Mục Trì Khiêm mỉm cười, vẫn là nụ cười mị hoặc khiến người khác rụng rời tay chân. Doanh Doanh nhìn nụ cười của anh, cô thật sự không tài nào hiểu nổi. Trong khi cô lo lắng đến mức đứng ngồi không yên thì người đàn ông này vẫn cứ như không có chuyện gì xảy ra. Nhìn biểu cảm của anh, cứ như thể là anh đang đi "tận hưởng cuộc sống " vậy.
Nhìn thấy biểu cảm của cô, nụ cười của anh lại càng sâu thêm mấy phần. Đưa tay véo chiếc mũi nhỏ, anh cưng chiều nhìn cô rồi nói.
"Yên tâm! Chồng em là ai chứ, làm gì có kẻ nào dám đắc tội với anh. Nếu như có thì cũng phải bước qua bốn tên ngoài kia trước đã."
"Vậy có nghĩa là em lo lắng vô ích rồi đúng không?"
"Không nha! Em lo lắng là đúng rồi! Vài ngày tới anh không về nhà, sẽ nhớ em lắm."
"Vậy thì anh đừng có chơi nữa."
"Không được! Màn đã kéo thì nhất định phải diễn cho tròn vai. Vợ à! Mấy ngày tới, em phải giúp anh quản lý công ty cho tốt."
"Em???"
Doanh Doanh mở to mắt nhìn anh, cô tự hỏi bản thân mình không nghe nhầm đó chứ. Cô nào có biết gì đâu thì làm sao có thể giúp anh quản lý công ty cho được. Anh đang đùa với cô có đúng không hả...
Mục Trì Khiêm đưa mắt nhìn cô, càng nhìn lại càng thấy buồn cười. Cô gái này đúng là ngốc chết đi được. Anh làm sao có thể nỡ để cô chịu khổ được kia chứ, chỉ là rắn không thể một ngày không có đầu nên anh muốn cô dùng thân phận mợ chủ của Mục gia để ra mặt thay anh giữ nguyên cục diện mà thôi. Với tình thế trước mắt, e là sẽ có những con sâu bọ lút nhút không yên.
"Em chỉ cần ngồi vào chiếc ghế Tổng Giám đốc phu nhân, mọi chuyện còn lại, bốn tên kia sẽ giúp em giải quyết."
"Thật sao?"
"Ừm! Trước khi anh giải quyết êm xuôi mọi chuyện, đành phải để em vất vả rồi."
Doanh Doanh không trả lời, cô chỉ nhìn anh rồi gật đầu. Nếu là có bọn họ giúp đỡ, vậy thì cô cũng an tâm hơn rồi. Chỉ mong sao sóng yên biển lặng, mọi chuyện sẽ mau chóng kết thúc mà thôi.
Doanh Doanh ở lại cùng anh thêm một lúc rồi liền trở về nhà. Dù muốn dù không, cô cũng phải thay anh gánh trên vại trách nhiệm làm người nắm giữ tập đoàn Mục thị.
[...]
Sáng hôm sau...
Tin tức về Tổng Giám đốc tập đoàn Mục thị bị bắt tạm giam vì nghi ngờ buôn bán hàng cấm mau chóng lan tỏa trên khắp các mặt báo. Giá cổ phiếu của Mục thị liên tục bị hạ giá, nội bộ trong thành phần cổ đông cũng bắt đầu xảy ra chuyện lục đục. Mặt khác, cộng thêm sự kích động của Vương Thừa Vũ, một vài cổ đông đã bắt đầu muốn gây sự.
Một cuộc họp cổ đông khẩn cấp lập tức được tổ chức. Họ sẽ tiến hành bỏ phiếu để bầu lại người tạm thời nắm giữ chức Tổng Giám đốc điều hành tập đoàn. Doanh Doanh ngồi trên chiếc ghế xoay trong phòng của anh, đôi mắt xinh đẹp tĩnh lặng che đi toàn bộ sự hoảng loạn bên trong. Cô tự nhủ với chính bản thân mình rằng, không được... không được phép yếu đuối.
"Phu nhân! Các cổ đông đều đã đến. Chúng ta cũng nên đi rồi."
Lưu Diễn bước vào phòng, nhỏ giọng nói với cô. Doanh Doanh không lên tiếng trả lời, cô im lặng như đang suy nghĩ điều gì đó. Mãi đến khi Lưu Diễn gọi lại lần nữa thì cô mới trả lời.
"Cứ để bọn họ đợi thêm một chút."
"Phu nhân! Cô đừng quá lo lắng, hơn một nửa số cổ đông đều là người của Tổng Giám đốc. Nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
"Khó nói lắm! Lòng dạ con người thâm sâu khó đoán, chúng ta không thể không đề phòng."
"Phu nhân, chúng ta không còn lựa chọn khác. Dù thắng hay thua, trận chiến này cô nhất định không thể không đánh."
Lưu Diễn nói rất đúng, dù có thắng hay thua thì nước cờ này cô không thể không đi. Tính tới thời điểm hiện tại, Mục Trì Khiêm đang nắm ba mươi lăm phần trăm cổ phần của tập đoàn. Mục Triết Hàn có mười phần trăm. Hai người cộng lại cũng chỉ mới bốn mươi lăm phần trăm. Vậy nên...rủi ro vẫn là rất lớn...
"Đi thôi!"
"Vâng! Phu nhân."
Doanh Doanh sải bước đi rất dứt khoát, Lưu Diễn cũng vội vã đi theo phía sau cô. Trận chiến lần này, họ tuyệt đối không thể thua.
Trong phòng họp hội đồng của Mục thị, tất cả các cổ đông đều đã có mặt để chờ cô. Vương Thừa Vũ ngồi đó, đôi mắt lơ đãng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại rồi khẽ cong môi cười. Chuyện mà anh vừa mới phát hiện được, thật đúng là hơn cả tuyệt vời.
Doanh Doanh đứng trước cửa một hồi lâu, cô cố gắng trấn an bản thân mình không được run sợ. Nhất định... Nhất định không thể phụ sự kì vọng của anh.
Cánh cửa phòng họp mở ra, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía người vừa mới bước vào. Cô mặc trên người bộ váy công sở, đi trên đôi giày cao gót mà mạnh mẽ dứt khoát đi vào trong. Doanh Doanh lúc này dường như đã biến thành một người khác, đôi mắt tĩnh lặng, phong thái tao nhã toát lên chút vẻ lạnh lùng. Nhìn cô lúc này, người ta lại liên tưởng đến dáng vẻ của Mục Trì Khiêm...
"Xin chào các vị cổ đông! Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Hạ Doanh Doanh, là vợ hợp pháp của Mục Trì Khiêm."
Tất cả bọn họ nghe xong thì đều ngạc nhiên đến mức chẳng thể nói thành lời. Mục Trì Khiêm... từ bao giờ lại có một người vợ hợp pháp vậy...
"Chúng tôi làm sao có thể tin tưởng những gì cô nói kia chứ. Nếu cô thật sự là vợ chồng với Mục Trì Khiêm, tại sao chúng tôi lại chưa từng nghe qua? "
Một vị cổ đông lớn tiếng hỏi. Doanh Doanh đưa mắt nhìn về phía ông ấy rồi mỉm cười.
"Chúng tôi đã đăng ký kết hôn, nếu các vị không tin tôi có thể cho các vị kiểm chứng. "
Bên dưới lại bắt đầu bàn tán xôn xao, vậy nhưng cũng không có ai lên tiếng hỏi thêm điều gì nữa. Có thể đường đường chính chính đứng ở đây, lại còn có Lưu Diễn theo sau hộ tống thì chắc chắn là không thể sai rồi. Bởi lẽ ai cũng biết, Lưu Diễn chính là cánh tay đắc lực nhất của Mục Trì Khiêm.
"Nếu các vị không còn thắc mắc gì nữa thì chúng ta bắt đầu cuộc họp."
Cuộc họp cổ đông bắt đầu diễn ra. Những cổ đông ở đây phần lớn đều là người của Mục Trì Khiêm nên Doanh Doanh cũng bớt căng thẳng. Đôi mắt xinh đẹp nhìn quanh một lượt, cô lạnh lùng lớn tiếng nói.
"Nếu các vị thật sự muốn như thế, vậy thì chúng ta sẽ bỏ phiếu biểu quyết."
Doanh Doanh nói đúng, lòng người chính là thứ khó đoán nhất trên đời. Chỉ trong vòng một ngày một đêm, các cổ đông đều đã bị Vương Thừa Vũ mua chuộc rồi.
"Mục thiếu phu nhân! Chúng ta... hòa nhau rồi."