng ý, tôi không còn cách nào khác ngoài việc chấp thuận. ”
Triệu Thanh Tuyết thật sự cảm thấy thương cảm cho Lục Minh Tịch Dao, hôn nhân không hạnh phúc đã đành, vậy mà còn bị ép buộc kết hôn với người mình không yêu, sao mà đành lòng cho nổi.
- “ Chị à, nếu như hôn nhân không hạnh phúc thì đừng tiếp tục duy trì nó, chị xứng đáng có cuộc sống tốt hơn như thế này nhiều. Ngoài kia, vẫn còn nhiều người muốn yêu thương chị. ”
- “ Không có bắt đầu, lấy đâu ra kết thúc. Nên như vậy, giải thoát cho nhau khỏi cuộc hôn nhân tẻ nhạt. Cảm ơn cô nhiều nhé, nếu cô không nói như vậy thì không biết đến khi nào tôi mới dứt bỏ được, tôi yêu anh ấy nhưng anh ấy không yêu tôi. ”
- “ Tình yêu là do anh và chị cùng vun đắp nhưng người vun đắp chỉ có mình chị, vốn dĩ không thể. Buông được thì cứ buông chị ạ, thà độc thân hạnh phúc còn hơn là hôn nhân đau khổ. ”
- “ Cô hạnh phúc thật đấy, tôi thật sự rất ngưỡng mộ cô, ngưỡng mộ hạnh phúc của hai người. Tôi ước gì sau này mình cũng được như vậy nhưng mà có lẽ không thể được, tôi yêu anh ấy nhiều lắm, không yêu thêm ai khác được. ”
Triệu Thanh Tuyết chợt cười trong lòng, đúng là cô hạnh phúc thật nhưng cái hạnh phúc này không tự nhiên mà có, cả cô và anh đều phải đánh đổi. Tình yêu không trải qua sóng gió thì còn gọi gì là tình yêu nhưng sóng gió quá nhiều, đi cùng nhau nhưng cuối cùng không bên nhau thì con người lại mất niềm tin vào tình yêu.
- “ Thế gian không bỏ rơi một ai, chị vừa xinh lại vừa giỏi, chắc chắn sẽ có được hạnh phúc. ”
Lục Minh Tịch Dao bật cười, cô gái này khiến cô có niềm tin vào cuộc sống. Dù ba mẹ chồng đối xử rất tốt với cô nhưng có lẽ cuộc hôn nhân này không nên tiếp tục nữa, Lục Minh Tịch Dao chào Triệu Thanh Tuyết, hai người mỉm cười lại với nhau. Cô im lặng ra về, anh sẽ vui hơn khi không nhìn thấy mặt cô. Cũng đúng thôi, anh chán ghét cô lắm rồi.